Viết Cho Cậu Những Bài Thơ Ngọt Ngào

Chương 2



Chỉ trong chốc lát, mọi thứ chìm trong sự im lặng.

Con đường phía sau này vốn đã yên tĩnh, nhưng vào lúc này, dường như cả tiếng hơi thở cũng lặng lẽ biến mất.

Bách Dịch Nhiên vẫn nắm chặt cổ áo Vương Viễn Tân, trong lòng hỗn loạn, lời nói trong đầu gần như đông cứng lại, thời gian nhanh chóng trôi qua, ngón tay của hắn vẫn cứng ngắc, không biết có nên buông ra hay không, nếu buông thì hắn nên làm gì.

Hiện trường nhất thời có chút căng thẳng.

Ngay cả khi bị hiệu trưởng và chủ nhiệm giáo vụ dồn ra hành lang, hắn cũng không bối rối như bây giờ.

Khi đó, người làm nền bị đánh nằm trên mặt đất vô ý đạp phải một viên đá và thốt lên tiếng "A ui". Âm thanh bất ngờ xuất hiện khiến Bách Dịch Nhiên theo bản năng đá một cái, tiếng vừa mới phát ra cũng biến mất ngay lập tức.

Động tác phản xạ nhanh hơn suy nghĩ của não bộ.

Sau cú đá đó, dáng vẻ thẳng đứng của Bách Dịch Nhiên trở nên cứng nhắc hơn.

"......"

"......"

Im lặng.

Nhìn nhau không nói lên một lời.

Ngu Thư Niên không mở miệng, bời vì cậu không biết nên nói gì.

Trong kiếp trước, Ngu Thư Niên chỉ gặp Bách Dịch Nhiên một lần duy nhất trong buổi xem mắt. Bỏ qua những điều khác, ấn tượng đầu tiên mà Bách Dịch Nhiên để lại cho cậu là một người nhã nhặn, lịch thiệp, từng cử chỉ và lời nói đều tỏa ra sự lịch sự, nhẹ nhàng. Lúc đó, hắn đeo một cặp kính mắt viền vàng không có tròng, tạo thêm một chút vẻ thư sinh, toàn bộ người phát ra vẻ thanh cao và tinh tế.

Nhưng hiện tại…

Ngu Thư Niên rũ mắt xuống nhìn người đàn ông đang ôm nửa má sưng tấy trên mặt đất, đau đớn cũng không dám kêu lên.

Dường như... Bách Dịch Nhiên 17 tuổi và người trong ấn tượng của cậu hơi khác nhau.

Sau một lúc lâu, Bách Dịch Nhiên gãi gãi đầu, "Ờm, Ngu... bạn học này, bạn đến đây tìm ai vậy?"

Mặc dù câu hỏi này hơi không có lý, nhưng ngoại trừ lý do đó, Bách Dịch Nhiên không thể nghĩ ra điều gì khác để một học sinh giỏi về phẩm hạnh và học tập như Ngu Thư Niên lại đến một thánh địa hẹn đánh nhau như thế này.

Ngu Thư Niên sửng sốt, không trả lời, mà hỏi: "Cậu biết tôi à?"

Nghe điều đó, Bách Dịch Nhiên cười và nói: "Đương nhiên rồi, cậu là hạng nhất của khối. Chuyện cậu đạt giải toàn thành phố trong các cuộc thi Toán và Vật Lý, chuyện này trong khối của chúng ta ai chẳng biết."

Hắn vỗ vỗ vai Vương Viễn Tân, "Tìm thằng này à?"

Ngu Thư Niên: "Tôi tìm..."

Cậu.

Sau hai chữ không nói thành lời quanh quẩn trên môi Ngu Thư Niên, cậu lặng lẽ nuốt chúng lại.

Cậu và Bách Dịch Nhiên bây giờ đều là người xa lạ, nếu không có lý do gì mà đến đây tìm người thì sẽ không hợp lý.

Sau một hồi im lặng, Ngu Thư Niên gật đầu, coi như đến tìm Vương Viễn Tân vậy.

