Vì Run Tay Nên Cộng Hết Điểm Vào Sắc Đẹp Rồi

Chương 24: Nha Nha đã là người trưởng thành rồi



Do chênh lệch chiều cao giữa hai người nên Nha Thấu phải kiễng chân mới giữ được thăng bằng. Ai ngờ giữa chừng lại gặp chuyện, cả người đè lên Cố Dung Thời.

Nha Thấu cắn môi, cơ thể cứng đờ không biết nên cử động hay không nữa.

Dáng vẻ vừa lúng túng vừa sợ hãi của cậu quả thật rất bắt mắt, mái tóc vốn gọn gàng giờ đã rối tung, chỉ có hai cọng tóc vẫn ngoan cố vểnh lên, nhìn qua chỉ muốn vuốt xuống. Trong đôi mắt tròn màu lam ngập tràn vẻ hoảng hốt lẫn xấu hổ.

Cậu không thích tư thế này nhưng chẳng biết làm sao để xuống.

Bên má là làn da mịn màng ấm áp.

Thậm chí Cố Dung Thời chỉ cần hơi quay đầu là có thể hôn lên bụng của thiếu niên.

【Đù, mắt mị sắp mở hết cỡ rồi đó, đây là thứ không tốn tiền đã được xem sao?】

【Vợ xinh đẹp quá đi mất nhem nhem, cảm ơn Phương Chí đã tặng phúc lợi! Nào cùng đọc theo tôi: Cảm ơn đại ca!】

【Cảm ơn đại ca, cảm ơn đại ca, có thể cho vợ đè lên người em được không, em cũng muốn mút bụng vợ.】

【Đùi vợ đẹp quá, có thể vén quần cao hơn tí nữa được không he he he.】

【Hơn nữa tư thế này tiện quá (🐧), vợ chạy không thoát. Nếu Cố Dung Thời chủ động một tí, đứng dậy đè vợ xuống thì hình ảnh kia càng... Mọi người tự tưởng tượng tiếp đi.】

【Mấy người suy nghĩ đen tối thế! Không sao, tui cũng vậy.】

【Đừng nói đừng nói, xem Phương Chí "hào phóng" chưa kìa? Muốn vợ bắt nạt Cố Dung Thời để Cố Dung Thời hết hy vọng, ai ngờ ha ha ha ha ha, mùi chua bốc lên tận trời rồi!】

Hơi nóng trên mặt Nha Thấu lan đến tận mang tai, làn da trắng ngần ửng hồng, cắn môi tỏ ra buồn bực.

Nhớ lại tư thế kỳ quặc của hai người, cậu đỏ mặt cố gắng giãy giụa đi xuống nhưng không có điểm đỡ nên thành ra càng dán sát vào ngực Cố Dung Thời.

Người nọ khẽ rên một tiếng, Nha Thấu cảm giác ánh mắt hắn nhìn mình cũng dần thay đổi.

Đúng lúc này, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.

【Nhiệm vụ cá nhân 1: Bắt nạt người chơi, hung hăng chèn ép bọn họ (2/2)】

【Tinh-】

【Nhiệm vụ cá nhân 1 hoàn thành.】

Điều này khiến Nha Thấu ngơ luôn, động tác giãy giụa dừng lại, hoang mang nhìn thanh nhiệm vụ.

Hệ thống Tình yêu nhấp nháy đèn:【Mặc dù ngài không đánh được nhưng ngài "ép" được.】

Nha Thấu: "..."

Cố Dung Thời bỗng nghiêng đầu.

Theo động tác của hắn, Nha Thấu cảm thấy chỗ đùi mình đang dán vào mặt Cố Dung Thời hơi ươn ướt, cảm xúc ấy lập tức kéo cậu ra khỏi trạng thái mờ mịt.

Sau khi nhận ra Cố Dung Thời vừa làm gì, cả người Nha Thấu đều cứng ngắc, ngây ngốc nghe thấy sau lưng có người bước nhanh đến.

Ngay giây sau, một cánh tay vòng qua eo Nha Thấu, cậu còn chưa kịp phản ứng đã bị bế bổng lên.

Bên tai là giọng nói giận dữ của Phương Chí: "Em làm gì đấy!?"

"Bình thường em bắt nạt người khác như thế à!? Em bắt nạt người ta hay là để người ta bắt nạt em hả!?"

