Vinh Quang Chúa Tể

Chương 24: 24





Ứng dụng “Otherworldly Explorer” có khả năng bảo mật hết sức tuyệt vời, kho dữ liệu về các nhà thám hiểm của nó trở thành cả một bảo tàng khổng lồ giàu sức hấp dẫn đối với những tổ chức tin tặc lớn trên thế giới, thậm chí với chính phủ của một số quốc gia, thế nhưng mặc cho những nỗ lực xâm nhập của bất kỳ thế lực nào, “Otherworldly Explorer” sừng sững và bất khả xâm phạm.
Dù vậy, “Otherworldly Explorer” cũng có những điểm yếu có thể khai thác, xâm nhập vào kho dữ liệu của nó là không thể, nhưng việc công bố các thông tin từ “Otherworldly Explorer” ra thế giới bên ngoài thì lại đơn giản vô cùng.
“Otherworldly Explorer” can thiệp được vào khả năng chụp màn hình của các thiết bị di động, nhưng nó không ngăn được việc người ta dùng một thiết bị khác để chụp lại giao diện của nó.
Chính vì vậy, các thông tin được lấy từ “Otherworldly Explorer” đã trở thành những đề tài sốt dẻo cho cánh nhà báo toàn thế giới, kể cả khi không phải là người làm trong ngành này, nhiều người vẫn tìm cách moi móc các thông tin từ “Otherworldly Explorer”, mà trong đó, số lượng và sự phân bổ của những người xuyên không luôn là đề tài nóng hổi.
Cả thế giới bàng hoàng khi nhận ra đã có đến gần mười ngàn người xuyên không trên toàn thế giới, mà lại không có gì chứng minh con số này sẽ không biến động, rất có thể, trong tương lai sẽ có tới hàng triệu người Địa Cầu sẽ cùng nhau đi sang bên bờ một thế giới khác.
Đối với thế giới bên kia, trải qua gần một ngày kể từ khi những người xuyên không trở về, mang theo rất nhiều tin tức, hình ảnh, Video và thậm chí cả sản vật, cả thế giới đã có nhận thức rất rõ nét về MU Continel, về Thành Trì Trung Tâm, về một nền văn minh với động lực, nguồn của sự phát triển là những năng lực siêu nhiên, nhiệm màu.
Ở đó, con người có diện mạo đẹp đẽ hơn, họ cũng mạnh mẽ hơn người Địa Cầu quá nhiều, họ sống trong một thế giới tuy đầy rẫy hiểm nguy, luôn bị rình rập bởi những con quái vật, nhưng đó cũng là một thế giới tươi sáng và rực rỡ hơn bất kỳ nơi nào mà loài người từng biết đến.
Có thể, những suy nghĩ này sẽ thay đổi trong tương lai, khi mà những nhà thám hiểm từ Địa Cầu len lỏi đến từng ngóc ngách của MU Continel, đem về nhiều thông tin hơn về thế giới này, nhưng hiện tại, đối với người Địa Cầu, MU Continel giống như một thiên đường trong mơ, một Utopia có thực.
Rào cản lớn nhất của người Địa Cầu để có thể khám phá MU Continel là ngôn ngữ và sự bài xích của người bản địa, dân bản địa tuy không có thái độ thù địch với người xuyên không, nhưng bọn họ cũng chẳng coi người xuyên không như đồng bào của mình, điều này là rất hiển nhiên, trải qua hai đợt dịch chuyển, người Địa Cầu cũng đã lên được nhiều kế hoạch hơn để chinh phục MU Continel, trong đó ngôn ngữ và sự khác biệt được ưu tiên hàng đầu.
Bọn họ tổ chức nghiên cứu về thứ ngôn ngữ kỳ lạ của MU Continel, đồng thời cũng đặc biệt quan tâm đến Vinh Quang và những con đường, đường tắt nhất để hiểu và có thể sử dụng được loại ngôn ngữ này, cũng là chìa khóa cho những bí mật của người dân nơi đây.
Cũng trong lúc này, người Địa Cầu nhận ra ngoại trừ Hion, thế giới còn chào đón thêm bảy người với cách gọi tên “Walker” – Những người đi đường, bọn họ là những người đầu tiên của Địa Cầu đã dung nhập thành công vào MU Continel, đạt được Vinh Quang, trở thành một cư dân được công nhận chính thức của thế giới đó và đã đạt được những khả năng phi thường của người dân bản địa.
“Otherworldly Explorer” là một nhóm chat toàn thế giới của những nhà thám hiểm, những kẻ xuyên không.

