Thấy vẻ mặt hoảng sợ của Băng, Thành Nguyên nhếch môi cười. Anh từ từ đi đến chỗ tên cầm đầu, túm tóc hn khiến cho vết thương càng chảy nhiều máu hơn. Giọng anh trở nên vô cùng đáng sợ.
-Gan mày cũng to lắm! Dám đánh tao ư?
Tên kia bị đánh đến không thể nói được, toàn thân rã rời, chỉ có thể nhìn anh bằng ánh mắt căm thù, không có ý nghĩ sẽ van xin. Cái lòng tự tôn của đàn ông không cho hắn làm như vậy.
Thành Nguyrn cười khẩy, đôi mắt tím tỏ vẻ khinh khỉnh.
- Tình yêu của mày mãnh liệt lắm. Có điều, nó đặt nhầm chỗ mất rồi! Cái loại con gái như cô ta thì không đáng để mày phải như thế đâu!
Hắn cúi đầu xuống, hình như không dám nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của anh. Hắn biết, người con gái ấy chỉ trêu đùa hắn, nhưng hắn không cam tâm. Không thể nào cam tâm.
- Giờ chơi một trò chơi nhé!
Nguyên buông tóc hắn, đứng dậy đi về chỗ Hải Băng đang ngồi, vòng tay qua vai cô, vân vê mấy lọn tóc mềm mượt rủ xuống lưng. Băng ngồi xê ra, tránh cánh tay của anh nhưng ngay lập tức bị Nguyên kéo lại bằng một lực rất mạnh, anh không phải là người biết kiên nhẫn tốt, vì vậy muốn sống thì cô hãy ngoan ngoãn nghe lời thì hơn. Cô cúi đầu, giấu cái thiở dài.
- Người yêu, em thử xem tên này có phải là người đã đánh anh không?
Hết thảy mọi ánh mắt đều dồn về phía Thành Nguyên, khó hiểu vì câu nói vừa rồi của anh. Nếu không phải hà cớ gì anh lại đánh bọn chúng đến như vậy, hơn nữa với thế lực của anh thì chuyện này đâu khó, cần gì phải hỏi đến cô. Hải Băng cắn môi, cố nghĩ ra lý do tại sao anh lại làm như vậy.
Thấy sự trầm tư của Băng, Thành Nguyên ghé sát vào tai cô, nói rất nhẹ nhưng lại mang ngữ điệu đe doạ, cái giọng mà Băng cho rằng, sặc mùi xã hội đen.
- Anh cho em 1 giây để nói!
- Phải!- Băng ngước lên, trả lời dứt khoát.
- Tốt!
Nguyên vuốt tóc cô, Băng cảm thấy có một lực rất lớn đang miết tóc mình xuống, cảm giác buốt lạnh ập đến, khiến trán cô bắt đầu ra mồ hôi. Chẳng để ý đến sắc thái của cô, ẩnh hiệu cho Tùng, lập tức một chiếc gậy sắt giáng xuống bả vai của mấy tên đang nằm dưới sàn, tiếng hét vang lên như xé tan nhưng điệu nhạc sập sình và đọng lại trong con người ta những khoảng lặng đáng sợ.
Tất cả mọi người đều quay đi, có những cảnh dù có nhìn nhiều lần cũng khó quen được. Nhưng duy chỉ có một người vẫn giữ sự cao ngạo, khinh đời và mất tình người.
Là anh- Hoàng Thành Nguyên.
Hải Băng thở dồn dập, trái tim yếu ớt của cô lại không nghe lời, đập mạnh trong lồng ngực khiến gương mặt cô sớm trắng bệch đi, nhợt nhạt yếu ớt.
Tiếng kêu thét vừa nãy như xoáy vào tim cô, tâm trí cô, giống như chính tay cô đã gián tiếp đánh họ để bây giờ họ nhìn cô bằng ánh mắt căm thù, chỉ chực nhảy đến và xé xác cô ra. Làm ơn đi, cô không hề muốn. Hoàng Thành Nguyên! Anh là ác quỷ!
- Giờ câu cuối nhé! Tao hỏi chúng mày đây có phải là cô gái đã bỏ đi hôm đó không?
Giờ thì mọi người đều dồn ánh mắt vài Hải Băng, không phải khso hiểu mà là căm thù. Dám bỏ thủ rơi thủ lĩnh của họ ư? Không thể tah thứ được. Nhưng có vẻ thủ lĩnh đang sắp trả thù nên họ đứng im xem quả báo.
