" Anh nói cô ấy có thai rồi nên anh phải chăm sóc vậy còn mẹ con em thì sao, hả anh? "
Và cứ thế, một tháng trôi qua, đứa bé của cô và ả cũng tròn một tháng.
Cô vẫn như vậy, nhưng dường như cô không hề nói gì khi bị anh bắt chăm sóc Hạ Giang.
Cô cứ lặng lẽ làm mọi thứ cho cô ta, chẳng hiểu sao cô lại phải làm việc cho người yêu anh trong khi cô là vợ anh.
Sáng dậy thì làm giống người hầu, đôi lúc má Lâm hay những người hầu muốn thay cô làm việc nhưng đều bị anh ngăn lại nên cô phải làm hết mọi việc từ việc giặt giũ đến việc nấu ăn cho ả, không vừa miệng ả cô liền bị anh mắng, mắng không thương tiếc, rốt cuộc ả cho anh ăn cái giống gì vậy mà sao anh mê ả đến thế.
- Ê, mày lấy cho tao cái điều khiển TV coi - Hạ Giang
Cô đi lấy điều khiển cho ả, ả vẫn không tha cho cô mà kêu tiếp.
Hôm nay cô rất mệt, đứng không nổi, tối hôm qua cô ngủ không được nên cô nhắn tin với Bạch Thiên đến sáng, cũng chẳng hiểu sao Bạch Thiên lại đồng ý nhắn tin đến sáng với cô, không lẽ vì yêu mà còn người có thể làm tất cả vì người mình yêu?
Đưa ả cái điều khiển TV, cô định quay bước ra ngoài thì ả lại lên tiếng:
- Lấy trái cây lên đây gọt tao ăn - Hạ Giang
- Tôi không phải osin của cô, tự đi mà lấy - cô
- Cái gì, hôm nay mày còn dám ra lệnh với tao á, được rồi chờ đấy con khốn - Hạ Giang
Cô đi khỏi căn phòng này, xuống dưới nhà mà ăn trưa, chắc bảo bối của cô đói bụng rồi.
Chỉ vừa mới ngồi xuống thì đã bị anh mắng cho một trận:
- Sao cô lại ở đây, sao lại không ở trên đó chăm sóc cho Hạ Giang, HẢ? - anh.
- Cái gì cũng phải có giới hạn của nó, tôi đã chăm sóc cô ta từ sáng đến giờ rồi, bữa sáng tôi còn đụng đến bây giờ tôi ăn trưa cũng không được? - cô
- Hạ Giang còn chưa ăn thì cô lấy tư cách gì để ăn? - anh
- Tôi lấy tư cách là vợ anh - cô
- Vợ? Thứ như cô thì đừng nhắc đến chữ vợ rõ chưa? Đồ đàn bà lăng loàn như cô thì chỉ đáng làm osin mà thôi - anh
Cô cười lạnh, osin sao? Thì ra cô chỉ là osin mà thôi.
Chức danh đó nghe có vẻ khá là nhục nhã nhưng nó còn đáng giá hơn cái nhân phẩm đã bị chó tha của ả đấy.
Cô không màng quan tâm anh đang mắng cô mà điều cô quan tâm đó là tại sao sau một tuần anh biết ả mang thai thì lại đối xử với cô rất khác, lúc trước anh không hề như vậy.
Thật ra, mọi việc là như vầy
Một tuần sau khi ả mang thai...!
Lúc đấy anh đang đi làm thì nhận được một tin nhắn lạ, anh bật lên xem thì đó là bức ảnh của cô đang ân ái cùng người đàn ông khác, anh tức giận mà đập bỏ luôn cả chiếc điện thoại của mình.
Đúng là đàn bà lăng loàn vẫn mãi mãi là như vậy.
Nhưng anh không hề biết được đó đều được sắp đặt kĩ càng.
Bức ảnh đó không phải hình cô mà chỉ là ghép, thật chất đó là hình của người anh luôn yêu và trân trọng
Quay lại hiện tại...!
Cô vẫn ngồi đó không động đũa cũng không nói, đôi mắt sưng húp đó không phải do khóc mà là do mất ngủ.