Bằng vào những kẽ hỡ tự nhiên của nó, cả thế giới biết đến 7 Walker thuộc về 6 quốc gia khác nhau.
Chien the Great và Shen Long của Trung Quốc
Richmond H của Anh Quốc
Windown98 của Hoa Kỳ
As00071647 của Nhật Bản
Shaka de Virgo của Việt Nam
Anubis của Ai Cập
Những người này đều đã từng xuất hiện trong các nhóm tán gẫu của quốc gia mình và được chụp hình lại, những nhà thám hiểm khác không thể truy cập vào được nhóm tán gẫu riêng của bọn họ nhưng cũng có thể thấy được số lượng thành viên hiện tại của Walker.
Chỉ có 7 Walker trong gần mười ngàn nhà thám hiểm, mười ngàn người xuyên không, hơn hai trăm quốc gia trên Địa Cầu, đối với quốc gia của mình, Walker là một tượng đài, là một niềm tự hào, bọn họ mang theo dòng máu của một dân tộc, hướng về một thế giới khác và thành công đặt chân ở đó.
Giống như Phạm Nhã suy nghĩ, sức ảnh hưởng của họ đối với thế giới là không tưởng.

Ở Trung Quốc, việc sở hữu tới hai Walker là “Shen Long” và “Chien the Great” là một niềm tự hào rất lớn, thế giới coi đây là điều hiển nhiên vì họ đến từ quốc gia đông dân nhất thế giới.
Ở Anh Quốc, “Richmond H” được nhiều người cho là Nickname của Hion bởi chất giọng Britist đặc sệt từng xuất hiện trong Video Clip “MU” của anh ta.
Ở Hoa Kỳ, Walker “Windown98” thậm chí còn khiến cho giá trị cổ phiếu của tập toàn công nghệ hàng đầu thế giới Microsoft tăng đột biến bởi Nickname của mình.

Ở Nhật Bản, “As00071647” trở thành một bí ẩn bởi cái tên được đặt không có chút ý nghĩa nào, ngược lại, gây ảnh hưởng lớn nhất đối với đất nước xinh đẹp này lại là một Walker ngoại quốc, sử dụng tên của một nhân vật trong bộ truyện tranh nổi tiếng “Saint Seiya” là “Shaka de Virgo”, một Walker đến từ đất nước Việt Nam nhỏ bé.
So với những người kia, Walker “bình thường” và “tử tế” nhất hẳn chính là “Anubis” của Ai Cập, cũng là Walker duy nhất của cả khu vực Châu Phi, anh ta hoặc cô ta chỉ “đơn giản” lấy cho mình cái tên của một vị thần huyền thoại.
Thông tin về các Walker hiện tại chỉ dừng lại ở biệt danh và quốc tịch của họ, tất cả các Walker đều đang ẩn giấu danh tính thật của mình, ngay trong chính quốc gia của mình người ta cũng không biết họ thực sự là ai.
...!
040:00:00
“Seven Walker”
“Shaka de Virgo”
“Saint Seiya”
Ở một phim trường ngoài ngoại ô Sài Gòn, một đoàn làm phim đang tất tả chuẩn bị phục trang, thiết bị, dựng bối cảnh để phục vụ việc quay MV ca nhạc mới cho một nữ ca sĩ hạng A rất nổi tiếng.
Trong một cái lều được dựng ngoài bãi cỏ, cô ca sĩ xinh đẹp đang ngồi trước Laptop, tìm kiếm các thông tin trên mạng về Shaka de Virgo, cô ta phát hiện đây là tên của một nhân vật truyện tranh trong bộ truyện Saint Seiya.
Saint Seiya hoặc còn gọi là Knights of the Zodiac, từng được xuất bản ở Việt Nam dưới tên gọi “Áo giáp vàng” là một bộ truyện tranh của tác giả Kurumada Masami người Nhật, bộ truyện giành giải Animage Anime Grand Prix tại Nhật trong năm 1987.