Mặt hắn đỏ gay: "Mẹ kiếp, anh bị điên mới bảo em đi bắt nạt nó!!!"

Phương Chí văng tục, xem ra bị tức quá không chịu nổi nữa.

Hắn không ngờ tình hình sẽ thành ra như bây giờ.

Nha Thấu tỏ vẻ vô tội, không thấy mình sai chỗ nào: "Nhưng lúc trước tôi cũng bắt nạt anh như thế mà."

Mình có làm gì sai đâu.

Kia đâu phải bắt nạt hắn, Phương Chí nghĩ.

Hắn ôm chặt thiếu niên vào ngực, một tay đè sau gáy thiếu niên ép mặt cậu vào ngực mình để cậu không nhìn thấy Cố Dung Thời.

Nha Thấu bị hành động kia của Cố Dung Thời dọa sợ, đến khi hoàn hồn muốn quay đầu lại bị Phương Chí ghì cho không cử động nổi.

Cậu chỉ có thể nghe được tiếng nói.

Người đàn ông phía sau hình như khẽ cười: "Em vẫn giống tối qua nhỉ."

Lời nói mập mờ, Nha Thấu cảm giác quanh người lạnh thấu.

Ngay cả Hứa Dã cũng sầm mặt xuống: "tối qua?"

Hắn đột nhiên nghĩ tới tối qua hắn vẫn luôn chờ Nha Thấu về phòng ngủ, nhưng mãi nửa tiếng sau cậu mới trở về.

Lúc đầu Hứa Dã còn tưởng thiếu niên chỉ đơn thuần là về muộn, nhưng giờ thì có vẻ là ở cùng tên người chơi Cố Dung Thời này?

Tối qua bọn họ đã làm gì? Tại sao vừa về đến phòng đã đi tắm?

Hàng loạt suy đoán chất đống trong đầu, Hứa Dã ghìm cơn giận trong lòng xuống, nheo mắt tự hỏi bao giờ mới giết sạch đám người chơi này.

Giọng Phương Chính mất bình tĩnh hỏi Nha Thấu: "Tối qua làm gì?"

Hắn cáu điên lên được.

Rõ ràng mình là người đầu tiên, cũng vì chiều qua không ở lại mà bây giờ người mình thích lại bị nhiều kẻ ngấp nghé thế kia.

Thậm chí còn làm gì đó với thiếu niên mà đến mình còn chưa được làm.

Mà chiều qua, thiếu niên còn tỏ ra thảng thốt không cho hắn hôn.

Hai sự so sánh này khiến Phương Chí không thể chịu đựng nổi.

Cả người Nha Thấu nằm gọn trong ngực Phương Chí, lại bị hắn ép nên vừa vặn đối mặt với hắn. Nghĩ đến chuyện tối qua, cậu vô thức nghiêng đầu tránh ánh mắt của Phương Chí.

Cậu không nói được.

Ít nhất là giờ không được.

Tối qua cậu đốt nội quy của người chơi, giờ người chơi và NPC còn chưa đi, nếu cậu nói ra trước mặt bọn họ thì hành động chờ đến đêm mới làm của cậu còn có ý nghĩa gì nữa.

Cậu buồn bực lên tiếng: "Đợi lúc nữa sẽ nói."

"Nói bây giờ." Phương Chí nói.

Đây là lần hiếm hoi cậu từ chối hắn.

Giọng điệu Phương Chí lạnh như băng, trong mắt như có đốm lửa bùng cháy.

Ngay cả người luôn nghe theo cậu như Hứa Dã cũng cau mày chờ cậu giải thích.

Phương Chí thì thầm: "Nha Nha nói đi, tối qua em ở với tên đó làm gì?"

Buông tay ra khỏi vạt áo hơi nhăn nhúm của mình, Nha Thấu giãy giụa muốn xuống.

Nhưng Phương Chí không chịu thả cậu xuống mà còn quá đáng sờ eo cậu.

Sau màn kịch vừa rồi, những người chơi còn lại không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt mới ổn.

Nhìn vẻ mặt anh Chí, Lưu Lộ ngầm hiểu, cố ý kéo hết đám người chơi cùng NPC xung quanh rời đi.

Sau cùng nơi này chỉ còn lại bốn người bọn họ.

Bầu không khí càng căng thẳng hơn, khiến Nha Thấu cảm thấy hơi bất an.

Cố Dung Thời nói: "Đừng ép em ấy."

