Việt Kiều Nam Nhân Náo Loạn Cửu Giới

Chương 18: Homecoming.



Mặc cho hai người Khải Vũ và Kiến Phương rủ rê đi cùng nhưng cảm thấy hơi ngột ngạt, Khải Vũ nói vã bọt mép ra thấy không giữ lại được thì hắn và Kiến Phương cả hai cũng mặc kệ cho Tuấn Anh tách ra mà bay đi trước, còn Tuấn Anh sau khi tách ra khỏi cái ''xe buýt mây'' không người lái của cả ba tạo ra thì cứ vậy mà cưỡi bạch hoàng vân bay một mình giữa không trung.

Lúc này khi đang bay trên bầu trời xanh cùng với những cơn gió thổi làm cho cảm giác của Tuấn Anh vô cùng thoải mái, mặc kệ cho hai vị huynh đệ của mình bay ở phía trước, còn hắn thì chỉ thích một mình một cỗ mà bay riêng và với tốc độ ''cưỡi mây xem hoa'' nên hắn vẫn cứ từ từ mà bay, vừa bay vừa ngắm cảnh vật phía dưới mình, đương nhiên là lần này hắn đã sử dụng thuật ẩn thân để không cho người trần mắt thịt thấy được sự hiện diện của mình.

Đang cảm thấy khoan khoái vui vẻ vì được hít thở bầu không khí trong lành của không khí trên cao mà không ở bên trong máy bay thì đột nhiên hắn cảm nhận được một luồng quỷ khí khá mỏng vừa lướt qua nhưng có vẻ như là vẫn còn vương đọng lại một chút, biết là tên quỷ này có tu vi yếu nhưng không có nghĩa là hắn chủ quan không đề phòng.

Hắn vừa bay, trong miệng thì vừa huýt sáo, tỏ vẻ giả vờ như không quan tâm, cộng thêm với cái vẻ mặt lơ đãng đi như chẳng biết mẹ gì xảy ra xung quanh, mặc kệ con mẹ nó sự đời và chỉ cần có vậy là con mồi đã sập bẫy. Đúng lúc này, giác quan thứ sáu của hắn đã phát huy tác dụng và ngay lập tức hắn nhanh chóng xoay người lại thấy một bóng ảnh lờ mờ và... "bộp".

Hắn khi cảm nhận được luồng quỷ khí mỏng manh đó đang đến gần mình thì nhanh như cắt hắn vung tay "vỗ nhẹ" cho bóng ảnh kia một chưởng nhưng ai ngờ đâu, tu vi của bóng ảnh này hơi yếu nên nó đã rơi xuống phía dưới, mắt nhận thấy đó là một tên tiểu quỷ và nó đang rơi xuống phía dưới, Tuấn Anh cũng chỉ khẽ nhếch mép cười rồi nhanh chóng rẽ mây mà phóng thẳng xuống phía dưới mặt đất.

Tên quỷ vừa rơi xuống đất thì chưa gì đã vội đứng dậy, mặc kệ cơn đau sau cú tiếp đất bằng ngực mà lao đi trốn và cũng là để cho vị tu tiên kia không thể bắt được mình nhưng đen cho tên tiểu quỷ này, hắn đâu có ngờ rằng một chưởng vừa rồi của Tuấn Anh tặng cho mình dù chỉ là một chưởng lực nhẹ, vỗ yêu để cảnh cáo thôi nhưng khi tên tiểu quỷ đứng dậy định chạy trốn thì nó lại cảm thấy trong cơ thể lại vô cùng choáng váng, khiến cho cả đầu óc của nó như quay cuồng nhưng vì tính mạng, hắn vẫn cố gắng lết đi, cố làm sao trốn càng xa càng tốt.

Cùng lúc này Tuấn Anh đã bay xuống gần như sát mặt đất thì hắn mới thấy rõ được cái mồm ngang mũi dọc của tên quỷ định đánh lén mình, tên quỷ đó chắc là do đã trải qua hai mối tình nên có cặp sừng khá to trên đầu nhưng so với thân thể của hắn thì lại trái ngược hoàn toàn, thân thể với lớp da đỏ thì ốm yếu gầy gò còm nhom như một gã nghiện thuốc phiện hoặc chơi đá lâu năm, chưa kể cái mõm thì chìa ra nhọn hoắt như mỏ chim.