Câu chuyện nói về những chiến binh được gọi là “Thánh đấu sĩ”, là những người có nhiệm vụ bảo vệ nữ thần Athena và chiến đấu chống lại quyền lực của quỷ dữ.

Các nhân vật chính trong câu chuyện được thêm vào tên của chòm sao mà họ thể hiện được sau khi trở thành “Thánh đấu sĩ” và nhận được áo giáp.
Tổng cộng có 88 chòm sao đại diện cho 88 Thánh đấu sĩ, trong 88 thánh đấu sĩ đó có 12 Thánh đấu sĩ có Thánh y vàng là 12 đấu sĩ mạnh nhất đại diện cho 12 chòm sao thuộc cung hoàng đạo.
Shaka de Virgo chính là một người trong số đó, Thánh đấu sĩ vàng của chòm sao Xử Nữ.
Cô ca sĩ chăm chú đọc từng thông tin, cô ta còn truy cập vào các trang Fandom nước ngoài để tìm hiểu về Shaka de Virgo.
“Virgo Shaka là một trong những vị Thánh vàng, người thanh thản nhất và là một trong những người mạnh nhất, là hóa thân của Đức Phật và là người giám hộ của Đền Xử Nữ dọc theo con đường của Thánh địa.”
“Người đàn ông gần gũi nhất với Thần.”

Cô ca sĩ nhìn một tấm hình của Shaka, nhân vật truyện tranh này thường được vẽ với tư thế ngồi xếp bằng thiền định, với đôi mắt nhắm mặt và một nụ cười bình thản.
Cô chợt nhớ tới hình ảnh gã quái nhân đeo mặt nạ Tôn Ngộ Không đang ngồi xếp bằng, trên đùi gác một cây giáo tự chế, máu của những con quái vật đang chảy trên mặt nạ.

