Dường như mọi ngọn đèn đều sáng ở nhà Graciela và lần này McCaleb không ngồi lần khân trong xe nữa. Ông biết chẳng còn thời gian đâu để nghiền ngẫm chọn cách này hay cách nọ. Ông phải đối mặt nàng và kể cho nàng nghe sự thật - kể với nàng tất cả và chấp nhận hậu quả.
Một lần nữa ông chưa kịp chạm tay vào cửa thì nàng đã mở. Người phụ nữ này quan tâm lo lắng đến nỗi ngồi ngóng đợi mình, ông vừa bước lại gần cửa vừa nghĩ. Thế mà giờ mình phải giày xéo trái tim cô ấy.
“Terry, anh đi đâu vậy? Em lo quá.”
Nàng rời ngưỡng cửa lao tới ôm lấy ông. Ông cảm thấy ý chí mình yếu đi nhưng không suy sụp. Ông kéo nàng sang cạnh mình rồi đưa nàng vào lại nhà, một tay choàng qua vai nàng, ôm chặt nàng có thể là lần cuối.
“Mình vào trong đi,” ông nói. “Anh có nhiều chuyện cần nói với em.”
“Anh có ổn không?”
“Tạm thời thì có.”
Họ vào phòng khách và ông ngồi cạnh nàng trên sofa. Ông nắm cả hai tay nàng trong tay mình.
“Raymond ngủ à?”
“Vâng. Chuyện gì vậy, Terry? Có gì không ổn à?”
“Xong rồi. Người ta chưa tóm được hắn nhưng họ biết hắn là ai. Hy vọng họ sẽ sớm tóm được hắn. Anh được minh oan rồi.”
“Kể em nghe nào.”
Ông siết tay nàng. Ông nhận ra tay mình đang vã mồ hôi nên bèn buông tay nàng ra. Cảm giác như thể ông đang buông lơi một con chim bị rơi xuống đất mà ông đã nuôi nấng cho khỏe lại. Ông cảm thấy mình sẽ không bao giờ nắm tay nàng nữa.
“Em có nhớ cái đêm mình nói chuyện về niềm tin, về chuyện phải khó khăn thế nào anh mới có được đức tin không?”
Nàng gật.
“Trước khi anh kể với em mọi chuyện, anh muốn em biết rằng trong mấy ngày gần đây - thật ra là trong suốt quãng thời gian anh biết em - anh cảm thấy cái gì đó bên trong anh đang trở lại. Đó là một niềm tin thế nào đó. Có thể là tin vào một cái gì đấy. Anh không biết. Nhưng anh biết chắc đó từng là một khởi đầu, điểm bắt đầu của một điều tốt đẹp...”
“Từng là?”
Ông ngoảnh mặt khỏi nàng trong một thoáng để cố sắp đặt lời lẽ. Thật khó. Ông biết mình chỉ có một cơ hội độc nhất này thôi.
Ông nhìn lại nàng.
“Nhưng sự thay đổi này nó mới mẻ và mong manh quá. Và anh không biết liệu nó có trụ nổi với những gì anh phải nói cho em nghe không. Nhưng anh muốn em quyết định. Đã lâu rồi anh không cầu nguyện cho bất cứ cái gì. Nhưng anh sẽ cầu nguyện để lại được thấy em - và Raymond - lên lại bến thuyền của anh lần nữa. Hoặc nếu anh cầm điện thoại thì sẽ nghe được giọng em. Anh sẽ để tùy em quyết định.”
Ông cúi lại gần nàng và khẽ hôn má nàng. Nàng không cưỡng lại.
“Nói em nghe đi,” nàng khẽ nói.
“Graciela ạ, em gái em chết là vì anh. Vì một việc anh đã làm cách đây lâu rồi. Bởi vì anh đã vượt qua giới hạn ở đâu đó và cho phép cái tôi của mình thách thức một kẻ điên, nên Gloria đã chết.”
Mắt ông cụp xuống tránh nhìn mắt nàng. Nỗi đau ông vừa mới đặt vào đôi mắt đó quá lớn khiến ông không đủ sức chứng kiến.
“Kể em nghe đi,” nàng lại nói, lần này còn khẽ hơn.
Thế là ông kể. Ông kể cho nàng về gã đàn ông mà hiện người ta chỉ biết là James Noone. Ông kể với nàng về dấu vết ông đã lần theo để đến chỗ nhà kho. Ông kể với nàng ông tìm thấy gì ở đó và cái gì đang đợi ông trên máy tính.
Trong khi ông kể thì nàng bắt đầu khóc, những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dọc má nàng, rơi xuống chiếc blouse vải bò nàng mặc. Ông muốn vươn tay về phía nàng, du nàng lại gần mình, ôm chặt lấy nàng mà hôn những giọt lệ trên má nàng. Nhưng ông không thể. Ông biết rằng vào lúc đó ông ra khỏi thế giới của nàng rồi. Ông không thể tự ý mình vào đó được. Nàng sẽ phải mời ông vào lại đó.
Khi ông kể xong, họ ngồi lặng thinh một lát. Cuối cùng Graciela giơ tay ra, xòe rộng lòng bàn tay chùi nước mắt trên má.
“Chắc trông em kinh lắm.”
“Không, không đâu.”
Nàng nhìn xuống thảm trải sàn qua mặt bàn cà phê bằng kính và một hồi im lặng dài trôi qua.
“Giờ anh sẽ làm gì?” rốt cuộc nàng hỏi.
“Anh không biết nữa, nhưng anh có vài ý tưởng. Anh sẽ tìm ra hắn, Graciela ạ.”
“Anh không để mặc được sao? Cứ để cảnh sát tìm ra hắn?”
McCaleb lắc đầu.
“E rằng anh không để mặc được. Bây giờ thì không. Nếu anh không tìm ra hắn và đối mặt hắn, anh sẽ không bao giờ biết liệu mình có qua được vụ này không. Anh chẳng biết liệu làm thế có ý nghĩa gì hay không nữa.”
Nàng gật đầu, vẫn nhìn xuống sàn, và thêm một hồi im lặng trôi qua. Cuối cùng nàng ngước lên nhìn ông.
“Giờ em muốn anh đi, Terry ạ. Em cần ở một mình.”
McCaleb gật đầu rồi chầm chậm đứng dậy.
“Được rồi.”
Một lần nữa ông cưỡng lại nỗi thôi thúc hầu như không cưỡng nổi muốn chạm vào nàng. Chỉ chạm thôi. Ông chỉ muốn lại cảm nhận hơi ấm của nàng thêm lần nữa. Giống như ngày đầu tiên khi nàng chạm vào ông.
“Tạm biệt, Graciela.”
“Tạm biệt, Terry.”
Ông đi ngang qua phòng, tiến về phía cửa. Giữa chừng ông liếc cái tủ đựng đồ sứ nơi phòng khách thì thấy bức ảnh lồng khung của Gloria Torres. Cô đang mỉm cười với ống kính vào cái ngày hạnh phúc đã quá xa vời ấy. Đó là một nụ cười mà ông biết sẽ luôn luôn ám ảnh ông.