Mắt thấy tên quỷ đang cố gắng lết để rời đi hòng né tránh mình, Tuấn Anh cũng chỉ cười khẩy rồi liền dùng phép để dâng đất lên và tạo thành một bức tường đất chắn ngang trước mặt tên quỷ để chặn lại đường đi của nó, tên quỷ đang cố gắng lết đi thì thấy trước mặt là một núi đất, biết rơi vào thế khó thì nó liền quay người rồi quỳ xuống vừa chắp tay trước Tuấn Anh mà run lẩy bẩy lạy như tế sống:

- Đại tiên nhân, xin ngài hãy tha cho tiểu nhân, tiểu nhân không cố ý đâu mà.....

Tuấn Anh lúc này đã đáp xuống mặt đất rồi tiến tới và xách tai tên tiểu quỷ lên:

- Tha á, được thôi nhưng ta sẽ hỏi ngươi một câu, chú mày chỉ cần trả lời thật chính xác thôi!!!

- Dạ, dạ được... được ạ... xin đại tiên cứ hỏi, tiểu nhân biết gì sẽ khai hết!!!

Tuấn Anh hất mặt về tên tiểu quỷ:

- Ai bảo chú mày theo dõi ta???

Tên tiểu quỷ run rẩy:

- Tiểu nhân chỉ tình cờ thôi, không có ai.....

Tuấn Anh nghe xong thấy ngứa tai liền vung chân đạp cho tên quỷ một đạp khiến cho nó ngã lăn mấy vòng xuống bãi cỏ rồi gắt:

- Chém gió!!!

Rồi hắn nhanh chóng phi thân lên túm lại cái cặp sừng của tên quỷ rồi nét mặt không còn cợt nhả mà đanh lại mà tra hỏi tiếp:

- Chú mày bốc phét ít thôi, nói ra... ai cử ngươi đến, anh đây không hỏi lại lần hai và cũng không biết đùa đâu!!!

Lúc này tên tiểu quỷ mới ấp úng:

- Dạ, là... là... là... Bích Khương Tử đại nhân ạ!!!!

Tuấn Anh lần đầu nghe đến cái tên lạ hoắc này thì nét mặt tỏ ra đăm chiêu suy nghĩ rồi lại nói vu vơ:

- Được rồi, ngươi có thể phắn đi!!!

Miệng nói là thả tên quỷ đi nhưng Tuấn Anh vốn là người Việt Nam mà đã là người Việt Nam thì chắc chắn sẽ là người chơi hệ "nói một đằng làm một nẻo".



Tay hắn vẫn giữ chặt tên tiểu quỷ này lại, còn tên quỷ thấy tên tiên nhân này vẫn đang giữ mình lại mà không thả ra như đã hứa, hắn cảm thấy mình đang bị giữ lại và biết đâu là tên tiên nhân trước mặt này có thể bị điên còn nó nghĩ lại có khi chính mình sẽ trở thành vật thí nghiệm cho tên tiên nhân này.

Nghĩ đã cảm thấy không ổn, tên tiểu quỷ tạm gọi là "tuần lộc" liền bắt đầu vùng vẫy để cố thoát ra, mắt thấy tên quỷ trong tay mình đang vùng vẫy để thoát khỏi tay mình, Tuấn Anh cười rồi nói:

- Ô không chạy à, chú mày không chạy người ta nhìn vào lại bảo anh đây không uy tín!!!

Mà đúng là không uy tín thật, bảo thả người ta mà vẫn giữ lại thì bố ai mà đi được, xong Tuấn Anh liền vận phép định thân rồi điểm lên người tên quỷ và khiến cho hắn nằm im đành phải chịu trận, thấy tên quỷ không còn nhúc nhích nữa thì Tuấn Anh lại tiếp tục... ngồi bệt xuống đất, dùng phép rồi sau đó đưa tay vỗ vỗ hai ba cái xuống mặt đất như là để gọi ai đó, có khi lại là một số nhân vật nào đó ở dưới âm ty lên trần giúp đỡ cho hắn một tay.