“Cũng không biết là công hay thụ.” Cô ca sĩ nói.
Có tiếng của một người đàn ông từ ngoài lều vọng vào: “Ngọc ơi, bối cảnh chuẩn bị xong rồi, hai phút sau quay nha em.”
“Dạ” Cô ca sĩ trả lời.
...
“Mấy thằng già dơ trên công ty muốn chúng ta tiếp xúc với Shaka.”
Một gã đầu trọc có khuôn mặt bặm trợn mặc áo ba lỗ, xăm trổ đầy người gác điện thoại xuống rồi cười khà khà nói với ba người còn lại; một gã gầy gò thấp lùn tóc húi cua, gương mặt rất bình thường, da đen nhẻm; một người phụ nữ xinh đẹp có đôi mắt rất buồn và một thanh niên điển trai với mái tóc dài lãng tử.
Bốn người đang ngồi vây quanh một cái bàn nhựa ngoài vỉa hè, trên bàn là mấy chai bia Tiger và mấy đĩa đậu phộng rang giòn.
Người phụ nữ mắt buồn hỏi: “Không phải đã tiếp xúc rồi sao, lần trước mấy anh trao đổi với hắn cũng đâu có kết quả gì?”
Thanh niên tóc dài lè nhè nói: “Trước khác giờ khác chứ mậy.”
Gã đầu trọc bặm trợn gãi gãi cái đầu không có tí tóc nào, nói với Phát: “Bên công ty nói lần trước hắn không cung cấp thông tin gì là bởi vì nhìn chúng ta chưa đủ thành ý, lần này bọn họ chuẩn bị mấy chục ký vàng để nói chuyện, chỉ cần hắn thông dịch thông tin thôi không cần làm gì nhiều.”
Gã gầy tóc húi cua gật đầu: “Lần này hẳn có thể mua được thông tin quan trọng, hắn đã công khai công bố hẹn gặp tất cả người xuyên không ở Việt Nam như vậy đã cho thấy thái độ của hắn rồi.”
Người phụ nữ mắt buồn chớp chớp mắt hỏi: “Thái độ gì vậy anh?”
“Một thái độ tốt, chấp nhận việc chia sẻ thông tin.” Gã gầy tóc húi cua chau mày: “Cái này dễ hiểu mà, sao từ lúc trở về thấy em cứ ngơ ngơ ngốc ngốc vậy, còn thua cả thằng Hoàng.”
Người phụ nữ đưa mắt buồn nhìn Phát, đôi mắt rất buồn chớp chớp: “Tại em thích nghe anh nói chuyện, thích nghe anh phân tích thôi.”
...
033:00:00
Cả buổi sáng Phạm Nhã phải đeo khẩu trang, găng tay và đội mũ lưỡi trai phụ đám nhân viên thu dọn nhà cửa dời hết đồ nội thất, máy móc, thiết bị văn phòng trong căn hộ của anh Tuân ra ngoài.
Anh Tuân làm việc với một tốc độ chóng mặt, tối hôm qua ảnh còn nói sẽ lựa một chỗ nào đó, sáng ra đã bắt đầu dọn nhà, Phạm Nhã nhớ hôm qua phòng ảnh không có tắt đèn, hẳn ảnh đã phải thức cả đêm để chọn lựa vị trí đặt trụ sở.
Anh Tuân nói, chuyển đi càng sớm càng tốt để Phạm Nhã có không gian thử nghiệm năng lực trước lần dịch chuyển kế tiếp, ảnh dặn, phải tỏ ra có năng lực trước mặt Leonidovich Hopner, lần sau gặp cô ta tốt nhất là phải làm cho vị nữ chúa tể này bất ngờ mới được, theo lời anh Tuân, năng lực của Phạm Nhã càng cao thì “hệ số an toàn” của y bên cạnh người phụ nữ cũng càng cao.
Phạm Nhã không biết anh Tuân dọn tới chỗ nào, y chỉ phụ mấy người nhân viên bưng bê đồ đạc xuống từng cái xe hàng, đến mười giờ sáng mới lén lút leo lên nóc khách sạn, bắt đầu phơi nắng nhìn mặt trời năm giờ đồng hồ, sau đó chạy cao chân tại chỗ một tiếng, hít đất và squat mấy trăm cái để xả năng lượng.

Cơ thể liên tục được cải tạo, quá trình cải tạo tuy chậm rãi nhưng y vẫn có thể cảm giác được mình đang mạnh mẽ hơn từng ngày, cảm giác này rất kỳ diệu, cho nên dù mỗi lần thao túng “dòng nước ấm” làm cho máu sôi lên đều rất đau nhưng y vẫn rất kiên trì, thậm chí nếu như không phải mỗi ngày chỉ có thể phơi nắng nhìn mặt trời năm giờ, y muốn ngồi từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn cũng được.
4h chiều, Phạm Nhã nghe điện thoại của anh Tuân rồi đeo khẩu trang, kính râm đi ra ngoải cổng khách sạn, người đàn ông đang ngồi trên một chiếc Ford Raptor màu đen mới cóng chờ y, Phạm Nhã leo lên xe, tò mò hỏi: “Mới mua hả anh?”
“Mua làm mẹ gì, thuê đấy, hai mốt triệu một tháng.” Anh Tuân cười khà khà, bắt đầu mở nhạc Micheal Jackson, âm thanh sôi động vang lên, ảnh vừa lái xe vừa nói: “Thuê đỡ phải khấu hao, với lại giờ tiền mình còn ít lắm, cái gì thuê được thì thuê, không nên mua.”
“Dạ” Phạm Nhã gật đầu: “Anh thuê trụ sở ở đâu vậy? Đã xem trực tiếp chưa anh.”
“Chỗ này trước anh có nghía rồi mà đéo đủ tiền” Anh Tuân trả lời: “Gần cảng Cát Lái, khu này tối rất vắng, nhiều chỗ đồng không mông quạnh không có camera giám sát, mày tha hồ triển.”
Phạm Nhã hỏi: “Anh mở công ty chưa?”
Anh Tuân trả lời: “Không cần phải mở em, đi đăng ký mới chờ sở kế hoạch đầu tư duyệt, rồi làm thủ tục công bố, khắc dấu rồi đóng thuế này kia lâu lắc lắm.