"Tối qua bọn tôi ở trong căn phòng nhỏ, em ấy sợ hãi còn tôi an ủi em ấy, chỉ thế thôi."

Hắn quả thật rất am hiểu nghệ thuật nói chuyện, rõ ràng mỗi câu nói ra đều là sự thật, nhưng ghép với nhau lại toát ra cảm giác rất khó tả.

Nói cứ như bọn hắn đã làm gì đó thật ấy.

Lời Cố Dung Thời nói như đổ thêm dầu vào lửa, hoàn toàn làm bùng cháy ngọn lửa giận trong lòng hai Boss.

Mơ mơ màng màng được thả xuống, Nha Thấu cảm giác có gió thổi qua trước mặt, đến khi hoàn hồn đã không thấy Phương Chí với Hứa Dã bên cạnh đâu.

Mà cách đó không xa, ba người kia đang đánh nhau trên không trung!

Đám Phương Chí cố ý tránh nơi gần thiếu niên để dư âm của trận đánh không ảnh hưởng đến cậu.

【Hả? Sao lại đánh nhau rồi? Qua đặt cược xem ai sẽ thắng nào!】

【Cuối cùng mị cũng chờ đến cảnh này! Từ lâu mị đã muốn nhìn ba người bọn hắn đánh nhau rồi!】

【Không ngờ Cố Dung Thời lại có thể đánh trả với hai Boss? Xem ra tôi đã đánh giá thấp hắn rồi. Lúc mới nghe qua cái tên lạ hoắc kia, tôi còn tưởng là người mới.】

【Lần trước lúc thấy bình thuốc hắn cho vợ là tôi đã thấy lạ rồi, hắn nhất định không phải người mới nhưng tôi lại chưa từng nghe qua tên hắn, lạ thật.】

【Công nhận là lạ, mà Boss phó bản này cũng chẳng phải dạng hiền lành gì cho cam, sao Cố Dung Thời không lấy vũ khí của mình ra ứng chiến?】

Đối mặt với sự bao vây tấn công của hai Boss, ban đầu Cố Dung Thời còn miễn cưỡng đối phó nhưng càng về sau lại càng khó khăn.

Có điều không biết vì lý do gì mà Cố Dung Thời lại không lấy ra bất cứ đạo cụ nào để tấn công hay tránh né.

Nha Thấu nhìn ba người đang đánh nhau trên trời, trong lòng hơi sốt ruột.

Ban đầu cậu không biết giá của bình thuốc Cố Dung Thời cho mình, sau khi về phòng nói chuyện với bão bình luận cậu mới biết.

Lúc biết giá của nó, Nha Thấu cảm giác dù có bán mình đi cũng không mua nổi bình thuốc kia mất.

Khi ấy trong livestream tràn ngập các bình luận suy đoán thân phận của Cố Dung Thời, nhiều đến hoa cả mắt, hơn nữa còn xuất hiện rất nhiều từ mà Nha Thấu đọc không hiểu,

Nhưng giờ đây, dù có ngu hơn nữa thì cậu cũng nhận ra được -

Cố Dung Thời tuyệt đối không phải là một người chơi bình thường.

【Nhìn từ chiêu thức đến kỹ năng của hắn, hơn nữa còn có thể một chọi hai với Boss trong thời gian dài như vậy, hắn quả thật không phải người chơi mới.】001 cũng nhìn ba người đang đánh nhau kia theo Nha Thấu:【Nhưng từ lúc tiếp xúc với hắn, tôi đã điều tra trong danh sách toàn bộ người chơi đăng ký, không có ai tên là Cố Dung Thời cả.】

Cho nên, người chơi tên Cố Dung Thời này rốt cuộc là ai?

Cố Dung Thời đứng im giữa không trung, cũng không tránh né mà mở miệng nói gì đó với Phương Chí.

Vì khoảng cách quá xa nên Nha Thấu không nghe thấy gì, cũng không thấy rõ vẻ mặt của bọn hắn.

Cậu chỉ có thể trông thấy ngay sau khi Cố Dung Thời nói xong, Phương Chí lập tức xoay người, không để ý đến hai người kia rồi nhanh chóng lao đến chỗ cậu.

Một tay bế Nha Thấu đang ngẩn người tại chỗ rồi biến mất.

Hai người kia cũng không ngờ Phương Chí sẽ làm như thế, đến khi tỉnh táo lại thì Phương Chí đã biến mất cùng Nha Thấu rồi.