So với những lời đe dọa mà gã đã nói với cậu trong lớp học cách đây không lâu, Vương Viễn Tân bây giờ có thể được mô tả bằng hai từ "chật vật". Mặt bị bầm tím to nhỏ, góc miệng trầy xước với dấu máu, và bộ đồng phục trông như đã cuốn qua một đống bụi, nếu thêm một chút nước, thì thực sự không khác gì con gà tắm mưa.

Nhìn thấy tình huống này, Ngu Thư Niên khẽ cau mày, trong mắt lóe lên một tia đã rõ.

Trách không được.

Trong cuộc sống đời truớc, Sau khi Vương Viễn Tân nói lời đe dọa cậu, hứa sau khi kết thúc kỳ thi sẽ bắt cậu lại, nhưng sau đó gã biến mất không một dấu vết.

Đừng nói là bắt cậu, thậm chí cả mặt cũng không gặp lại một lần nào nữa.

Ngu Thư Niên đã chuẩn bị một số thứ, nhưng Vương Viễn Tân và cậu không học cùng lớp, sau khi thi xong họ trở về lớp của mình, Vương Viễn Tân không đến làm phiền cậu, cậu cũng lười đi một đường lên xuống lớp của Vương Viễn Tân, theo thời gian, chuyện này cũng lùi dần vào dĩ vãng.

Nhớ lại toàn bộ sự việc, Ngu Thư Niên liếc nhìn đôi lông mày sưng tấy của Vương Viễn Tâm.

Cho nên, khi Vương Viễn Tâm ở kiếp trước nói ra những lời cay nghiệt biến mất, không phải là gã từ bỏ việc bắt cậu, mà là...

Sợ bị đánh.

Nghĩ tới đây, cảm xúc trong mắt Ngu Thư Niên đối với Bách Dịch Nhiên trở nên phức tạp hơn.

Buổi xem mắt mà cậu tưởng chỉ gặp lần đầu dường như… ẩn giấu rất nhiều bí mật.

Cảm thấy Ngu Thư Niên đang nhìn mình, Bách Dịch Nhiên đứng ngơ ngác tại chỗ không biết phải làm gì, hắn cảm thấy không được tự nhiên, không biết nên đặt tay chân như thế nào.

Nhưng Ngu Thư Niên cũng không nói gì, trong khi những người nằm dưới đất muốn co rút lại để giảm đi sự tồn tại của mình, trong một khoảng thời gian ngắn, như trở lại sự yên tĩnh ban đầu.

Nhưng không kéo dài quá lâu.

Ngu Thư Niên lục lọi trong túi áo, lấy ra một cái băng keo.

Cậu đưa lòng bàn tay lên trên, nhấc tay và chạm nhẹ vào vị trí ở gần hàm dưới bên phải của mặt, trong ánh mắt ngơ ngác của Bách Dịch Nhiên, cậu nhấn nhẹ ngón tay vào đó, "Đây."

Bách Dịch Nhiên gần như làm theo chỉ dẫn, mu bàn tay di chuyển theo chỗ Ngu Thư Niên chỉ, hắn cảm thấy hơi nhói, nhìn mu bàn tay cũng có chút vết máu.

Rất ít, nếu xoa lại lần nữa sẽ hết.

Có lẽ là do vừa rồi trong lúc đánh nhau vô tình cọ vào.

Ngu Thư Niên lại đưa băng keo về phía trước, "Dán đi nhé."

Bách Dịch Nhiên sờ sờ vết thương trên mặt, hắn cũng không để ý. Vết thương nhỏ này đối với hắn không là gì, bình thường vết thương do đánh nhau còn nghiêm trọng hơn vết xước nhỏ này rất nhiều. Nhưng đối mặt với miếng băng cá nhân được Ngu Thư Niên cho, hắn nhanh chóng nắm lấy áo, sau đó mới cẩn thận với tay mình lấy băng keo, "Cảm ơn."

