'Thân kiếm đã hiện đầy vết nứt chỉ chít như mạng nhận.
Chung quy nó chỉ là một thanh kiếm sắt tầm thường nên không thể chịu nổi sức mạnh bùng nổ của hản, chỉ mới hai chiêu mà nó đã hư hao rồi.
Lý Hải ngã trên đất bò dậy, sắc mặt đỏ bừng, khí huyết trong cơ thể cuộn trào không cách nào khống chế, một ngụm máu tươi trào ra từ miệng ông ta.
Ông ta dựa lưng vào đại thụ mà nhìn chằm chằm Vân Hạo với vẻ mặt cực kỳ kinh hãi.
Tu vi Hóa Hải Cảnh đã được coi là nhân vật bậc trên ở thành Lưu Vân.
Nhưng... Ông ta lại bị phế vật nổi danh thành Lưu Vân trước mắt dễ dàng chém thành trọng thương.
Nếu không phải ngày thường ông ta cẩn thận, nội giáp không rời khỏi người thì vừa rồi thân thể ông ta đã bị chém thành hai khúc.
Mà khi Lý Hải nhìn thấy thanh kiếm trong tay Vân Hạo đã sắp tan nát thì sự hung ác trong lòng lại lấn áp nỗi hoảng sợ, ông ta lau vết máu trên mép, gương mặt dính đầy máu lại trở nên dữ tợn. "Thằng nhãi ranh, kiếm của ngươi đã sắp rách nát, kế tiếp ngươi lấy gì đấu với ta?
Trình độ thiên tài của ngươi vượt qua dự đoán của †a, nếu tiếp tục để ngươi trưởng thành thì chỉ sợ Lý gia chúng ta cũng chết trong tay ngươi!
Hôm nay ta nhất định phải hoàn toàn bóp chết ngươi, không hề ngươi có không gian trưởng thành nữa!"
Lý Hải gầm nhẹ, hai mắt đã bắn ra tia sáng đỏ rực. Vân Hạo buông thanh kiếm trong tay ra.
Thanh kiếm đã hiện đầy vết nứt rơi xuống đất, loảng xoảng loảng xoảng biến thành từng mảnh sắt vụn.
"Dù trong tay không có kiếm thì gϊếŧ ngươi cũng không gì khó khăn." Hắn bình tĩnh nói.
Kiếm cực kỳ quan trọng đối với bất cứ kiếm khách nào.
Có điều kiếm khách chân chính dù không có kiếm trong tay, nhưng trong lòng có kiếm thì vạn vật đều là kiếm!
Lý Hải thấy thế thì cười lạnh dữ tợn: "Miệng cũng cứng lắm, chờ ta tung một quyền đánh chết ngươi rồi lại bẻ gấy từng khúc xương trên người để xem rốt cuộc xương ngươi cứng bao nhiêu!" Lý Hải gầm nhẹ một tiếng rồi lại vọt mạnh về hướng Vân Hạo.
Động tác của ông ta rất mãnh liệt, hải dương nguyên khí trong đan điền sôi trào, lần này ông ta phải triệt để trấn áp Vân Hạo!
Nhưng vào lúc này, một tiếng gầm đột nhiên vang lên. "Nghiệp chướng, dừng tay cho tai" Khi tiếng nói này truyền vào giữa sân thì một bóng dáng đã lập tức vọt đến, trực tiếp chặn lại trước mặt Vân Hạo.
Đó là lão gia tử của Lý gia, Lý Chính Cương! "Phụ thân..." Lý Hải khϊếp sợ, hoàn toàn không đoán được chuyện này sẽ xảy ra, đà vọt tới lập tức ngừng lại, nguyên khí bùng nổ trở nên rất hỗn loạn.
Lý Chính Cương nâng chân phải lên đạp thẳng vào Lý Hải rồi đánh ông ta bay ra ngoài.
"Phanh!" Lý Hải trực tiếp bị đạp bay xa hơn mười thước...
Lý Chính Cương hít sâu một hơi, lập tức xoay người đối mặt với Vân Hạo, khách sáo chắp tay và nói: "Vân công tử, chuyện hôm nay là Lý gia ta không đúng, chỉ cần ngươi nguôi giận thì muốn cái gì ta cũng chấp. nhận!" Bởi vì lúc còn trẻ ông ta si mê luyện đan làm đan độc xâm nhập cơ thể nên hiện nay không còn sống được nửa năm.
Nhưng bài thuốc của Hứa Ấn lại giúp ông ta giải trừ đan độc đã ăn sâu trong cơ thể, tối thiểu có thể kéo dài tuổi thọ đến mười năm tám năm.
Nhưng người cung cấp đan dược kia lại có quan hệ với Vân Hạo.
Hôm nay nhỉ tử và tôn tử của ông ta phát sinh xung đột với Vân Hạo... Lỡ Vân Hạo nói một câu không hay thì tia hy vọng Lý Chính Cương vừa thấy được sẽ hoàn toàn. bị dập tắt.
Ông ta không muốn chết. Nhi tử, tôn tử đã là gì so với cái mạng già của mình? Ông ta không chỉ có một nhi tử và tôn tử!
Huống chỉ chỉ cần nhiều sống thêm mười năm tám năm thì ông ta còn có thể sinh thêm một đàn con!
"Phụ thân... Vân Hạo vừa đánh Dương Nhi đến nửa chết nửa sống, ta muốn gϊếŧ hắn cho hả giận, vì sao người lại cản ta? Vì sao phải khách sáo với hắn như vậy?
Hai phụ thân hăn chỉ là kẻ bị Vân gia quận Bắc Hàn vứt bỏ, gϊếŧ chúng thì Vân gia cũng không truy cứu, lấy thực lực của Lý gia chúng ta thì gϊếŧ chúng hoàn toàn không khó..." Lý Hải vọt tới, khó hiểu mà la lớn.
Lý Chính Cương vô cùng tức giận, đột nhiên xoay người tát mạnh một cái, Lý Hải lại bị đánh văng rồi phun ra mấy cái răng có lẫn máu.
"Nếu ngươi nói nhảm thêm một chữ thì lão tử không cần đứa con này nữa!"
Lý Chính Cương rống giận, lập tức xoay người nhìn về phía Vân Hạo và nói: "Vân công tử, xin ngươi bớt giận, ngàn sai vạn sai đều là Lý gia sai, ta nguyện ý lấy ra thành ý lớn nhất để xin lỗi
Lý Chính Cương là đại lão ở thành Lưu Vân mà lại có thái độ rất khiêm tốn như vậy trước mặt Vân Hạo, hoàn toàn không dám ngông nghênh!