Vĩnh Sinh

Chương 169: Sấm nhập tiên phủ



Ngũ Ngục Vương Đỉnh dưới sự thúc dục mạnh mẽ của Phương Hàn gào thét lao đi, liều mạng xông vào trong Thái Nguyên Tiên Phủ. Lần này đã vượt ra ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Ai cũng không ngờ rằng Phương Hàn lại liều mạng như vậy, phải biết rằng nếu bị đệ tử của Thái Nhất Môn bắt còn có một con đường sống, mà tiến vào Thái Nguyên Tiên Phủ chỉ có duy nhất một con đường chết.

Thái Nguyên Tiên Phủ khổng lồ đang không ngừng rung động tựa hồ cảm giác được sự tiếp cận của Ngũ Ngục Vương Đỉnh, các cấm chế liền phản ứng đáp lại.

Từng làn sóng rung động lan ra xung quanh, uy thế mạnh mẽ, giữa hư không người ta có thể loáng thoáng nghe được âm thanh long trời lở đất, tựa như có hàng tỉ thớt ngựa điên cuồng phóng đi, cho dù là người có tu vi như Triệu Huyền Nhất, Tống Duy Nhất cũng không nhịn được mà kinh hãi.

"Thiên Địa Pháp Tướng, Bàn Vũ Đại Lực, phá cho ta!"

Hoa Thiên Đô thấy tình cảnh này thì lại đại phát thần uy, chín cánh tay của Thiên Địa Pháp Tướng vung lên, kéo dài ra, đánh tan sự ngăn cản của pháp lực, hung hăng chộp lên Phương Hàn. Hắn phải bắt lấy Phương Hàn trước khi Phương Hàn tiến vào trong tiên phủ. Chân truyền đệ tử của Vũ Hóa Môn cũng không phải đứa nhóc, nếu cứ như vậy mà mất đi một người thì hắn cũng không tránh được bị liên lụy.

Nào ngờ hắn thúc dục Thiên Địa Pháp Tướng đánh xuống càng khiến cho cấm chế của Thái Nguyên Tiên Phủ phản kích mạnh mẽ hơn.

Oanh long! Oanh long!

Cấm chế của Thái Nguyên Tiên Phủ lại biến hóa một lần nữa, bắn ra vô số đạo quang hoa, có áp lực rất lớn. Mới vừa tỏa ra thì chín cánh tay của Thiên Địa Pháp Tướng bắt đầu băng diệt, mà tiếp đó hào quang tiếp tục bắn ra, bao trùm lấy Hoa Thiên Đô, giống như muốn trực tiếp giết chết kẻ bất kính với thiên uy!

"Thái Nguyên Hào Quang! Thật là lợi hại! Bàn Vũ Cửu Biến!" Thời khắc này, Hoa Thiên Đô cảm giác được nguy hiểm mãnh liệt, Thiên Địa Pháp Tướng khổng lồ không ngừng biến hóa, liên tiếp thay đổi qua chín loại hình thái, cuối cùng co lại thành một hình thái nhỏ nhất. Hào quang cũng theo đó mà thu nhỏ lại giống như những con giòi vậy, trong nháy mắt cả hai loại thần thông đều biến nhỏ lại thành cỡ nắm tay.

"Ngũ Hành Cực Biến, Thiên Địa Nguyên Quyết!"

Tại thời điểm nguy hiểm cận kề, Hoa Thiên Đô lại biến hóa một lần nữa! Từ trên người hắn bắn ra năm loại quang hoa mãnh liệt, biến lớn gấp trăm ngàn lần, hóa thành một quái vật khổng lồ.

Vô số tiếng nổ mạnh phát ra theo sự lớn lên của thân thể quái vật, hào quang chung quanh người hắn thoáng cái đã bị đánh cho vỡ tan.

"Thật là lợi hại! Thái Nguyên Hào Quang cũng bị hắn đánh nát! Ta muốn đuổi kịp Hoa Thiên Đô thì còn cần phải có ít nhất ba trăm năm khổ tu!" Ma Suất thấy rõ sự tình thì nội tâm rung động không thôi, phỏng đoán được thực lực chân chính của đệ nhân chân truyền đệ tử Vũ Hóa Môn.

Thái Nguyên Tiên Phủ được tầng tầng cấm chế bao bọc, là pháp lực còn sót lại cao thủ tầng thứ mười Trường Sinh Bí Cảnh lưu lại, cho đến bây giờ cũng không có ai phá mở được. Đạo Thái Nguyên Hào Quang vừa rồi là một loại cấm pháp, nếu để bị nó quấn lên thân thể thì cao thủ Thần Thông Bí Cảnh bình thường cũng chỉ có một con đường chết, thật không ngờ là lại bị Hoa Thiên Đô phá tan.