Không phải đợi lâu, khoảng vài chục giây ngắn ngủi sau thì trước mặt hắn, cách hắn tầm từ ba tới bốn mét, một luồng khí đen trắng xen lẫn nhau hiện lên và khi đám khí đó tan đi thì hiện ra trước mặt hắn là một bàn đá lớn và bốn chỗ ngồi, do trời vẫn còn chưa tối hẳn nên xung quanh chiếc bàn đá đó còn có hẳn một cái mái che.

Nhìn qua thấy trên bàn đá thì có bốn chén rượu, một hồ lô rượu lớn đặt ở giữa và trên mặt bàn nào là con át bích, nào là con 9 rô... còn bốn người đang ngồi trong bàn đó chính là hai người bọn Hắc Bạch vô thường cùng với hai gã Ngưu Đầu và Mã Diện.

Cả bốn đang trong giờ giải khuây thấy mình bị triệu lên dương gian và lại ở dưới ánh mặt trời, tuy là buổi xế chiều nhưng vẫn tỏ ra khó chịu và giận lắm, cả bốn tên còn chưa kịp bộc phát sự giận giữ thì thấy kẻ gọi mình lên đang xách theo một tên tiểu quỷ tiến lại và khi bốn gã nhìn kỹ lại thì thấy là Tuấn Anh là đệ tử của Hoàng Quy lão nhân đang bước tới thì cả bốn tên âm thần này liền cất đi cái vẻ sát khí đùng đùng và thay vào đó là một nụ cười giả tạo, Bạch Vô thường hướng về Tuấn Anh nói:

- Ấy Tấn Anh huynh đệ, lâu quá không gặp rồi, huynh đệ hôm nay gọi chúng ta lên đây chắc hẳn có việc gì cần giúp đỡ hả, bọn ta nếu giúp được thì sẽ giúp hết sức à!!!

Bạch Vô thường nói xong thì thoắt cái, cả thân ảnh hắn hóa thành một luồng khói trắng và khi tụ lại thì thân ảnh hắn đã đứng ở chỗ Tuấn Anh rồi khoác tay lên vai hắn rồi ghé sát vào tai hắn mà nói nhỏ như nhờ vả:

- Vị huynh đệ này, ngươi thấy thói hư tật xấu của bọn ta thì đừng nói cho sếp Phong Đô biết nhé, bốn người bọn ta sẽ hậu tạ huynh đệ sau à!!!

Tuấn Anh nghe xong liền bật cười:

- Yên tâm, yên tâm!!! Ta chỉ gọi hai người Hắc Bạch nên Ngưu Mã hai người không cần giúp đỡ gì đâu!!!

Bỗng nhớ ra điều gì, Tuấn Anh lại nói tiếp:

- Mà tên ta là Tuấn Anh đó, không phải Tấn Anh, lần sau huynh đài mà gọi nhầm tên ta là ta sẽ mách sếp các người đó, ta không nói suông đâu!!!

Nghe xong thì Bạch Vô thường cũng cười lớn:

- Ok, uy tín!!!

Còn về hai người Ngưu Đầu và Mã Diện bên này nghe vậy thì cũng thở phào rồi cả hai cũng cáo từ hắn rồi liền hóa thành hai luồng khói rồi biến mất vào hư không để về phía dưới âm ty cùng với chiếc bàn đá của xới đen đỏ, Tuấn Anh sau đó nhìn hai người Hắc Bạch rồi quẳng luôn tên quỷ ''tuần lộc'' đang nằm dưới đất rồi nói với hai người Hắc Bạch vô thường:

- Cũng chẳng có gì to tát đâu, hai vị huynh đài giúp ta mang tên tiểu quỷ này về dưới âm ty giao cho Chuyển Luân ca ca cho nó đi xuất khẩu là ok rồi!!!!

Nghe xong thì cả hai người bọn Hắc Bạch liền gật đầu rồi tiến tới rồi xốc nách tên quỷ tuần lộc số nhọ và dùng hai cây roi trói chặt hắn lại, sau đó cáo từ với Tuấn Anh, cả hai gã Hắc Bạch vừa định đi thì lại có tiếng gọi vọng lại từ xa:

- Hắc Bạch vô thường từ từ đã!!! Ta còn có quà cho hai người mà, đừng đi vội!!!