Ngu Thư Niên thu hồi tay lại, nhìn thấy nụ cười trên mặt Bách Dịch Nhiên, cậu vô thức nhếch khóe miệng lên nói: "Đừng nhớ về những cái tên mà trường đưa ra nữa, chúng ta làm quen lại một lần nữa đi, tôi tên là Ngu Thư Niên, lớp 11A1."

Bách Dịch Nhiên nghe vậy đút hai tay vào túi quần, nghe xong tự giới thiệu: "Tôi ở lớp 7..."

"Bách Dịch Nhiên!!!"

Ngay sau lưng, tiếng hòa giọng mạnh mẽ của một người đàn ông trung niên truyền đến, trong từng lời nói kèm theo âm thanh tức giận không thể kìm nén được.

Âm thanh đột ngột xâm nhập, phá vỡ không khí yên tĩnh trong con hẻm nhỏ.

— "Lại... là…cậu!"

Sau cái tên này, chủ nhiệm giáo vụ nghiến răng nghiến lợi, một tay ông ta ôm hông, vì chạy nhanh nên thở hổn hển.

Rõ ràng là sau khi nhận được tin tức, ông ta đã chạy đến đây ngay lập tức, bắp chân đều run lên, nhưng vẫn kiên cường tiến lên từng bước một.

Bách Dịch Nhiên rụt cổ lại, khẽ nheo mắt phải, tai bị chấn động đến khó chịu, hắn nghiêng đầu phát ra một tiếng "tsk"

Là người quen cũ.

Chủ nhiệm giáo vụ của trường, họ Dư tên Dư Niên, được coi là cán bộ cũ trong trường, bắt đầu từ lớp 10, với khuôn mặt tròn tròn, khi không điều tra vi phạm thì trông khá thân thiện, các bạn học gọi ông ta là "Cá Mè Hoa" để chọc cười.

"Thầy Dư, cẩn thận một chút." Bách Dịch Nhiên xoa xoa tai, nghiêm túc nói: "Lần trước thầy bị đau lưng và phải nằm viện nửa tháng sau khi bắt bọn lớp 3, thầy quên rồi à?"

"Đừng nói nhảm. Các em tụ tập đánh nhau, về viết bản kiểm điểm tám trăm chữ, thứ hai lên phát biểu dưới cờ cho tôi!" Chủ nhiệm giáo vụ chống tay lên hông, ánh mắt sắc bén quét qua tất cả mọi người, bao gồm những người đang nằm trên mặt đất cố gắng che mặt bằng tay.

Khi ánh mắt lướt qua Bách Dịch Nhiên và dừng lại trước Ngu Thư Niên, chủ nhiệm giáo vụ dừng lại một chút, đẩy mắt kính đặt trên gọng mũi, nhắm mắt lại, một phần lớn khuôn mặt bị che khuất bởi Bách Dịch Nhiên, ông ta không thể nhìn rõ, vậy nên ông ta đi tới với cuốn sổ điểm trong tay, cắn răng kéo nắp bút ra, đi tới rồi nói: "Cậu còn tìm đồng bọn? Mới đến à? Một ngày không chịu học tốt, chỉ biết đánh nhau. Lớp nào? Tên gì?!"

Tất nhiên không thể nói tên ra.

Ngu Thư Niên chỉ đi ngang qua, không tham gia vào, Bách Dịch Nhiên muốn giải thích, nhưng khó khăn lắm, trong tình huống hiện tại, Ngu Thư Niên thực sự không thể tự lo cho mình.

Vậy nên…

Bách Dịch Nhiên liếc xéo một cái sau lưng ông chủ nhiệm giáo vụ đang tiến đến gần. Sau đó liếc mắt sang và nháy mắt với Ngu Thư Niên.

Học sinh xuất sắc luôn luôn đứng đầu lớp, là người vượt trội nhất khối, rõ ràng chưa từng đối mặt với áp lực từ việc bị ông chủ nhiệm giáo vụ bắt ngoài trường.

Ngu Thư Niên không hề nhận ra nguy hiểm.

Bách Dịch Nhiên nhếch môi, "Còn chưa chạy à? Muốn viết bản kiểm điểm đúng không?"