Lũ người kia nhìn nhau, hôm đó họ đâu có thấy mặt cô đâu. Nhưng nghĩ vừa nãy vì cô mà bị ăn một phát gậy đau đớn vào bả vai, cả lũ đều đồng thanh đáp lại.
- Phải! Chính cô ta.
Keng.
Lọ thuốc trên tay Hải Băng rơi xuống, lăn tròn vài vòng rồi nằm im lìm trên sàn đá. Cô định lấy thuốc để giảm bớt cơn đau trong lồng ngực nhưng khi nghe câu trả lời đó, thì cô đoán có làm vậy cũng vô dụng. Cô chết chắc rồi. Hải Băng liếc sang nhìn Thành Nguyên, đôi mắt xám sắc lém như muốn lia một nhát qua trái tim anh xem nó làm bằng gì, có thật là tim người hay không. Nhưng, một điều mà cô muốn biết hơn, là anh ta sẽ làm gì sắp tới.
Với tính ccahs kì quặc đến chết người, liệu anh ta có giết cô không?
Băng hơi rùng mình khi ý nghĩ này vụt lên trong đầu, có xua đuổi cũng không chịu đi. Chẳng cần giết, chỉ cần siết cổ cô như lần trước, mạnh hơn một chút là đủ để Băng từ bỏ cõi đời rồi. Thực ra, cô cũng không luyến tiếc lắm sự sống của mình nhưng cô vẫn phải sống, vì một người.
Và Băng không biết, ai đó cũng rất giống cô.
Cô đơn.
Lạc lõng.
Đau đớn.
Và thù hận.
- Tùng, đưa cho anh!
Thành Nguyên rút bàn tay đang đặt trên vai cô lại, đón lấy lọ thuốc từ tay Tùng. Anh nhìn khá kĩ, gương mặt có chút biến sắc đi. Trong anh, một cảm xúc đang ùa về, cải cảm xúc thuộc về quá khứ tối tăm, đầy amus và nước mắt.
Keng.
Một lần nữa lọ thuốc rơi xuống, nhưng vỡ tan. Bàn tay Thành Nguyên run run, đôi mắt tím chứa nhiều cảm xúc hỗn độn. Một hình bóng hiện về trong tâm trí anh, cùng nỗi đau và thù hận.
Phải đến bao giờ anh mới có thể quên được đây?
Có lẽ, chỉ đến lúc đó, cái giây phút anh kết liễu con ác thú kia thì mọi chuyện mới kết thúc.
Thành Nguyên đứng dậy, kéo tay Hải Băng bước ra ngoài trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Nơi góc tường, một ánh mắt đang dõi thwo từng củ chỉ của anh, đáy mắt trào dâng sự chua xót.
- Hải Băng!
Kít.
Chiếc mô tô dừng lại, Hải Băng khó nhọc bước xuống, đầu cô cứ ong ong lên như có cây búa bổ vàovậy. Rất đau, thực sự rất đau.
Mà nỗi đau này vẫn là anh ta gây lên- Hoàng Thành Nguyên.
Thành Nguyên dựng xe, bước đến đỡ người Băng, nhwng cô cự tuyệt hất anh ra. Cô ghét anh, cô căm thù anh, nhiều đến mức anh khó mà tưởng tượng được.
Thành Nguyên định chạm vào cô nhưng bàn tay lại lơ lửng giữa không trung, không với tới được. Đôi mắt anh nhìn cô thật đỗi dịu dàng, khác hoàn lúc ban anyx. Dù đã cố dặn mình nhưng anh khó có thể tàn nhẫn với cô, bởi vì quá khứ anh chưa bao giờ quên được.
- Em...bị bệnh tim sao?- Giọng anh trầm buồn.
Hải Băng chẳng thèm để ý đến lời nói của anh, đúng hơn là không nghe thấy gì, cô thực sự đang rất mệt mỏi.
Bống từ đằng sau, Thành Nguyên vòng tay ôm cô rất chặt như thẻ anh sợ mất cô vậy. Cả người anh run lên, cô có hiểu được anh đang rất sợ không? Làm ơn, hiểu đi!
Xin em...
- Tôi không thể làm vậy với em, không thể...
Giọng anh vang lên bên tai cô, như khắc vào suy nghĩ của Băng, khiến cô cảm thấy rất khó hiểu. Kề! Có bao giờ anh dễ hiểu đâu.