Tuấn Anh cùng với hai người Hắc Bạch vô thường nghe thấy liền quay đầu lại để xem ai gọi mình, thấy từ xa đã thấy hai bóng ảnh đang cưỡi mây xuất hiện và đã gần tới nơi thì mới nhìn rõ được chính là hai người Khải Vũ và Kiến Phương đang bay tới.

Chờ cho hai người Hoàng Dương hạ cánh xuống đất thì cả hai cũng nhanh chóng tiến tới chỗ đám người Hắc Bạch vô thường và bên cạnh hai người cũng là hai tên quỷ giống hệt như con quỷ mà Tuấn Anh bắt được, Kiến Phương hướng về hai người Hắc Bạch vô thường tỏ vẻ mệt mỏi nói:

- Bắt tên quỷ có sừng này thì nhanh còn gọi hai người Hắc Bạch huynh đệ đây thì lâu quá, ta phải dùng đến chuyên môn nghiệp vụ mới có thể tìm được hai người à!!!

Kiến Phương ngừng lại một chút, đang định nói tiếp thì Khải Vũ đã cắt ngang:



- Thôi không nói nhiều nữa, hai người bọn ta tặng hai tên quỷ này cho hai người đó, mệt quá à!!!

Dứt lời thì cả hai người Khải Vũ và Kiến Phương cùng xách cổ rồi ném hai tên quỷ xuống cho Hắc Bạch vô thường để họ còn lôi đi và trước khi về âm ty thì hai bên đã có một trận đánh "võ mồm" xảy ra giữa hai bên và bên nào thắng thì bố ai mà biết được.

Ba người Nguyễn Hoàng Dương đứng lại nói chuyện thêm một hồi lâu rồi cũng trở về nhưng đang chuẩn bị đi thì Tuấn Anh lại có cảm giác như ai đó đang theo dõi mình, hắn liền bảo hai huynh đệ của mình đi trước, khi về đến nhà sẽ liên lạc lại sau.

Chờ cho hai người Khải Vũ và Kiến Phương vừa bay đi khỏi, hắn liền quay lại rồi tiến tới hàng cây phía sau lưng nơi mà hắn cảm nhận được rõ nét nhất một luồng quỷ khí, vừa bước vừa cảnh giác, hắn cũng không quên triệu ra cây kim long châm và nó liền nghe lời, ngay lập tức hiện ra trong tay hắn, khi hắn gần tới nơi thì thấy trong lùm cây có động và hắn đang định vung gậy lên để nện xuống đám cây đó, cây gậy sắp đập tới thì một giọng nói từ hư vô vọng lên:

- Ấy thượng tiên, đừng hạ sát con súc vật của ta... thôi ngài hãy về đi... về đi cha mẹ ngài đang chờ đó...!!!

Giọng nói của người kia vừa dứt thì Tuấn Anh đã không còn cảm nhận được luồng quỷ khí ở trong lùm cây và cả ở xung quanh đó nữa, hắn liền nói:

- Tiền bối trông nó cho cẩn thận vào nhé, tại hạ xin cáo từ!!!!

Dứt lời, hắn liền một bước nhảy lên bạch hoàng vân mà bay đi....

----------------------

Lúc này tại thành phố Trịnh Châu tỉnh Hà Nam, khi này mặt trời buổi xế chiều đã gần lặn xuống phía tây, gió thổi những cơn mát dễ chịu, trên con đường về nhà quen thuộc thì lúc này hai vợ chồng Nguyễn Khang và Huyền Chân sau khi tan làm thì như mọi ngày đang trở về ngôi nhà của mình.

Khi cả hai người vừa vào trong nhà thì họ đã ngay lập tức chuẩn bị bữa tối như mọi ngày, Nguyễn Khang đang phụ vợ thái hành tây thì bỗng một tiếng gọi tên mình từ phía ngoài cổng lớn vọng vào bên trong nhà, đó một tiếng gọi khàn khàn như của một lão đầu lớn tuổi vang lên:

- Nguyễn Khang, gia chủ có nhà không???