Bất quá Ma Suất cũng không bỏ lỡ thời cơ.

Ma Suất nhân cơ hội hét lên một tiếng: "Hoa Thiên Đô, ta đi đây! Ngày sau nhất định sẽ cùng ngươi chiến đấu thống khoái một trận!" Nói xong thì thân thể hắn chớp động, hóa thành một vầng sáng màu trắng trực tiếp bay xuyên qua thông đạo Quy Hư đi ra ngoài. Đây là độn pháp ma môn của hắn, Bạch Cốt Độn, phi hành cực nhanh giống như một tia chớp. Tu luyện tới Kim Đan Cảnh thì trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách ngàn dặm.

Hoa Thiên Đô vì vừa đánh ra Thái Nguyên Hào Quang nên không kịp ngăn trở.

Mà lúc này, Ngũ Ngục Vương Đỉnh cũng đã hoàn toàn tiến vào trong Thái Nguyên Hào Quang, không thấy bóng dáng đâu nữa, giống như trâu đất xuống biển.

"Người này lại dám tiến nhập vào tiên phủ, chắc chắn không có đường sống. Đáng tiếc là hắn mang theo hai kiện tuyệt phẩm bảo khí, ma đao Huyết Thương Khung cùng với ngũ Ngục Vương Đỉnh. Nếu là ta có được hai kiện ma khí này, dùng tiên pháp tế luyện lại thì thực lực sẽ tăng lên gấp mười lần.

Phúc Thọ chân nhân thấy Phương Hàn tiến vào trong động phủ rồi biến mất thì cao hứng, nhưng đồng thời cũng tiếc rẻ.

"
Đúng vậy, ma đao Huyết Thương Khung, Ngũ Ngục Vương Đỉnh, thật là quá đáng tiếc! Khả năng là bị cấm chế mạnh mẽ của tiên phủ nghiền nát thành bột mịn. Bất quá tên này chết cũng tốt, dù sao thì không phải chúng ta giết hắn, mà chính là hắn muốn chết! Tương lai bớt đi một mối họa lớn. Nếu không ba năm sau lại tỏa sáng tại đại hội quần tiên, làm mất hết uy phong của chúng ta."

"
Chết hay lắm, chết tốt lắm!"

Sáu đại chân nhân dùng tinh thần trao đổi, vừa rồi bọn họ bị Phương Hàn bắt nhốt, tin này truyền ra ngoài thì đừng nói là uy danh trăm năm mất sạch, thậm chí bọn họ cũng không còn muốn sống nữa. Nhưng mà bây giờ Phương Hàn chết, bọn họ cũng sẽ không quá mức xấu hổ nữa.

"
Hoa Thiên Đô! Là ngươi bức tử Phương Hàn! Chân truyền đệ tử Vũ Hóa Môn! Chuyện này ta nhất định phải báo lại cho Thiên Hình trưởng lão, chưởng giáo sư tôn! Để cho người định đoạt. Phương Hàn là thiên tài khó có được của Vũ Hóa Môn ta trong ba trăm năm trở lại đây, hơn nữa trời sinh có đại tiên duyên, vận khí rất tốt. Thế mà ngươi lại bức tử hắn, để xem ngươi làm sao có thể giải thích với chưởng giáo sư tôn."

Phương Thanh Tuyết nhìn nơi Phương Hàn biến mất thật lâu, tựa hồ muốn làm gì đó, một lát sau mới mở miệng nói với Hoa Thiên Đô.

"
Hừ! Kẻ đã đọa nhập vào ma đạo, là tự tìm lấy cái chết, còn trách ai được? Ta vừa rồi muốn cứu hắn nhưng mà chậm một chút, chẳng lẽ ngươi không thấy sao?" Hoa Thiên Đô hừ lạnh một tiếng: "Ma Suất chạy thoát, lần đổ ước này coi như các ngươi thắng, mọi chuyện ta không quản nữa. Huyền Nhất đạo hữu, Duy Nhất đạo hữu, hai người thấy sao?"

"
Hay là chúng ta tiếp tục đuổi giết Ma Suất." Triệu Huyền Nhất nói: "Hy vọng lần này đệ tử Vũ Hóa Môn không xen vào nữa, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả đi."

"
Hừ! Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng can thiệp vào việc các người đuổi giết Ma Suất!" Phương Thanh Tuyết lạnh lùng nói: "Bất quá các ngươi bức tử người của Phương Gia chúng ta. Hôm nay ta cũng không thèm so đo với các ngươi nhưng ba năm sau tại đại hội quần tiên ta nhất định sẽ cho đệ tử Thái Nhất Môn biết thế nào là thiên đạo, thế nào là báo ứng."