Nhưng, có gì đó đọng lại trong Băng, rất nhỏ nhoi đến mức cô chẳng thể cảm nhận được.
Và đến lúc nhận ra, thì mọi chuyện đã đến hồi kết thúc.
Đêm.
Trong ngôi biệt thự cao cấp, một bóng dáng nhỏ đang ngồi trên cửa sổ, tay cầm ly rượu mạnh để xoá đi cơn sầu trong lòng. Bầu trời bên ngoài đầy sao, lấp lánh như những viên kim cương ai đó đánh rơi, và cũng giống như đôi mắt ngọc tràn đầy ưu tư.
Gió.
Lành lạnh thổi qua, khiến mái tóc đỏ rực tung bay như sự đời lúc giông bão, chơi vơi không biết đi đường nào mới đúng, bởi lẽ có quá nhiều ngã rẽ để lựa chọn. Nếu chọn sai, cái giá phải trả rất đắt.
Nhưng, có những thứ, dù biết là sai thì vẫn chọn, bởi vì tình yêu là liệu thuốc độc tác dụng chậm.
- Cô ta là gì chứ? Tại sao anh lại yêu cô ta? Ánh mắt anh nhìn cô ấy khiến em căm ghét. Đã bao giờ anh nhìn em như vậy chưa? Em biết anh từ lúc mới năm tuổi, cái tuổi mà người ta cho là ngây thơ, không biết gì, nhưng...
Một giọt nước mắt rớt xuống, tiếng tách nghe như kẽ nứt của trái tim.
- Em đã yêu anh từ lúc đó, anh có biết không? Anh biết mà! Anh là người biết rõ nhất! Một cậu bé vui tươi, hồn nhiên, yêu đời. Nhưng tám tuổi, anh đã không còn là anh nữa, anh trở nên lạnh lùng, tàn ác, nhưng anh biết không, em còn yêu anh nhiều hơn lúc trước. Nhưng, anh, chưa một lần quay đầu lại nhìn em.Tại sao vậy?
Hàng mi dày khép lại, kìm nén những giọt nước mắt đang chực rớt ra. Cô biết, làm như thế này thì cũng chẳng khiến trái tim người cô yêu rung động, lúc trước cô cam tâm như vậy vì nghĩ rằng, sự hận thù trong anh ấy quá lớn. Nhưng, khi thấy anh dịu dàng bên người con gái ấy, thì cô mới nhận ra, trái tim anh không phải là băng đá. Vậy tại sao nó lại không mang tên cô? Tại sao ánh mắt anh không in hình bóng cô khi mà lúc nào người bên anh, chăm sóc anh là cô, người hiểu anh nhất cũng là cô?
Choang.
Ly rượu trên tay bị ném xuống, như mở màn của những hận thù.
Mọi thứ cô có thể mất, nhưng anh thì tuyệt đối không!
Đôi mắt ngọc sáng lên nhưng lửa hận, đầy toan tính nhưng ẩn sâu vẫn là yêu thương, những yêu thương không được đáp trả.
- Một là anh thuộc về em, hai là không ai cả.
Giọng nói kiên quyết, khởi sướng tất cả mọi biến cố về sau.
Đôi chân thon gọn bước xuống, khi đặt xuống nền đá lạnh ngắt, thì chủ nhân của nó dường như đã trở thành người khác.
- Na Lộ! Hãy nhớ rằng Thành Nguyên có thể khiến gai đình em biến mất như chưa từng xuất hiện.
Từ sau cánh cửa khép hờ, Tùng lãnh đạm nói. Đại ca quả rất thông minh khi cho anh đến đây, nhưng bảo vệ Hải Băng chưa chắc đã là chuyện dễ. Bởi vì, không ai có thể giết Na Lộ, kể cả những còn thú không còn tình người như bọn anh, mãi mãi không thể.
Na Lộ đứng lại, giật mình sự sự xuất hiện đột ngột này của Tùng. Cô thừa biết, Tùng hay Thành Nguyên sẽ không bao giờ giết mình, nhưng không giết là một chuyện, còn những việc còn đáng sợ hơn chết, thì họ sẵn sàng làm.
Hai người đứng đầu Death này, có chuyện gì không dám làm chứ? Nhưng chẳng nhẽ là vì người con gái đó sao? Nếu vậy, dù có chết cô cũng sẽ đi tới cùng. Bàn tay Na Lộ siết chặt, đôi mắt ngọc sẫm lại, như lời cảnh báo ọi người.