Nguyễn Khang nghe thấy có người lạ gọi mình thì nhìn vợ tỏ ra thắc mắc không biết là ai, Huyền Chân đang đánh trứng bên này nghe thấy vậy thì cũng gật đầu rồi bảo:

- Anh ra xem là ai đi!!!

Nguyễn Khang gật đầu rồi lau tay vào tạp dề rồi cởi ra sau đó liền đi ra cổng ngoài xem là ai đang gọi mình, khi vừa ra tới cổng nhưng vì cổng đã bị che bởi những tấm nhôm nên ông ta không biết người bên ngoài là ai, chỉ thấy có bóng dáng lờ mờ qua lớp nhôm lỗ, ấy cho tới khi mở cổng ra thì ngay lập tức một người thanh niên xông đến rồi ôm chầm lấy ông ta và khiến cho ông ta giật mình thì một tiếng nói nhỏ nói với hắn vài câu tiếng Việt quen thuộc và chỉ có hai người nghe được:

- Cha!!! Con Tuấn Anh của cha đã trở về rồi đây!!!

Nguyễn Khang ngây người một lúc, đến khi định thần lại rồi nhìn kỹ mới nhận ra con trai thì cũng ôm chặt lấy Tuấn Anh rồi nói:

- Con trai, Hoàng Quy sư phụ đã cho con trở về rồi sao, thôi con vào nhà đi, mẹ con đang nhớ con lắm!!!

Nói xong cả hai cha con đi vào nhà, Huyền Chân đang mải mê trong việc bếp núc thì khi quay đầu lại định hỏi Nguyễn Khang là ai thì thấy con trai mình trở về thì cũng vô cùng vui mừng và Tuấn Anh trở về cũng vừa kịp lúc thời gian bữa tối.

Tối đó cả gia đình ba người ăn tối trong vui vẻ cùng với những món ngon nhưng cả ba đều không hề biết rằng một tên cao lớn đang nhìn về phía ngôi nhà.

Kẻ đó nhìn một hồi lâu hắn chỉ cười nhếch mép một cái rồi bay đi, trước khi bay đi hắn còn để lại ba con quỷ có hình dạng không khác gì ba con quỷ mà ba người Nguyễn Hoàng Dương đã bắt từ hồi chiều, còn kẻ kia thì do trời tối nên không thể nhìn rõ hắn là ai nhưng có thể nhìn rõ được thấy hai cây roi sắt đeo ở phía sau lưng và một thanh đại đao có khắc hình đầu lâu ở phần cán cầm ở bên hông... và mọi nguồn tai họa ập tới sẽ bắt đầu từ hắn...

Trở lại với Tuấn Anh, mặc dù mới trở về ngôi nhà nhưng Tuấn Anh sau bữa tối đã phụ giúp cha mẹ mình và cho hai ông bà già đi chơi xả stress để sáng mai cả hai còn phải đi công tác sớm, đang rửa bát đĩa thì bất chợt Tuấn Anh lại với giác quan thứ sáu, hắn cảm nhận thấy được ba luồng quỷ khí vô cùng quen thuộc ở khu vườn phía sau nhà.

Hắn liền nhanh chóng rửa sạch tay rồi dùng phép độn thổ để đi ra phía sau để xem xét bên ngoài có gì nhưng khi hắn hiện hình trở lại ở khu vườn phía sau thì hắn lại không còn cảm nhận được luồng quỷ khí kia nữa, đứng đó ngó nghiêng tẩn ngẩn một hồi hắn cũng lắc đầu khó hiểu:

- Quái lạ, rõ ràng... haizz???

Tìm kiếm ngó nghiêng thêm một lúc lâu rồi hắn cũng trở lại vào bên trong để tiếp tục công việc rửa chén đĩa của mình mà không quan tâm tới việc lạ bên ngoài đó nữa và điều kỳ lạ là những ngày tiếp theo hắn vẫn cảm nhận được luồng quỷ khí này, tuy nhiên mọi việc vẫn êm đẹp, không có gì xảy ra...