Họ ngồi trong hiên của ngôi nhà xây giữa nông trại nơi Grant và Jane sống, hưởng thụ sự ấp áp của ánh mặt trời cuối hè. Kell tựa lưng vào ghế, đôi giày ống dựng lên rào chắn, còn Grant thì nằm ườn ra trong tư thế hoàn toàn thư giản. Cả hai người đàn ông đều có vẻ buồn ngủ sao bữa ăn no nê vừa ăn, tuy nhiên cả hai đôi mắt vẫn cảnh giác bám theo lũ trẻ đang chơi đùa trên sân trong khi Rachel và Jane đang ở trong nhà. Chẳng mấy chốc hai người phụ nữ đi ra hiên nhà cùng chồng họ, ngồi trên chiếc ghế xích đu lớn.
Kell đột ngột bật thẳng người ngồi dậy khi Jamie, con bé chỉ vừa chập chững biết đi, té xuống sân, nhưng trước khi anh có thể mở miệng, bốn cậu nhóc vây quanh cô bé, và Dane - hay Daniel nhỉ? - nâng bé dậy, phủi bụi bám khỏi đôi chân mủm mĩm nhỏ xíu của bé. Cả năm đứa trẻ trông thật khác nhau, ba cậu bé nhà Sullivan với mái tóc vàng bạch kim đặc trưng và đôi mắt hổ phách, trong khi cả Brian và Jamie thì tóc đen và mắt đen. Jamie là nữ hoàng của tổ hợp đặc biệt này, trị vì mọi người bằng đôi mắt tròn xoe và hai má lúm đồng tiền của mình. Cô sẽ sẽ rất nhỏ nhắn, trong khi Brian mang vóc dáng của cha.
Đám trẻ la hét chạy ùa về phía nhà kho, với Dane và Daniel nắm hai tay của Jamie, còn Brian và Craig ở phía sau chúng. Bốn người lớn ngồi nhìn chúng chạy đi. “Tin được không chứ,” Kell nói đầy suy tư, “chúng ta đã bước vào tuổi tứ tuần và có năm đứa trẻ ở độ tuổi học mẫu giáo giữa chúng ta?”
“Anh tự nói mình ấy,” Rachel đáp lại. “Jane và em vẫn còn trẻ.”
Kell nhìn cô và cưới toe toét. Anh vẫn chưa có sợi tóc bạc nào trên đầu, và Grant cũng không. Cả hai đều rắn rỏi và vừa người, hết sức hài lòng với cuộc sống hơn bất cứ lúc nào từ xưa đến nay.
Mọi chuyện hết sức tốt đẹp. Kết hôn với Rachel, và nhanh chóng nhận thấy có một đứa trẻ sắp chào đời, Kell đã chấp nhận thăng chức và không còn là mục tiêu quan trọng hàng đầu. Anh vẫn ở trong vị trí để tận dụng kiến thức cũng như kinh nghiệm của mình, nhưng với nguy cơ ít hơn nhiều. Đó là sự thỏa hiệp, nhưng điều đó đáng để làm thế. Anh liếc nhìn về phía Rachel. Oh, đúng vậy, chuyện đó dứt khoát là đáng giá.
“Anh chưa nói với em,” Jane nói vẩn vơ, đu đưa chiế ghê như thể cô chẳng quan tâm gì đến thế giới. “Anh có tha lỗi cho em vì đã nói dối là Rachel mang thai không?”
Grant cười khoái trá, và Kell thẳng người ra hơn, khép mắt lại. “Đó cũng không hẳn là nói dối,” Kell nói một cách thanh thản. “Cô ấy có thai trước khi ngày hôm sau kết thúc mà. Tiện thể thì làm thế nào em có được số điện thoại của anh vậy?”
“Tớ gọi cho cậu giùm cô ấy,” Grant tiết lộ, đặt đôi giày ống lên rào chắn luôn. “Tớ nghĩ một cuộc sống tốt đẹp chính là những gì cậu cần.”
Ánh mắt Rachel gặp Kell, và họ mỉm cười với nhau. Thật tuyệt khi có những người bạn tốt