...

Phương Chí đưa Nha Thấu về phòng của mình.

Hắn ở một mình, căn phòng bày biện rất đơn giản, đồ đạc của hắn cũng ít nên nhìn qua thấy trống trải cực kỳ.

Lần này hắn bế không thèm khống chế sức lực làm Nha Thấu thấy rất khó chịu, cảm giác như sắp lõm vào trong thịt đến nơi.

Nha Thấu muốn điều chỉnh tư thế của mình, vừa mới cử động đã bị Phương Chí vỗ mông.

"Ngồi yên."

Giọng điệu cứng nhắc, cũng không thèm nhìn cậu.

Phương Chí bế cậu đi thẳng vào trong.

Phòng ngủ chỉ lớn từng đó, Nha Thấu nhận ra mình đang đi về phía...

Phòng tắm.

Điều này khiến Nha Thấu bắt đầu hoảng loạn.

Sao lại đến phòng tắm? Giờ đến đó làm gì?

Cậu hoảng hốt túm tóc Phương Chí, giãy giụa kịch liệt.

Da đầu truyền đến cảm giác đau nhói nhưng Phương Chí lại chẳng tỏ vẻ gì, hắn sải bước đi vào bên trong.

Phòng ngủ của học sinh đều bố trí giống nhau, trong phút chốc Nha Thấu có cảm giác như về phòng mình, trở lại tối qua.

Nhưng điều khác biệt với tối qua là Phương Chí ở trong phòng tắm, còn Hứa Dã ở ngoài phòng tắm.

Phương Chí không nói gì, ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm Nha Thấu. Đánh xong một trận, cả người hắn đều trở nên khác thường khiến Nha Thấu thấy hơi sợ.

Không, phải nói là từ lúc cậu đè lên người Cố Dung Thời thì hắn đã không bình thường lắm rồi.

Cậu cảm thấy tình cảnh hiện tại của mình không khác gì thỏ rơi vào hang sói.

Có điều điểm thiện cảm của Phương Chí chưa giảm, đây là tin tốt duy nhất cho đến giờ.

Nha Thấu cố gắng giữ bình tĩnh: "Anh muốn làm gì?"

"Em cần phải tắm." Phương Chí đáp lại.

"Không cần." Nha Thấu mím môi từ chối: "Sáng tôi tắm rồi."

Gần sáng, nhiệt độ trong phó bản tăng cao trở lại, đến khi Nha Thấu dậy thì người đã ướt đẫm mồ hôi nên trước khi ra ngoài cậu đã tắm rồi.

Tuy chỉ xả qua hai lần nhưng vẫn tính là tắm.

Nha Thấu căng thẳng nhìn Phương Chí.

Hắn cúi thấp đầu, vẻ mặt không rõ, nhưng trông có vẻ như hắn đang nhìn đùi phải của mình.

Là chỗ bị Cố Dung Thời liếm qua, giờ vẫn còn lưu lại cảm giác khác thường.

"Không được, Nha Nha." Phương Chí khẽ xoa lên chỗ kia: "Phải rửa sạch sẽ."

Nha Thấu bị vây ở đây, biết trong tình trạng này mình không chiếm được ích lợi gì từ Phương Chí nên cố gắng cò kè mặc cả với hắn: "Rửa chân thôi được không."

"Nhưng trên người em có mùi..." Phương Chí híp mắt, liên tục vuốt ve như thể muốn xóa sạch vết tích của Cố Dung Thời: "Anh cực ghét."

Hắn tạm dừng rồi lại tiếp tục.

"Nha Nha, em còn giấu anh nhiều chuyện nữa phải không?"

"Chẳng hạn như Cố Dung Thời, Hứa Dã, hoặc là thân phận của em."

Nha Thấu bị câu nói sau cùng dọa cho tim hẫng một nhịp, cậu không biết đối phương đang nghĩ gì, bèn nói nhỏ: "Anh vẫn nghĩ tôi là người chơi à?"

"Giờ điều này không còn quan trọng nữa." Phương Chí không trả lời thẳng: "Dù em phải hay không thì em cũng sẽ không phải."

Hắn nói rất kỳ quặc, khiến người ta chẳng hiểu ý hắn là gì.

Nhưng trực giác của Nha Thấu nói rằng điều đó chắc chắn không tốt chút nào.