"
Hừ, chúng ta sẽ chờ."

Triệu Huyền Nhất, Tống Duy Nhất chắp tay chào Hoa Thiên Đô, sau đó bay về phía thông đạo Quy Hư.

Thân thể Hoa Thiên Đô chớp động, tiêu biến khỏi hư không, Phương Thanh Tuyết thì trực tiếp hóa thành lôi quang, cũng biến mất theo.

Ở chỗ này chỉ còn lại một vài đệ tử thấp kém của một vài môn phái khác bàn luận, "
Đáng tiếc, thế là lại có một vị thiên tài nữa rơi rụng."

"
Không sai, Phương Hàn có thể giết được Thất Diệp Ma Quân, lại có thể một lần bắt được sáu đại chân nhân của Thái Nhất Môn. Thực lực không thua kém gì cao thủ Kim Đan cảnh! Vũ Hóa Môn tổn thất một chân truyền đệ tử có tiềm lực như vậy, không biết sau khi nhận được tin sẽ đau lòng đến mức nào."

"
Đúng vậy, quả là nhân tài khó có được. Vũ Hóa Môn lần này tổn thất lớn. Bất quá ta thấy giống như là Hoa Thiên Đô cố ý diệt trừ mầm họa, mượn tay Thái Nhất Môn bức tử Phương Hàn. Hẳn là hắn rắp tâm làm như vậy."

"
Chuyện này cũng không liên quan đến chúng ta, lần này tổn thất nghiêm trọng nhất là Vũ Hóa Môn! Đúng rồi, chúng ta có tiếp tục đuổi giết Ma Suất không?"

"
Còn đuổi giết làm gì nữa, đệ tử Thái Nhất Môn chết là chuyện của bọn họ, bọn họ ngang ngược như vậy ta không cười bọn họ đã đành, còn hỗ trợ đuổi giết làm quái gì!"

"
Cũng đúng, vậy chúng ta đi thôi!"

Một đám đệ tử rời khỏi không gian của Thái Nguyên Tiên Phủ. Nơi đây lại khôi phục lại sự tịch mịch vĩnh hằng của nó. Tòa tiên phủ kia vẫn trôi nổi giữa hư không, im ắng, lặng lẽ, tựa hồ đang chờ đợi mục tiêu thôn phệ tiếp theo.

Mà lúc này Phương Hàn cũng chưa chết!

Sau khi dùng Phong Ma Tổn Thọ Đan, pháp lực của hắn tăng vọt, uy lực của Ngũ Ngục Vương Đỉnh cũng theo đó mà tăng lên rất nhiều, đột phá qua cấm chế của Thái Nguyên tiên Phủ, tiến vào sâu bên trong tiên phủ.

Dát dát, dát dát…… Dưới sức ép của Thái Nguyên Hào Quang, Ngũ Ngục Vương Đỉnh không ngừng rên rỉ, trên vương đỉnh xuất hiện nhiều vết rách, có vẻ như muốn vỡ nát!

"
Hào quang này thật lợi hại! Có lực lượng đủ để nghiền nát pháp bảo như Ngũ Ngục Vương Đỉnh!" Phương Hàn kinh hãi hô.

"
Đây là thần quang cực kỳ cao minh, chỉ có cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh cực kỳ mạnh mẽ mới có thể phát ra, gọi là Thái Nguyên Hào Quang! Cho dù là Hoàng Tuyền Đại Đế cũng phải kiêng kị ba phần." Diêm giận dữ hét, "Lần này chúng ta chết chắc rồi."

Đúng lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nổ lớn, hào quang quấn quanh vương đỉnh đột nhiên giảm đi rất nhiều.

"
Hay, Hoa Thiên Đô lại dẫn phát cấm chế! Pháp lực của hắn cao hơn ta hàng nghìn lần, hiện tại hấp dẫn lực lượng của cấm chế, chúng ta nhanh lợi dụng cơ hội này xông vào bên trong!" Phương Hàn liền đoán được chuyện gì xảy ra, là Hoa Thiên Đô muốn bắt hắn lại nhưng không bắt được lại dẫn phát sự công kích của Thái Nguyên Hào Quang.

Lúc này Diêm cũng biết đây là cơ hội duy nhất, giận dữ gầm rống, thân thể bay múa, Hoàng Tuyền Đồ theo đó bay ra khỏi người Phương Hàn, hóa thành hoàng vân cuồn cuộn, bảo vệ bên ngoài vương đỉnh.