Ngay lập tức, Bách Dịch Nhiên nắm chặt tay Ngu Thư Niên.

"Hả?"

Ngu Thư Niên chỉ kịp phát ra một tiếng nghi ngờ ngắn ngủn, bị Bách Dịch Nhiên xoay người kéo đi, không còn cách nào khác ngoài việc chạy theo hắn.

Chủ nhiệm giáo vụ đang bước nửa chừng: "???"

Trước đây, khi bị bắt đánh nhau, Bách Dịch Nhiên không chỉ không chạy mà còn không đưa ra tên lớp giả, hắn trực tiếp báo tên thật của mình, còn chủ động sửa lỗi chính tả trong hồ sơ.

Thật là một người dám làm dám chịu, có thể nói đây chính là từ điển sống của cụm từ đó.

Lần này bị bắt, không biết làm sao, chỉ cần đầu óc nóng lên là liền chạy.

Đã một lúc kể từ khi kết thúc kỳ thi buổi sáng, những học sinh lẽ ra phải về thì đã về hết, những người không về nhà sau bữa trưa cũng quay trở lại lớp học để ôn tập.

Đây cũng là thời điểm nóng nhất trong ngày, trên đường hầu như không có người đi lại.

Không biết đã chạy được bao lâu.

Ít nhất là đã vượt ra khỏi tầm nhìn của ông chủ nhiệm giáo vụ rồi, với tốc độ tương đương trọng lượng và cân nặng của ông chủ nhiệm giáo vụ, chắc chắn ông ta không thể đuổi theo được, lúc này Bách Dịch Nhiên mới dừng lại.

Cúi xuống, hai tay chống đỡ đầu gối, mái tóc ngắn trên trán ướt đẫm mồ hôi, khi chạm qua vết thương trên mặt, còn có chút đau.

Bách Dịch Nhiên nhìn lên, đôi mắt sáng sủa trong trẻo, hoàn toàn không có dấu hiệu mệt mỏi sau cuộc chạy như điên.

Hơi thở vẫn chưa đều, hắn lau qua mồ hôi đang chảy trên mặt, nhìn Ngu Thư Niên cũng đang hồi phục hơi thở, hắn mỉm cười, "Dọa cậu sợ à?"

Ngu Thư Niên lắc đầu, ngực phập phồng không đều.

Cậu không thường xuyên tập luyện, nhưng trong tiết thể dục, cậu vẫn có thể chạy được 1000 mét một cách bình thường. Đôi khi cậu còn tập tăng tốc, nhưng vừa rồi cậu chạy vội, trong lòng còn đang nghĩ về những việc khác, không kiểm soát được hơi thở, sau đó không còn thời gian để điều chỉnh.

Bách Dịch Nhiên ho khan một tiếng, nhìn xung quanh, "Ngồi đây chờ tôi một chút."

Ngu Thư Niên chưa kịp nói gì, Bách Dịch Nhiên đã bước lên hai bậc cầu thang, đi vào cửa hàng tạp hóa.

Khi hắn ra ngoài, trên tay cầm thêm hai chai nước giải khát.

Bách Dịch Nhiên: "Cầm nước mát chút đi, khi hơi thở ổn định rồi hẵng uống."

Trong ngày nóng nực, đồ uống vừa được lấy ra khỏi ngăn mát nhanh chóng bị phủ một lớp băng, chỉ cần chạm vào là tan chảy.

Uống nước ngay sau khi vận động vất vả không tốt cho cơ thể, nhưng cầm chai nước trên tay, cảm giác lạnh lẽo lan tỏa dọc theo lòng bàn tay cũng có thể xua tan ngay cái nóng cuối hè.

Bách Dịch Nhiên ngồi trên bậc cầu thang, phía này vừa được cây lớn bên lề đường che phủ bóng mát, hắn kéo dài chân trái qua một vài bậc cầu thang, gập chân phải, cánh tay treo trống trên đầu gối, ngón tay vô ý nắm chặt chai nước,: “Sao cậu lại đến cửa sau của trường?”