"Thế nên rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì?"

Trọng tâm câu chuyện lại vòng về, Nha Thấu biết tránh không thoát nên đành mở miệng.

"Nội quy của bọn họ là do tôi đốt."

Nha Thấu hơi khó xử khi nói ra điều này, dù sao thì việc làm trái lương tâm sẽ khiến cậu cảm thấy hơi ngượng khi kể cho người khác.

Cậu nhanh chóng dẹp những cảm xúc khó tả trong lòng xuống, vụng về kể lại tình huống hôm qua cho Phương Chí.

Phương Chí yên lặng nghe xong: "Vậy là Cố Dung Thời nói thật?"

Nha Thấu không hiểu.

"Tên đó nói tối qua hai người em ở trong căn phòng nhỏ, em sợ hãi còn hắn an ủi em."

"..."

Nha Thấu không biết hắn lại đang ghen cái gì nên dứt khoát không nghĩ nữa.

Phương Chí hỏi tiếp: "Thế Hứa Dã thì sao?"

"Tôi về phòng ngủ rồi thì Hứa Dã đến tìm."

Khi nhắc đến Hứa Dã, có một vài chi tiết không thể không che giấu. Nghĩ đến chuyện tối qua, Nha Thấu vừa bực vừa xấu hổ nên chỉ lấp lửng cho qua.

"Xong tôi đi tắm, tắm xong thì ra tắt đèn. Được một lúc thì quản lý ký túc xá đến kiểm tra phòng, kiểm tra phòng xong thì Hứa Dã đi về."

Phương Chí hỏi: "Chỉ thế thôi à?"

Nha Thấu lúng túng gật đầu: "Ừm."

"Thiếu rồi, Nha Nha." Phương Chí cúi đầu xuống, giọng hơi cao lên, tỏ ra bực bội: "Nó còn lấy một thứ của em đi nữa phải không?"

Nha Thấu không ngờ ngay cả cái này mà Phương Chí cũng biết.

Nhưng đây chẳng phải chuyện vẻ vang gì, bị người cùng giới lấy mất quần lót, nghe đã thấy kỳ quặc.

Cậu không lên tiếng.

Phương Chí nhìn cậu.

Lại thế này, ỷ vào việc hắn không làm gì là lại giả vờ không biết mỗi khi không muốn trả lời. Phương Chí cảm thấy những cảm xúc mà hắn đã cố gắng kiềm chế lại bắt đầu sôi trào.

Thiếu niên đứng đó, hàng mi dày khẽ rung, do ở quá gần nên còn thấy trên xương quai xanh của cậu có một nốt ruồi nhỏ.

Màu rất nhạt, phải lại gần mới thấy được.

Vị trí rất đặc biệt, đặc biệt đến mức khiến người ta muốn cắn một cái.

Hắn nghĩ, vì sao Cố Dung Thời được, Hứa Dã được mà hắn lại không được.

"Nha Nha, em biết chiều qua anh đi đâu không?"

Nha Thấu cứ nghĩ hắn đã thôi không hỏi mình, nhưng câu hỏi bất ngờ kia lại khiến cậu sững sờ.

Phương Chí tự nhiên nói tiếp: "Chiều qua anh đi tìm người truyền tin đồn, đã tìm được, là Lữ Khắc lớp A5."

"Hơn nữa anh cũng đã xem hết thông tin về em, giờ Nha Nha đã là người trưởng thành rồi."

Hắn nói lời này không rõ nghĩa lắm nên Nha Thấu cũng không hiểu thế nào.

Nha Thấu nghĩ chắc là lúc thấy thông tin hiện trên đạo cụ của Đường Nhạc, nhưng hai câu trên có liên quan gì đến nhau đâu?

Cậu còn đang mải nghĩ đã thấy Phương Chí đột nhiên cúi người xuống, đầu dán sát vào cổ mình, hơi thở nóng rực phả vào làn da trần trụi của cậu.

Nha Thấu phản xạ muốn chạy đi nhưng lại bị Phương Chí ôm chặt vào trong ngực.

Tình hình bây giờ quá nguy hiểm, trong không gian nhỏ hẹp, bất cứ cảm giác gì cũng đều được phóng đại.

"Em từng nói nếu anh tìm được người tung tin đồn, em sẽ thưởng cho anh, cái gì cũng được."

"Giờ anh muốn nhận thưởng."