Vừa dứt lời, sáu bảy bóng người phóng đến nhanh như chớp, phía sau la liệt toàn người là người, trong đó có cả những tên vừa bỏ chạy.
Bên bờ sông cũng vang lên tiếng cười lớn: "Chờ các ngươi đã lâu". Nói xong, cũng có sáu bảy người phóng đến trực tiếp đối đầu với những người kia.
"Triệu lão đầu, ngươi có bị điên không? Thời điểm này lại đi đánh nhau?"
"Hừ, tên họ Lý, ngươi cho người phong toả Màng Trắng, định tìm thủ lĩnh bách tộc một mình hay sao?"
"Bọn ta tìm thấy có gì khác với các ngươi tìm thấy?"
"Bớt nói nhảm đi, thích thì lao vào!".
Đám cao thủ vừa nói xong tức tốc lao vào, đánh loạn thành một đoàn. Bên Lạc Việt có sáu người Thiên Cảnh còn bên Âu Việt có đến bảy người, Lạc Hầu họ Lý phải một địch hai, nhưng ông ta dũng mãnh không hề yếu thế.
Lão đầu họ Triệu đánh nhau với lão Lạc Hầu của Lạc Việt, Hổ Lạc Tướng tiếp tục vờn nhau với tên họ Triệu trẻ tuổi. Mỗi phe còn có hai người phụ nữ cũng lao vào đánh nhau không thương tiếc nhưng động tác lại uyển chuyển đẹp mắt.
"Anh trai ngươi đã chết chốn nào rồi, sao hôm nay không có mặt?", anh trai của Lý Lạc Hầu chính là Thân Lạc Tướng - Lý Thân.
"Không cần hắn cũng có thể đánh các ngươi gọi cha khóc mẹ".
Hai bên vừa đánh vừa đấu khẩu dữ dội, tiếng quyền đấm cước đá, vũ khí chát chúa vang lên không ngừng.
Bên dưới cũng hừng hực khí thế, có nhóm người mới gia nhập nên tương quan lực lượng hai bên cân bằng trở lại, không còn tình trạng vây công.
Cao Bá Quát ban đầu cũng tham chiến, nhưng sau một lúc hắn liền dừng lại, cảm giác có chút là lạ. Đây nào phải là chiến tranh chém giết gì, chỉ đơn thuần là một lượng lớn người đang ẩu đả, chưa kể bọn họ cực kỳ quen thuộc nhau, tìm được đúng người mới đánh. Có tên chạy loanh quanh chiến trường một lúc mới mừng rỡ reo lên: "ngươi đây rồi, ta tìm ngươi nảy giờ, qua đây đánh nhau", rồi lại xông vào như hai lão bằng hữu đã lâu không gặp, tay đấm chân đá.
Cao Bá Quát lúc này đã lui ra khỏi chiến trường, ngồi trên một phiến đá quan sát, cũng không ai thèm chú ý đến hắn. Đưa mắt về phía đám cao thủ Thiên Cảnh, chỉ thấy Lạc Hầu họ Lý lúc này đã bắt đầu bại lui, bị hai người chèn ép không thở nổi.
"Mau kêu anh ngươi ra đây, nếu không bị đánh thành đầu heo thì đừng trách".
"Hừ, Trương Lạc, Triệu Túc, các ngươi chớ đắc ý".
Hắn ta hít một hơi thật sâu, lòng ngực căng lên, khí thế bành trướng. Quanh thân hắn bắt đầu xuất hiện từng luồng ánh sáng vàng toả ra chói mắt. Triệu Túc, Trương Lạc đối diện hoảng hốt:
"Tên điên, ngươi làm gì đó, mau dừng lại, chưa đến Vương cảnh để linh khí ngoại phóng chỉ có con đường chết".
"Hừ, các ngươi biết sợ thì mau quỳ xuống đầu hàng", ánh mắt hắn loé lên vẻ giảo hoạt.
"Đầu hàng con khỉ mốc, ta chỉ sợ ngươi chết không kịp kêu".
"Vậy thì ta sẽ kéo ngươi đi cùng". Nói rồi tức tốc phóng đến người tên Triệu Túc, khí tức càng ngày càng mạnh mẽ.
Triệu Túc khuôn mặt tái xanh, quay đầu bỏ chạy, nhưng tốc độ tên kia quá nhanh, chớp mắt đã đuổi kịp.
Trương Lạc lúc này cũng chạy ra xa, những người khác cũng giật mình dừng lại. Thấy cảnh tượng, ai nấy đều sợ hãi la lớn bảo dừng lại.
Lý Lạc Hầu không nói không rằng túm lấy Triệu Túc, hắn vùng vẫy muốn thoát ra nhưng lúc này tên kia quá mạnh mẽ, căn bản không thể nhúc nhích được.
"Thả ta ra, ta, ta đầu hàng, thả ta ra".
"Mình ngươi thì chưa đủ", một tay nắm lấy Triệu Túc, hắn lại lao tới những người còn lại. Bọn họ nhanh chóng chạy tứ tán, bao gồm cả đám người Lạc Việt.
"Ta đầu hàng, ta đầu hàng, ngươi mau dừng lại", những tên chậm chân hoảng sợ khi hắn đến gần liền la lên.
"Lý Bôn, mau dừng tay", đám người Lạc Việt chạy ra xa cũng la lớn.
"Ha ha ha, một đám chuột nhắt", Lý Bôn cười cuồng ngạo, khí thế bắt đầu giảm xuống, chỉ trong chốc lát liền trở lại như thường, đám người thở phào nhẹ nhõm.
"Ngươi là tên khốn kiếp, muốn chết thì đâm đầu vào đá mà tự sát lại muốn kéo theo chúng ta".