Đã mấy hôm rồi cô không hề ngủ được lại bị anh và ả hành hạ khiến cô có ăn cũng chỉ ăn rất ít, có ngủ cũng ngủ không ngon.
Đối với một người đang mang thai thì giấc ngủ và ăn uống rất quan trọng, nó quyết định sức khỏe của người mẹ, nếu người mẹ không khỏe thì đứa bé cũng vậy.
Anh bước từ trong bếp ra đưa ly sữa cho cô, nói:
- Đem lên cho cô ấy - anh
Cô cầm lấy rồi đem lên cho ả, ả thấy cô liền mỉm cười nham hiểm, cô đưa ly sữa cho ả.
Cô quay lưng thì ả la lên:
- A!!! Sao cô lại làm như vậy - Hạ Giang
Cô ta tự đổ sữa lên người mình, cô quay người lại, hỏi:
- Cô bị gì thế? - cô
Đúng lúc này anh bước vào, nghe tiếng Hạ Giang la lên anh lập tức đi vào.
- Cô đi ra đi - Hạ Giang
- Hạ Giang!!! - anh
Anh tức giận nhìn cô, lấy tay đẩy cô ra đằng sau làm cho lưng cô đập mạnh vào cái tủ ở phía sau cô.
Va đập mạnh làm cô đau điếng.
Cô trượt người xuống, ngồi phịch xuống đất, anh không quan tâm cô mà lại đang hỏi xem ả có sao không.
Nét mặt cô xanh lại, bụng cô đau, tay cô ôm lấy bụng của mình.
Anh quay lại định mắng cô thì thấy cô ôm bụng mặt tái mét, đến đây tim anh thắt lại.
- Nè, cô sao vậy? - anh lo lắng
Mặt cô nhăn lại vì đau, đầu óc choáng váng, cô ngất đi, ý thức cuối cùng của cô trước khi cô ngất thì cô nghe tiếng ai đó đang gọi cô.
Anh hốt hoảng khi thấy bên dưới hạ thể của cô đang chảy máu, vội vàng ẫm cô lên, đưa cô đến bệnh viện, ả thì ngồi trong phòng mà cười:
- Hahaha!!! Tôi đã nói rồi, con của cô sẽ mất mà, hahaha!!! Đồ ngu xuẩn, dám đụng vào Hạ Giang này thì không có cửa sống đâu.
Từ từ thôi, cô cũng sẽ đi theo đứa con của cô mà thôi - Hạ Giang
Ả đâu ngờ được, toàn bộ những gì ả nói đều được má Lâm nghe hết, rồi ngày tàn của ả cũng sẽ đến.
Đến bệnh viện, anh nhanh chóng đỡ cô lên giường bệnh, sau đó các y tá đưa cô vào phòng cấp cứu, Nhất Dương bước vào phòng cấp cứu, cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại và đèn màu đỏ sáng lên.
Anh quên luôn cả ả đang ở nhà, hiện tại anh chỉ lo cho cô mà thôi.
Tại Lãnh Gia..
- Quản gia, Nguyệt Nguyệt đâu rồi - Xuân Diệp
- Dạ thưa bà chủ, lúc nãy cậu chủ âm phu nhân đi đâu ấy ạ mà nhìn mặt cậu chủ hốt hoảng lắm - má Lâm
- Cái gì? Rốt cuộc thì con bé làm sao? - Xuân Diệp
- Thưa dì, thật ra anh ấy đưa Dạ Nguyệt vào bệnh viện ạ, bởi vì anh ấy đã đẩy Nguyệt Nguyệt ngã - Hạ Giang
- Cô...!Con bé ở bệnh viện nào? - Xuân Diệp
- Bệnh viện Ái Nhân - Hạ Giang
Bà gấp rút gọi thông báo cho Lưu Gia, đúng lúc nhỏ cũng ở đó, khi nghe được tin này ai cũng hốt hoảng nhanh chóng chạy vào bệnh viện.
"Con gái bà bị gì? Rốt cuộc con đã chịu đựng những gì? Sao con không kể mẹ nghe, hả con? " - Lam Vi
Lời nói tận lòng của người mẹ, một người mẹ rất yêu con mình và cô đang mang thai nhưng lại nằm ở trong phòng cấp cứu kia.
Liệu đứa bé có sao không?.