"
Thái Nguyên Hào Quang có thể phá hủy bất cứ thứ gì! Nhưng mà bản thân Hoàng Tuyền Đồ cũng là một kiện đạo khí, phẩm chất rất tốt. Hào quang sẽ rất khó có thể phá hủy được nó, chúng ta nhanh xông qua thôi!" Lúc này Diêm đã có thể vận dụng Hoàng Tuyền Đồ để phòng thủ, vừa rồi khi đấu pháp với đệ tử Thái Nhất Môn không thi triển là vì còn chút kiêng kị, nhưng giờ này, ở giữa Thái Nguyên Hào Quang thì cũng không quan tâm chuyện gì khác nữa rồi.

Pháp bảo như Ngũ Ngục Vương Đỉnh cứ xông thẳng vào Thái Nguyên Hào Quang thì chắc chắn sẽ bị phá hủy. Nhưng mà Hoàng Tuyền Đồ thì bất đồng, nó là tuyệt phẩm đạo khí, từng là pháp bảo trấn môn của đệ nhất môn phái trong Ma Đạo, đâu thể bị hủy một cách dễ dàng được.

Hoàng vân cuồn cuộn, Vong Tình Thủy hóa thành hơi nước lập lòe bao phủ, Thái Nguyên Hào Quang gặp phải Vong Tình Thủy tuy không tản ra nhưng uy lực cũng yếu đi không ít. Phương Hàn thấy vậy thì trong lòng mừng rỡ, "
Vong Tình Thủy, quả nhiên là Vong Tình Thủy có thể giúp ta sống sót!"

Ngũ Ngục Vương Đỉnh liều mạng lao lên, không biết qua bao nhiêu lâu. Oanh long! Khung cảnh trước mắt liền biến đổi, trời đất xoay chuyển, tất cả áp lực đều biến mất, hiện ra một cái điện phủ trống trải.

Điện phủ này vô cùng rộng lớn. Vô số nhà cửa, hoa viên, rộng lớn vô cùng. Tầng tầng lớp lớp, tựa như một mê cung, không biết dẫn tới đâu. Nhưng mà cung điện hùng vĩ, rộng lớn bao la này lại vô cùng hoang vắng, khắp nơi đều mang một khí tức già nua, cổ lão, những bậc thang hoa phế, những chiếc ghế bị thời gian tàn phá, còn có rất nhiều….

Cốt khô!

Không sai, trong điện phủ này có vô số xương trắng lạnh lẽo, lẫn trong xương trắng là quang hoa lập lòe, có lẽ là pháp bảo.

Xem ra có không ít người chết ở đây, rất nhiều người là bị vây trong này rồi chết ở đây, không thể đi ra ngoài được.

Răng rắc, Phương Hàn bay ra khỏi đỉnh, giậm lên một khúc xương, khúc xương mục không chịu nổi, thoáng cái đã hóa thành bột phấn, làm cho Phương Hàn giật nảy mình.

"
Sao lại như vậy? Có thể tiến vào trong Thái Nguyên Tiên Phủ thì đều là những người có thần thông cao cường, thân thể cứng rắn như sắt, thân thể cho dù thối rửa thì xương cốt cũng sẽ không mục nát mới đúng!

Người tu luyện tới Thần Biến Cảnh, tầng thứ mười của Thân Thể Cảnh thì thân thể vùi dưới đất mấy trăm năm cũng sẽ không thối rửa chứ đừng nói chi là cao thủ Thần thông Bí Cảnh.

"Phương Hàn, thời gian bên trong tiên phủ này khác với bên ngoài, bên ngoài trôi qua một năm thì trong này sẽ thành ba trăm sáu mươi năm! Ở trong này ba trăm sáu mươi năm thì bên ngoài cũng chỉ mới trải qua có một năm mà thôi. Một cao thủ tu luyện tới Thiên Nhân Cảnh chỉ có thể sống được tám trăm năm, mà những người tiến vào trong này hẳn là đều chết già! Những người này tiến vào đây cả trăm năm, ngàn năm trước, vậy thì thời tính theo thời gian ở trong này cũng đã trải qua cả vạn năm, mười vạn năm rồi. Thời gian lâu như vậy, cho dù là phi kiếm còn bị mục nữa là! Cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh có lẽ cũng hết thọ mệnh mà chết ở đây."

Trong thanh âm của Diêm có chút sợ hãi.

"Cái gì? Ngươi nói là ở trong này ba trăm sáu mươi năm mà bên ngoài chỉ mới trôi qua một năm thôi sao?"

Phương Hàn chấn động toàn thân!