- Vậy anh ấy cũng nên nhớ rằng, em yêu anh ấy, và em không cái gọi là cao thượng.
Cô lướt qua người Tùng, lãnh đạm không kém.
Anh thở dài, đôi mắt đượm buồn khép lại. Môi anh mấp máy trong vô thức, nhưng lời nói được chôn giấu từ đày lòng, mà anh biết, cứ chôn giấu thật kĩ, sẽ tốt hơn rất nhiều.
----------------------♥♥♥-----------------------
Ngồi trên sofa, Kiều Linh thở dài thườn thượt. Bàn tay nhỏ xé chiếc khăn giấy ra từng mảnh nhỏ, nhỏ như những suy nghĩ hỗn độn trong lòng.
- Anh! Anh nghĩ Hải Băng vẫn sống sót chứ?
Nhỏ lên tiếng, Duy Khang gấp quyển sách lại, đôi mắt đen trở nên trầm tư.
- Anh hy vọng là thế!
- Rốt cuộc bạn ấy nghĩ gì chứ? Còn anh Thành Nguyên nữa- Kiều Linh cắn môi, rồi nhỏ giật thót người, đứng bật dậy, gương mặt vô cùng nghiêm trọng- Không phair anh ấy lấy Hải Băng làm đồ chơi xả giận đó chứ!
Duy Khang không nói gì, anh lại tiếp tục sách. Nhưng lại chẳng thể lọt vào chữ nào, anh không thể phủ nhận rằng mình cũng cố tình cảm với Băng. Nhưng có thể chỉ là hơn anh em một chút còn Kiều Linh mới là người anh yêu. Vì vậy, anh thường dùng cách này để che giấu sự lo lắng của mình. Dù rằng, trong lòng anh cũng đang thấp thỏm khi gọi điện thoại cô không nghe, đến nhà thì khoá cổng. Có chuyện gì xảy ra với em vậy, Hải Băng?
Thấy sự hờ hững của anh, Kiều Linh tức tối ném chiếc gối vào Duy Khang rồi bỏ đi. Anh đúng là đồ mọt sách!
Đôi mắt xanh ánh lên vài tia khiến người ta khó hiểu.
Cộp.
Quyển từ điển bị đóng lại, Duy Khang vắt tay lên trán. Nghĩ gì đó, anh đứng dậy......đi ngủ.
Xin lỗi, anh chỉ có một trái tim.
Đúng anh chỉ một trái tim, điều đó không sai, nhưng người anh đặt làm chìa khoá là một sai lầm lớn.
--------------------♥♥♥------------------------
Úp mặt xuống bàn, Hải Băng thở dài một cái. Câu hỏi của Thành Nguyên cứ lởn vởn trong tâm trí cô, càng cố thì lại càng nghĩ đến. Rốt cuộc tên điên này muốn gì chứ?
Cô nhìn xuống cổ mình, nơi chiếc thập giá đang sáng lung linh màu hắc ám. Có đánh vỡ đầu cô cũng không bao giờ tin Hoàng Thành Nguyên là thủ lỉnh khét tiếng của Death, là play boy chính hiệu. Điên cô mới tin điều đó. Thủ lĩnh tàn ác sẽ không bao giờ hỏi cô câu đó. Paly boy sẽ chẳng tặng thập giá cho người, cứ cho là anh ta thích cô đi. Thật nực cười, cô đang rất tò mò ba mẹ tên Nguyên khùng đó như thế nào mà sinh ra được cậu quý tử đột biến gen như vậy.
Tay Băng đưa lên, chạm vào mặt thập giá, bây giờ đâu có anh ta cứ giật phắt đi cho rồi. Nhưng có điều đó khiến cô chần chừ rồi thôi. Chắc cô mắc bệnh cùng anh mất rồi, sao có thể thấy cái vật lạnh ngắt này ấm áp chứ? Chắc đây là người đầu tiên nói với cô như vậy nên có chút kì lạ và......âm ấm.
- Điên thật! Chắc mình bị stress, lên giường ngủ cho tỉnh táo nào!
Tự khuyến kích tinh thần mình, Hải Băng leo lên giường, ôm chú gấu bông rồi nhanh chóng chì vào giấc ngủ. Một giấc ngủ khá êm đềm.
Ở một nơi khác, có một người đang ngủ bật dậy, vò đầu bứt tai vì chưa xin số được của ai đó rồi ngồi cười suốt đêm.
Một ngày ngắn nủi, nhưng dư âm thì không hề nhỏ.
Ngày khởi đầu!