Anh mua mẹ nó một cái công ty đang hoạt động luôn cho nhanh, làm thủ tục nhận chuyển nhượng cổ phần rồi đi công chứng, sau đó thay đổi người đại diện theo pháp luật với trụ sở nữa là xong.

Nhanh gọn lẹ.”
“Mắc không anh, công ty tên gì vậy?” Phạm Nhã hỏi.
“Rẻ như bèo em ơi, mua cái tư cách pháp nhân của nó thôi, nhân viên và mọi thứ anh sẽ tuyển mới hết.” Anh Tuân trả lời: “Tên công ty là Công ty Cổ phần Rozar Việt Nam, trước tụi nó làm dịch vụ thôi, mai anh phải đi đăng ký thêm mấy ngành nghề với xin mấy cái giấy phép con nữa mới gọi là hoàn thiện, nhưng từ giờ là hoạt động với tuyển nhân viên được rồi.”
“Rozar là cái gì vậy anh?”
“Không có ý nghĩa, tụi nó đặt tên bằng phần mềm, một phụ âm nối tiếp một nguyên âm, giống như kiểu Toyota, Yamaha, đặt tên kiểu này có vần nên dễ đọc, thêm chữ Việt Nam phía sau để biết là công ty Việt Nam, thế thôi.”
“Dạ”
...
Chiếc Ford Raptor đỗ trước một căn biệt thự ở một khu vực vắng vẻ thuộc Quận 2, khá gần cảng Cát Lái.

Hai anh em bước xuống xe, anh Tuân cười nói: “Tổng hành dinh sắp tới của anh em mình, sắp tới có tiền anh mày mua luôn chỗ này!”
Phạm Nhã nhìn căn biệt thự trước mặt, căn biệt thự này chừng bốn trăm mét vuông, chỉ có một lầu, kiến trúc được thiết kế kiểu tối giản hiện đại, tổng thể là một hình khối vuông vức, tường ngoài sơn màu xi măng xám, cổng biệt thự có gắn một cái biển hiệu vàng đề chữ “Rozar Vietnam JSC” kèm địa chỉ, số điện thoại.
“Đi vào trong đi, anh có chuẩn bị mấy thứ cho chú.” Anh Tuân móc chìa khóa ra mở cổng rồi nói.
Hai anh em đi vào trong, Phạm Nhã phát hiện anh Tuân đã sắp xếp hết nội thất trong biệt thự, ảnh còn mua thêm rất nhiều đồ trang trí, tranh treo tường, dưới cái cầu thang xoắn của tầng trệt còn có một cây đàn Piano hiệu Yamaha trắng muốt.
Biệt thự rất rộng, dưới tầng trệt có một phòng khách, một căn bếp với quầy bar và hai phòng ngủ nhỏ, lầu trên còn có năm phòng ngủ lớn hơn, anh Tuân chỉ chừa lại hai cái phòng bên dưới cho mình và Phạm Nhã, còn năm phòng trên đều dọn sạch để làm văn phòng, phòng đọc sách, phòng gym, bàn ghế, máy móc thiết bị ở căn hộ ảnh cũng đã cho người dọn hết vào mấy cái phòng này.
“Thấy mày thích chơi Piano Title để luyện phản xạ.” Anh Tuân nói: “Anh quất luôn cây Piano cho mày, cái này anh mua tặng mày bằng tiền của anh, có mấy cuốn giáo trình trong tủ sách nữa, mày tự học rảnh đàn tao nghe chơi.”
“Dạ” Phạm Nhã cười gật đầu: “Anh năng suất quá, nửa ngày mà đã làm được nhiều thứ như vậy.”
Anh Tuân cười: “Thời gian là vàng là bạc mà em, thế giới này đang xoay xoành xoạch hằng giờ chứ đừng nói hằng ngày.