Cái chỗ cổng sau trường này là chỗ được nhà trường công nhận là thánh địa hẹn đánh nhau.

Dù nhìn thế nào thì cậu cũng là một học sinh trung học lương thiện và khiêm tốn, biết vâng lời và không gây rắc rối, dường như cậu không liên quan gì đến những nơi như vậy.

Ngu Thư Niên cũng ngồi xuống bậc thang, mở chai ra uống một ngụm: “Bạn học của cậu nói cậu mời Vương Viễn Tân đi, có thể sẽ đến đây, nên tôi nghĩ nên tới xem thử.”

Mặc dù lý do này không tiết lộ nguyên nhân và hậu quả, nhưng đó là sự thật.

Bách Dịch Nhiên uống hết nửa chai nước, ngả người về phía sau, chống khuỷu tay lên bậc thang, nghiêng đầu nói: “Đừng để ý đến thằng đó, tôi với nó đã không ưa nhau từ lâu rồi. Tôi đã thi cùng nó hai lần, cả lần trước đây cũng vậy. Trong kỳ thi, nó đặc biệt tìm những người có thành tích tốt để lấy đáp án, không đưa thì đe dọa đánh."

Cuối lời, hắn còn thêm lời giải thích và tự khen ngợi bản thân: “Hôm nay tôi đã hành động dũng cảm vì chính nghĩa”.

Ngu Thư Niên: “Vậy những lần trước cậu nhìn thấy cậu ta gian lận trong thi cử, cậu cũng hăng hái xông lên làm việc nghĩa à?"

"...Khụ, lần đó không đến lượt tôi ra tay, nó bị giám thị bắt quả tang đang gian lận." Bách Dịch Nhiên nghiêng đầu lên và uống hết nước còn lại, vặn nắp chai và nhìn thẳng vào thùng rác gần đó –

Ba điểm! Cú ném chính xác.

Chai rỗng 'rầm' một tiếng rơi vào thùng rác sắt.

Ngu Thư Niên cong môi dưới, nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của Bách Dịch Nhiên, cũng không cố gắng vạch trần cái cớ sứt sẹo của hắn: "Trước đây cậu từng bị phạt phải đứng dưới quốc kỳ đọc bản kiểm điểm sao?"

Cậu không nhớ Bách Dịch Nhiên đã nói chuyện dưới quốc kỳ.

Ngu Thư Niên nghĩ thầm, mặc dù cậu không quan tâm đến những người đã xuất hiện trong buổi nói chuyện dưới quốc kỳ, nhưng những người từng đứng trên sân khấu chắc chắn sẽ để lại một ấn tượng nào đó.

Bách Dịch Nhiên nhướng mày, có chút đắc ý cười: "Làm sao có thể?"

Đổi chủ đề, Bách Dịch Nhiên nói: "Nhưng lần trước có tên lớp 3 đã bị bắt và xử lý như vậy. Tiếng nói nhỏ mà còn bị ông Cá chuyển cái micro đến mặt, mặt nó đỏ lè, giọng nói run lên, không biết là do tức giận hay căng thẳng haha."

Nhớ lại cảnh trước đó, Bách Dịch Nhiên càng cười lớn hơn: “Dưới quốc kỳ đọc bản kiểm điểm thật là khủng khiếp.”

Bách Dịch Nhiên miêu tả sống động như thật, Ngu Thư Niên cũng có thể cảm nhận được "cảnh tượng" lúc đó.

"Có nghĩa là tôi phản ứng nhanh." Bách Dịch Nhiên giơ tay lên, dùng cùi chỏ va vào người bên cạnh, hơi nghiêng đầu: "Nếu không, chúng ta sẽ là kẻ bị treo dưới quốc kỳ và phải đọc bản kiểm điểm"

Ngu Thư Niên nghiêng đầu nhìn, ánh nắng lọt qua khe lá rải rác xuống, đôi mắt của chàng trai như phản chiếu ánh sáng nhỏ, mang trong mình một nụ cười tràn đầy sự trẻ trung, mái tóc ướt ướt thoáng qua đầu, những sợi tóc rối bời tung bay tự do.