"Công bằng?" Huấn luyện viên đầu trọc cười lạnh. Giọng nói của ông ấy lập tức khiến tiếng xôn xao ồn ào dừng lại.
"Chỉ dựa vào khư lực trong cơ thể người ta, đã vượt qua bất cứ ai trong số các người đang có mặt tại đây rồi! Mấy người cần phải ở trong này huấn luyện sáu tháng, mà người ta chỉ cần hai tháng!" Huấn luyện viên đầu trọc hừ lạnh nói: "Chờ đến khi cậu ấy thuần thục điều khiển khư lực, lập tức có thể bước vào chiến đấu, hơn nữa chiến lực sẽ vượt qua bất cứ ai trong số các cô cậu. Lý do này đã đủ chưa?"
Mọi người kinh ngạc, lập tức hướng ánh mắt khiếp sợ nhìn Hứa Thâm.
Đặng Phong chỉ thầm thở dài, gã biết huấn luyện viên nói rất đúng.
Sau khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi, đột nhiên đội viên trung niên bên người Hạ Tĩnh Tương cắn răng nói: "Huấn luyện viên, tôi không phục! Tất cả mọi người đều trải qua giống nhau, bị sự kiện khư thú ảnh hưởng tới. Dựa vào cái gì mà cậu ta có thể đạt được nhiều Tịnh Khư Tề như vậy? Chẳng lẽ bởi vì cậu ta có tiền? Nếu dùng tiền có thể mua được, thì tôi cũng có thể mua!"
Lời này vừa nói ra, lập tức nhận được toàn thể mọi người tán thành.
"Đúng vậy, chuyện này không công bằng!"
"Dựa vào cái gì mà cậu ta có thể nhận được đãi ngộ cao hơn bình thường?"
"Chúng tôi đối mặt với khư thú đã đủ thảm rồi, vì sao còn muốn chúng tôi gặp phải loại đối xử bất công thế này? !"
Mọi người càng nói càng tức giận, kể cả những người mới vừa đến nơi này một, hai tháng kia cũng lên tiếng phụ họa, trong lòng dâng lên một loại cảm giác bi phẫn đến đỏ mắt.
Hạ Tĩnh Tương nghe được toàn trường phẫn nộ nghi ngờ, khóe miệng khẽ mím, nhìn thoáng qua đuôi mắt, hướng về phía cậu thiếu niên bên người, mang theo cười lạnh và miệt thị.
"Mấy người nghĩ rằng khư lực của cậu ấy cũng tích góp được thông qua tiêm vào Tịnh Khư Tề giống như mấy người sao?” Ánh mắt huấn luyện viên đầu trọc lạnh lẽo như điện giật, đảo qua mỗi một khuôn mặt bên dưới.
Bất cứ ai bị ánh mắt của ông ấy quét đến, đều không nhịn được ngậm chặt miệng lại.
"Nếu mấy người có thể sống cùng một chỗ với khư thú cấp C trong suốt ba tháng, lại có vận khí tốt một chút, mấy người cũng có thể nhận được một thân khư lực giống cậu ấy. Mấy người muốn thử xem không?" Huấn luyện viên đầu trọc híp mắt lạnh giọng nói.
Toàn trường lập tức tắt lửa trong nháy mắt.
Mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối, mặt tròn mắt dẹt, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào huấn luyện viên.
Ngay sau đó, ánh mắt tất cả lại chậm rãi chuyển qua bóng dáng cậu thiếu niên đang đứng phía trước kia.
Sống cùng một chỗ với khư thú cấp C trong suốt … ba tháng?
Trời của con ơi!
Làm như vậy không sợ điên mất sao?
Không ít người đều bắt đầu tưởng tượng ra loại cảnh tượng đáng sợ này, sau đó kìm lòng không đậu mà sợ run cả người.
Con mắt Đặng Phong lồi ra, suýt chút nữa gã đã kinh hô lên tiếng. Sau đó gã cũng kinh ngạc quay sang nhìn bóng dáng của Hứa Thâm. Rốt cuộc gã hiểu được lượng khư lực nồng đậm tới đáng sợ ở trên người nhóc con này, là từ đâu mà tới rồi.
Vẻ mặt Hạ Tĩnh Tương hơi ngưng trệ lại, cô có chút ngây người, không khỏi nhìn về phía thiếu niên bên người.
"Huấn, huấn luyện viên. . . Nãy giờ ông nói thật ư?" Có người không nhịn được hỏi.
Loại chuyện này cực kỳ khó tưởng tượng, mà bọn họ cũng không dám tưởng tượng.
Huấn luyện viên đầu trọc hừ lạnh nói: "Mấy người cảm thấy tôi là người hài hước đến thế sao, sẽ nói đùa với mấy người hả?"
Đúng là không phải. . . Trong lòng tất cả mọi người thầm nghĩ như vậy.
Và ngay lập tức, ánh mắt tất cả lại nhìn về phía thiếu niên kia, trong ánh mắt ngoại trừ rung động, chính là có thêm vài phần mịt mờ kiêng kị.
Bọn họ đều biết khư thú có phân cấp. Khư thú cấp D đã là cấp tai nạn, còn khư thú cấp C chính là tồn tại khủng bố vô cùng, kể cả thành viên cấp đội trưởng ra tay đều có thể hy sinh, càng đừng nói. . . sống chung một chỗ cùng quái vật như vậy trong suốt ba tháng.
Là sống nha. . .
"Bây giờ còn có dị nghị không?" Huấn luyện viên đầu trọc hừ lạnh nói.
Mọi người cấm khẩu, không dám nói một tiếng nào.
Vẫn còn hai người ở sân huấn luyện thứ năm còn có chút không cam lòng, nhưng bọn họ cũng hiểu, chỉ dựa vào hai người mình kháng nghị cũng chẳng mang đến tác dụng gì.
Chỉ tiếc, một cơ hội vốn vô cùng có khả năng rơi xuống đầu bọn họ, nhưng hiện giờ chỉ có thể chắp tay dâng cho người khác.
"Ngày đầu tiên đã có thể điều động khư lực, tuy bị hao hết nhưng chỉ cần vậy cũng đủ vượt qua mong muốn của tôi rồi." Huấn luyện viên đầu trọc nhìn về phía Hứa Thâm, tỏ vẻ ngợi khen, chỉ là vẻ mặt của ông ấy chỉ dịu đi đôi chút, nhìn qua vẫn nghiêm túc lãnh khốc như cũ.
Ngược lại, ông ấy nhìn về phía Hạ Tĩnh Tương, nói: "Ba ngày. Tôi cho cô ba ngày, phải khiến cho cậu ấy có tự nhiên điều khiển việc đóng mở Khư Nhãn, nếu không, cả cô và cậu ấy đều không cần tham gia nữa!"
Trong lòng Hạ Tĩnh Tương thầm run rẩy, có chút không muốn, nhưng chỉ có thể kiên trì nhận lời.