Mọi thứ không phải chuẩn chỉ không, mà còn phải rất nhanh nữa mới ăn thua.”
“Đi lên phòng gym đi.” Anh Tuân nói rồi dẫn Phạm Nhã lên lầu 1, bước vào phòng tập gym.
Phòng tập gym này rộng cỡ bốn mươi mét vuông, cái gì cũng có, hai cái máy chạy bộ, hai cái xe đạp, ghế tập ngực, thiết bị tập bụng, ghế tập tay trước, giàn tập kéo xô, khung gánh tạ để squat, thiết bị tập cơ vai, máy đạp chân, thiết bị tập đùi...!
Trong phòng có một tấm gương cực lớn do mấy tấm gương nhỏ ghép lại ốp hết vào một mặt tường, gần tấm gương lớn là một dãy giá kê tạ, từ tạ đòn, tạ cầm tay, tạ nắp ấm, bánh tạ và thanh đòn đều mới tinh.
Anh Tuân cười khà khà: “Thích không cu, anh mày mê tập gym lắm, nhân tiện mày cần hoạt động để xả năng lượng nên tao bố trí cái phòng này, toàn hàng xịn cả đấy, bánh tạ thép bọc nhựa, máy nhập Mỹ hết mới chịu nổi cái thây của mày.”
Phạm Nhã gật đầu như thóc, y hào hứng bước tới nhấc một thanh đòn tạ lên vung vẫy: “Cái này nặng nhiêu vậy anh, sao nhẹ vậy?”
“Tám ký rưỡi” Tuân nhìn Phạm Nhã cầm một bên cán vung vẩy thanh đòn tạ dài một mét tám, hít sâu nói: “Ừm, mày nằm xuống ghế tập ngực anh đeo tạ vô cho mày thử.”
Phạm Nhã gật đầu nằm xuống cái ghế tập ngực, anh Tuân liên tục đưa bánh tạ vào, lúc ban đầu là 20kg mỗi bên, sau đó là 40kg, 60kg, 80kg...
“Bao nhiêu rồi anh?” Phạm Nhã đẩy hơn mười hiệp rồi hỏi.
Anh Tuân im lặng một lúc rồi nói: “Hiện tại là 200kg tạ, chưa tính thanh đòn, cảm giác thế nào?”
“Em dùng một phần ba sức thì phải.” Phạm Nhã trả lời.
Anh Tuân thở dài tiếp tục gắn thêm tạ, tới 300kg thì dừng lại, loay hoay gắn bánh tạ cho Phạm Nhã thôi cũng làm anh ta đổ mồ hôi ướt hết cả áo: “300kg là hết cỡ rồi, hơn nữa thanh đòn không chịu nổi.”
Phạm Nhã tiếp tục đẩy tạ gần trăm hiệp mới đứng lên, y cũng đổ một chút mồ hôi: “Thôi được rồi không sao đâu anh.”
“Ừm, thử cái này xem” Anh Tuân trầm ngâm rồi nói: “Mày đứng đầu bên kia dỡ hết bánh tạ xuống rồi cầm một bên thanh đòn nâng lên thử.”
Phạm Nhã gật đầu.
“Nhớ đỡ bên kia coi chừng nó lật.” Anh Tuân nhắc rồi cũng sang bên còn lại đeo khóa vào đầu thanh đòn.
“Dạ”
Phạm Nhã dỡ hết bánh tạ một bên thanh đòn rồi cầm phần cán nâng cả thanh tạ lên, một đầu bên kia đang treo 150kg tạ.

“Ừm” Y chau mày, cảm giác tay hơi rung, bắp thịt căng lên lộ ra những khối cơ rắn chắc, những cọng gân xanh vằn vện “nhảy nhót” trên khắp cánh tay, bắp tay.
“Thế nào?” Anh Tuân hỏi.
“Được lắm anh, cảm giác phải gồng lên mới nâng được.” Phạm Nhã trả lời.
“Ừm, cái này là đòn bẫy.

Thôi xuống ăn cơm đi rồi anh chở mày ra bãi đất trống cho mày thử nghiệm năng lực.”
“Dạ.”.