Hải Băng vươn vai, buổi sáng trôi qua nhanh chóng. Nắng đã lên, nhưng liệu có đủ sưởi ấm trái tim con người hay không? Đôi mắt đen nhìn xa xăm, giống như không còn thuộc về thế giới này nữa vậy.
Chợt, bên ngoài có âm thanh huyên náo. Hải Băng chẳng buồn ngó đầu ra xem, cô nhanh tay thu dọn sách vở rồi bước ra cửa. Đôi chân cô khựng lại, cô từ từ ngước lên nhìn người đang đứng chắn mình. Toàn bộ sách vở định trả thư viện rơi xuống, như đánh dấu sự khởi đầu những sóng gió sau này.
Trước mắt cô là chàng trai có dáng người cao, mái tóc tím cùng đôi mắt tím nhạt, giữa ánh nắng trưa, anh hiện lên thật dịu dàng và ấm áp. Nhưng gương mặt Băng lại tái nhợt đi vì sợ. Cô biết, cô biết rất rõ, anh tìm đến cô là để thanh toán.
- Chào em!
Người con trai đưa tay ra, nở nụ cười rất đỗi dịu dàng. Nhưng trong cô nó như một luồng gió lạnh cùng nhiều thông điệp nhắn gửi. Cô đờ người, anh ta muốn làm gì đây?
- À! Xin lỗi vì đã đường đột như thế này, nhưng- Chàng trai đưa tay gãi đầu tỏ vẻ ngượng ngùng- Có thể cho anh làm bạn em được không?
Băng vẫn đứng im nhìn anh, không có dấu hiệu sẽ đồng ý hay từ chối. Đôi mắt đen nhìn xoáy sâu vào màu tím nhạt kia, như cố gắng đọc suy nghĩ của người đối diện. Đáng tiếc, anh che giấu quá kĩ.
Trầm ngâm một lúc, cô mỉm cười tỏ vẻ đồng ý, rồi cúi xuống nhặt đống sách đang nằm vương vãi dưới chân. Gương mặt Thành Nguyên thoáng chút bực bội, rồi anh quỳ một chân xuống nhặt sách vở cho cô. Ánh chiếu vào, làm nổi lên khung cảnh như bức tranh trong truyện cổ tích. Rực rỡ màu ấm áp.
Bất giác, hai bàn tay ấy chạm vào nhau, nhưng lại không hề có một chút cảm giác, có chăng cũng chỉ là lạ lẫm, tuyệt nhiên không tồn tại cái gọi là ngượng ngùng.
Cứ thế, cái tin này lan ra toàn trường, khiến ai cũng bỡ ngỡ không tin vào mắt mình.
- Anh đang trả thù tôi, đúng không?- Hải Băng nhìn Thành Nguyên, không lạnh không nhạt hỏi.
Môi anh hơi cong lên, bàn tay vẫn còn vương lại cảm giác lành lạnh lúc cô kéo anh ra sau trường. Ánh mắt anh nhìn cô thích thú, lần đầu tiên có người dám nói với bằng cái giọng này.
- Làm bạn tôi là sự trả thù đối với em sao?
- À- Băng gật đầu, nhưng nhanh chóng ánh mắt cô trở lên sắc lạnh- Anh nghĩ tôi là con ngốc chắc?
Rất nhanh, cổ cô bị bàn tay anh siết chặt, nhanh đến nỗi cô còn chưa biết được chuyện gì thì trái tim yếu ớt đã vội đập để lấy không khí. Ngạt thở!
- Đừng xấc xược như vậy!
Giọng anh mang theo sự đáng sợ bao vây người đối diện, anh bây giờ khác hẳn với hình ảnh thiên thần ban nãy, giống như hiện thân của ác quỷ. Gương mặt cô đỏ bừng lên, bàn tay chới với giữa không trung.
- Cầu xin tôi đi!
Thành Nguyên nở nụ cười nhìn cô đang khổ sở cảm nhận không khí. Nhưng đôi mắt đen kia nhìn anh không hề có chút sợ hãi, ngỡ như cô chẳng thiết tha gì sự sống này hết.
Rồi hàng mi đen dài khép lại, con mồi trong tay anh buông xuôi sự sống một cách vô vọng. Có chết cô cũng không cầu xin, tuyệt đối không! Cầu xin chỉ nhận lại là thương hại, mà cô thì không bao giờ cần thương hại. Chưa bao giờ cần!
Thành Nguyên thoáng chút ngạc nhiên rồi đến sững sờ. Phải chăng cô đang nghĩ giống như anh đã từng?Nhưng ngày tháng đáng sợ ấy, chưa bao giờ phai màu và chịu buông tha anh.
Bàn tay anh dần dần nới lỏng, rồi thả cô xuống. Băng gập người, ho sù sụ vì thiếu ôxi và vì, nước măt ngập trong tim.
Không biết từ khi nào,cô trở nên yếu đuối như vậy. Nhưng những lúc thế này, nước mắt cứ tuôn ra, mang theo bao nhiêu yêu thương tan chảy.
Thành Nguyên đứng nhìn cô, trong anh có một cảm giác trào dâng, có lẽ là đồng cảm. Anh quay người bước đi, kí ức đầy nước mắt ấy lại ùa về. Người ta nói đúng, máu không đáng sợ bằng nước mắt. Nhưng anh đã không còn là Thành Nguyên của tám năm về trước nữa rồi, anh đã học cách tàn nhẫn và lạnh lùng. Vậy thì tại sao, anh lại buông tha cho người con gái đã bỏ mặc anh? Có lẽ, là thương hại.
Dì Tư mở cánh cổng trắng, bước vào nhà. Lập tức, chiếc giỏ trên tay rơi xuống, dì vội vàng chạy lại chỗ Băng đang ngồi thu lu một mình.
- Băng, cháu sao thế? Ai làm gì cháu hay sao?
Cô ngước mắt lên, đôi mắt ngập tràn nước mắt. Dì Tư vội vàng đi lấy thuốc, nhẹ nhàng bôi lên vết hằn ở cổ cô.
- Có chuyện gì xảy ra với cháu vậy? Nói cho dì nghe đi!
Băng lặng im, không đáp.Có từ nào diễn tả được nỗi đau trong lòng không? Rất lâu sau, cô mới nghẹn ngào nói.
- Dì ơi, cháu sợ....
Dì Tư ôm cô vào lòng, vỗ nhè nhẹ lên tấm lưng đang run rẩy. Hải Băng òa khóc, cô sợ lắm! Chưa bao giờ cô sợ như lúc này, không phải vì vết thương ở cổ mà là đôi mắt tím đó. Chắc hẳn không giết cô ngay nhưng sẽ dày vò cô đau khổ còn hơn chết. Điều này khiến cô nhớ đến một người, nhớ đến giấc mơ đã phai màu và hằn lên trong tim một vết sẹo. Cứ phải khiến cô đau đớn họ mới vui hay sao?
- Không sao đâu! Có dì đây rồi! Dì ở bên cạnh cháu mà!
Băng dần dần chìm vào tiềm thức cùng những nối đau chồng chất.