"Làm sao, các ngươi muốn lần nữa?"
"Hừ, coi như lần này chúng ta thua, con mẹ nó".
Lý Bôn cũng âm thầm lau mồ hôi lạnh nhưng vẻ mặt vẫn như thường. Việc linh khí ngoại phóng thuộc về lĩnh vực Vương cảnh. Cao thủ Vương cảnh không cần cận thân chiến đấu như Thiên cảnh, họ dùng linh khí phóng ra khỏi thân thể để công kích, hơn nhau ở chỗ kỹ xảo điều khiển. Có người trực tiếp dùng linh khí thuần túy đánh tới, có người biến chúng thành hình dạng vũ khí, thú vật, cây cỏ,... tùy vào công pháp vận hành của mỗi người. Tuy nhiên, việc chưa đến Vương Cảnh mà cưỡng ép thi triển sẽ cực kỳ nguy hiểm, nhẹ thì kinh mạch đứt đoạn, cuộc sống tàn phế, nặng thì lập tức nổ tung thân tử đạo tiêu.
Lần này Lý Bôn giận quá hoá liều làm mọi người hồn vía lên mây, chỉ cần hắn không cẩn thận để nổ tung, uy lực của nó có thể lập tức miểu sát những người ở gần.
Thế nhưng mọi người đều bị hắn lừa, căn bản Lý Bôn không hề có ý định liều mạng. Chẳng qua hắn chỉ hù doạ bọn họ, chỉ cần đám người kiên trì chút nữa hắn sẽ tự động buông bỏ đầu hàng.
Lại nói một chút về Lý Bôn. Lý Bôn là ai? Ông là một trong mười bốn anh hùng tiêu biểu của dân tộc Việt Nam, còn có một tên gọi khác là Lý Bí.
Sinh khoảng năm 503, thời nhà Lương cai trị Giao Châu, nhờ văn võ kiêm tài Lý Bôn được làm Giám quân ở Đức châu, Hà Tĩnh. Thứ sử Giao Châu là Vũ Lâm hầu Tiêu Tư hà khắc tàn bạo nên ông bỏ quan về quê, chiêu binh mãi mã chống lại chính quyền đô hộ. Anh hùng hào kiệt khắp Lĩnh Nam hưởng ứng kéo đến đầu nhập. Trong đó có tù trưởng ở Chu Diên (Hải Dương) là Triệu Túc cùng con là Triệu Quang Phục và một võ tướng tuổi ngoài 60 tuổi tên là Phạm Tu.
Quân Lý Bôn đánh cho Tiêu Tư phải chạy về nước. Ông chiếm lấy thành Long Biên và dần phá tan quân Lương trên khắp Giao Châu, lập ra nước Vạn Xuân, tự xưng là Lý Nam Đế, thường được gọi là nhà Tiền Lý để phân biệt nhà Hậu Lý.
Triệu Túc là người khi nảy bị Lý Bôn doạ cho sợ vỡ mật. Triệu Quang Phục sau này kế nghiệp Lý Nam Đế, xưng là Triệu Việt Vương, nhiều lần đánh bại quân Lương, chính là người quần nhau với Hổ Lạc Tướng từ đầu đến giờ, hắn hiện tại là con của Triệu Tam Trinh, người đứng đầu tộc Âu Việt, được gọi là Triệu lão đầu trong miệng Lý Bôn.
Triệu Tam Trinh cũng là một danh tướng từng dưới trướng Hai bà Trưng, quê ở Đông Sơn, Thanh Hóa (nhiều người nói ông họ Nguyễn). Từ quê nhà, ông ngao du xứ Bắc và dừng chân ở hương Cổ Mai (khu vực làng Mai Động, Hà Nội). Tại đây, ông dạy văn, dạy võ cho người dân địa phương, lại truyền nghề làm đậu phụ cho dân làng nên được tôn làm Châu trưởng. Khi Hai Bà Trưng khởi nghĩa, ông đã tập hợp được 3000 dân binh tham gia, được giao tiến đánh Luy Lâu và hạ được thành. Khi Hai Bà xưng vương, ông được phong tước hầu và giữ chức phụ chính. Năm 42, vua Đông Hán sai Mã Viện kéo đại quân sang đánh, Hai Bà Trưng tuẫn tiết ở Hát Môn, quân Tam Trinh cũng thua trận và hy sinh tại Mai Động.
Còn Phạm Tu là võ tướng bậc nhất của Lý Nam Đế trong cuộc chiến đánh nhà Lương, sau lại được giao trách nhiệm đánh bại quân Lâm Ấp xâm phạm, ông hiện tại là Lạc Hầu lớn tuổi bên phía Lạc Việt.
Trong mười ba vị cao thủ Thiên cảnh của hai tộc đại chiến, đã có đến chín người là nhân vật trong lịch sử xuất hiện trên Lạc Đồ.
"Đi, đừng đứng đây nói nhảm!" Lý Bôn lên tiếng.
Cao thủ bên Âu Việt hừ lạnh một tiếng, quay về đám người phía dưới lúc này đã không còn đánh nhau:
"Tiếp tục đánh, không được dừng lại, bọn ta đi có chút việc".
"Đánh tiếp, không cần quan tâm", Lý Bôn cũng nhìn qua bên Lạc Việt.
Nói xong cả bọn kéo nhau cùng đi về một hướng.
Cao Bá Quát chẳng hiểu mô tê gì, ngẩn người hết nhìn đám cao thủ bỏ đi lại nhìn về phía dưới đám người lại tiếp tục lao vào đánh nhau.
"Đi cùng chúng ta", đang đứng đực mặt ra bỗng thấy Lý Bôn quay trở lại, không đợi hắn phản ứng liền lôi đi.