Vân Hạo đột nhiên ra tay nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Không ai ngờ được Vân Hạo lại lớn gan như thết
'Thân thể Vân Hạo bản nhanh đến, chỉ trong khoảnh khắc đã xuất hiện trước mặt Lý Dương, trường kiếm trong tay được rút ra rồi đâm thẳng vào cổ tay cầm cây trâm của gã.
Sắc mặt Lý Dương trở nên trắng bệch, hoảng sợ vội buông trâm Lam Ngọc ra rồi rút tay về né tránh.
Vân Hạo không muốn nhìn thấy trâm Lam Ngọc rơi xuống đất.
Đây là vật Lăng Phi Vũ rất coi trọng, hắn phải trả lại nó nguyên vẹn cho nàng.
Vì vậy một kiếm hẳn đâm ra bỗng đổi phương hướng, một luồng nguyên khí êm dịu bao trùm lên lưỡi kiếm, lưỡi kiếm hơi nhếch lên nâng trâm Lam Ngọc lơ lửng, hẳn thu kiếm lại rồi vươn tay trái ra nắm lấy cây trâm.
Nhìn kỹ thì cây trâm vẫn lành lặn không tổn hao gì. Vân Hạo lập tức cất trâm Lam Ngọc vào nhẫn trữ vật. Mà Lý Dương đã kinh hoảng lôi kéo Vương Hân lui về phía sau một khoảng cách, hơn nữa có rất nhiều hộ vệ của cửa hàng vọt lên bao vây lấy Vân Hạo!
Lý Dương trừng Vân Hạo với vẻ mặt giận dữ, vừa rồi gã không ngờ mình lại bị một kiếm tập kích của Vân Hạo hù dọa.
"Vân Hạo, ta đã đủ khách sáo với ngươi mà ngươi lại to gan lớn mật dám xuất kiếm tập kích ta, ngươi càn rỡ trước sự nhẫn nhịn của ta, giờ này ngày này ta nhất định phải khiến ngươi trả giá đắt!" Lý Dương gầm nhẹ với vẻ mặt rất hung tàn.
Mà Vương Hân cũng lộ ra nụ cười lạnh ác độc, dùng tiếng nói bén nhọn hô: "Vân Hạo, hôm nay tâm tình của bổn đại tiểu thư vốn đang tốt mà lại bị thứ ruồi bọ ghê tởm như ngươi phá hủy. Ta đếm tới ba, tốt nhất ngươi lập tức lấy cây trâm kia ra, sau đó quỳ xuống đất xin lỗi, nếu không việc này không yên!" Đối mặt với uy hϊếp của Lý Dương và Vương Hân, Vân Hạo hoàn toàn không để trong lòng, hắn bình tĩnh nói: 'Nếu muốn ra tay thì cứ việc lại đây, tự gánh lấy hậu quả!"
Hắn có thể không để trong lòng, không đi so đo chuyện gã người làm của cửa hàng lạnh nhạt trào phúng mình, nhưng nếu là việc liên quan đến Lăng Phi Vũ thì thái độ của hắn cực kỳ cứng rắn!
Lý Dương cười to và nói: "Vân Hạo ơi Vân Hạo, ta thấy ngươi thật sự không biết mình có bao nhiêu cân lượng, thứ như ngươi mà cũng có tư cách bảo ta tự gánh lấy hậu quả ở cửa hàng cầm đồ Lý gia? Thứ chó chết không biết trời cao đất rộng, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là tự gánh lấy hậu quả!"
Vương Hân rúc vào trong ngực Lý Dương đang cười lạnh mà nói: "Dương ca, nói nhảm nhiều như vậy với người như thế làm gì? Trực tiếp gọi người đánh gãy chân chó của hẳn rồi vứt ra ngoài, để hắn bò về cái ổ chó võ quán Cuồng Kiếm kial" Lý Dương cúi đầu nhìn Vương Hân, cười nói: "Nếu Hân Nhi đã nói như vậy thì làm theo ý nàng đi, người đâu, bắt Vân
Hạo lại cho ta!"
"Bắt ta? Các ngươi không có tư cách này!" Hắn nói với giọng điệu lạnh nhạt, hoàn toàn không có chút bối rối nào!
Khi nói chuyện, trường kiếm tầm thường trong tay hẳn phát ra từng ánh kiếm sắc nhọn.
Nhưng những ánh kiếm kia lại ngưng đọng không tiêu tán mà hội tụ lại ở mũi kiếm.
Lý Dương quát lên: "Chặt đứt hai tay hai chân của hắn, lại treo hẳn lên cửa của tiệm cầm đồ, ta muốn cả thành Lưu Vân biết kết cục của kẻ dám chống lại bổn thiếu gia sẽ thê thảm cỡ nào!"
Ngay sau đó, bọn hộ vệ bao vây Vân Hạo đều hét lớn một tiếng rồi tấn công về hướng hẳn.
Một năm đấm trực tiếp giáng vào mặt Vân Hạo. Vân Hạo tiện tay chém một kiếm qua.
Ánh kiếm lập tức hiện lên.
Năm đấm ngưng tụ từ nguyên khí trực tiếp bị nổ thành hai mảnh, dòng khí cuồn cuộn dâng trào.
Người ra quyền biến sắc, muốn tách ra lui về phía sau.
Nhưng mũi kiếm của Vân Hạo đã lao nhanh như chớp đến trước mặt rồi ọt một tiếng đã đâm vào bụng gã.
"AI" Gã phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Mà lúc này Vân Hạo đã rút kiếm về rồi mây bay nước chảy lưu loát đổi kiếm chiêu, lưỡi kiếm quét ngang đã làm hai gã hộ vệ bị kiếm khí xé rách da thịt, bị hất bay ra ngoài.