Vợ À, Anh Sai Rồi!

Chương 4: 4





Cô ngồi thẫn thờ ở đó, khóc và cứ khóc rồi cô thiếp đi trong khi vẫn ngồi.

Sáng hôm sau, ánh sáng chiếu vào căn phòng tối kia, cô mở mắt ra, đứng dậy vào làm vscn, mở cửa bước xuống lầu.

Hôm nay thì không anh và cô ta thân mật với nhau, chỉ thấy anh đang ngồi đó uống tách coffee, cô ta thì không thấy đâu.

À đúng rồi, hôm qua họ ân ái với nhau kia mà, cô ta làm sao còn sức ngồi đây mà ăn chứ.

Cô cười nhạt, đi lại chỗ anh, nói:
" Ngày mai đám cưới rồi, anh nên nhớ lời hứa của mình "
" Tôi nhớ cô không cần lo "
Ngước mặt lên nhìn cô, anh bất ngờ khi thấy đôi mắt đẹp đẽ lại sưng đỏ lên, cô ta khóc sao:
" Mắt cô? "
" Không sao, chỉ là...!"
" Cô khóc? " - anh nhíu mày
" Không có " - cô chối
" Được rồi, không khóc cũng được cô không cần giải thích đâu.

Cô nên làm cho mắt cô hết sưng đi, mai diễn ra hôn lễ rồi "
" Tôi biết rồi "
Trái tim cô ấm áp lên một chút, cô thích anh dịu dàng như thế này hơn.

Cô mỉm cười, quay người đi về phòng.

Ai mà ngờ lúc cô đang đi về phòng mình thì gặp cô ta, cô ta nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ:
" Sao đây, thưa Lãnh phu nhân tương lai, sao lại khóc đến sưng hết cả mắt thế kia? "

" Liên quan đến cô? Cô thích chen vào chuyện người khác quá nhỉ? Hạng người như cô tôi gặp nhiều rồi "
" Vậy à, nhưng cái thứ xem vào tình cảm người khác tôi khinh "
" Ô, thì ra là người thứ ba, tôi còn không biết đấy.

Nghe đây, tôi không sợ giành giựt với người khác để lấy lại hạnh phúc cho riêng mình, tôi tuy không được anh ấy sủng nịnh như cô nhưng tôi không bám anh ấy như cô, Hạ Giang à "
" Được rồi, miệng lưỡi được lắm,để coi ai là người anh ấy yêu thương "
Hai con người trở thành kẻ thù với nhau chỉ vì muốn người kia thảm bại dưới chân mình.

Cô cho dù không được anh yêu cũng không sao bởi cô yêu anh, luôn bên cạnh anh là được rồi.

Đến lúc cô mệt mỏi, cô sẽ tự động buông thôi.

----------------------------------------------------
Qua ngày hôm sau, mẹ cô sang Lãnh Gia giúp cô chuẩn bị mọi thứ, điều bà không ngờ là trong nhà lại có một người con gái khác, mà người này lại được sự yêu thương của Thiên Hàn, con gái bà thì sao, nó bỏ lơ con gái bà sao:
" Nguyệt Nguyệt, nói mẹ nghe cô gái đó là ai? "
Lam Vi lo lắng hỏi cô con gái của mình.

" Cô gái đó là người mà anh ấy yêu "
" Cái gì? Sao con không cho mẹ biết, mẹ không chấp nhận con gái mẹ bị kiếp chung chồng, mẹ thà phá vỡ lời hứa còn hơn để con gái mẹ chịu khổ "
Bà thốt lên, không thể tin nổi những gì mình đã nghe.

" Mẹ à, con không sao đâu, từ trước tới giờ thứ mẹ không bao giờ phá vỡ quy tắc đó là lời hứa nên con không muốn mẹ vì con mà mất thể diện.

Con sẽ không sao hết đó mẹ, con không chịu kiếp chung chồng, anh ấy chỉ yêu cô ta thôi chứ còn cưới thì sẽ cưới con, mẹ yên tâm "
" Nhưng....!"
" Con nói rồi, con không sao, con biết tự bảo vệ mình mà "
Bà thấy sao mà con gái bà khác quá, con bé sống khép kín hơn trước rất nhiều, nụ cười trên môi cũng biến mất, lúc trước con bé rất hoạt bát, là con cưng của bà vậy mà bây giờ lại phải chịu khổ chỉ vì lời hứa năm xưa bà đã hứa với Xuân Diệp.

Bà thật hối hận, bà đã đẩy con gái mình vào tình huống này, muốn kéo lên thì lại khó, giờ chỉ có thể chấp nhận.

Lấy bộ váy cưới mà anh đưa cho, cô chỉ mỉm cười không nói gì, Lam Vi thở dài, thằng bé này vô tâm đến vậy sao, ngay cả đưa con bé chọn váy cưới cũng không được:
" Mẹ xin lỗi, Nguyệt Nguyệt à "
" Mẹ không cần phải xin lỗi con, con là con mẹ mà, cho dù có chuyện gì xảy ra sau này thì con có thể đứng dậy chống trả được, mẹ yên tâm đi " - cô nhẹ nhàng an ủi Lam Vi
Nói xong, cô vào mặc váy cưới lên người
Đến bàn trang điểm, trang điểm nhẹ lên gương mặt xinh đẹp đó.

Đi ra ngoài cô bước lên chiếc xe màu đen, chiếc xe chạy đến nhà thờ.

Cô đi vào trong, vào phòng chờ ngồi đó suy nghĩ: "Rồi sau này cô và anh sẽ như thế nào đây, yêu hay hận, thương hay ghét.

Một lòng yêu anh liệu có sai? ".

Chờ một hồi cũng tới giờ làm lễ, khách được mời đã tới, cô đứng dậy đi đến bên cạnh cha mình.

Ông nhìn cô mà đau lòng, đứa con gái của ông sao lại tiều tụy như thế này.

Xong, cô nắm tay ông theo ông ra ngoài, lúc này tiếng nhạc vang lên, nhiều người nhìn cô mà ngưỡng mộ, vừa xinh đẹp mà lại làm cô dâu của Lãnh Thiên Hàn thì sướng còn gì bằng.


Nghe thấy họ nói vậy cô cười nhạt, đúng là không phải người trong cuộc nên họ không biết gì cả.

Ông dắt cô lên lễ đường, đến chỗ anh ông cất tiếng:
" Ta giao con bé cho con, hứa với ta phải chăm sóc con bé thật tốt "
Anh gật đầu, nắm lấy tay cô đưa cô đứng bên cạnh nhưng vẻ mặt anh thể hiện sự chán ghét.

Cô biết chứ nhưng cô không nói, cô biết anh không bao giờ chấp nhận cuộc hôn nhân này, mãi mãi vẫn không.

Cha xứ bắt đầu nói về hôn nhân, sau khi nói xong, cha xứ hỏi:
" Lưu Dạ Nguyệt, con có đồng ý làm vợ của Lãnh Thiên Hàn, bất kể giàu có hay nghèo khổ, ốm đau hay khỏe mạnh cũng không thay lòng? "
" Con đồng ý "
" Lãnh Thiên Hàn, con có đồng ý làm chồng của Lưu Dạ Nguyệt, bất kể giàu có hay nghèo khổ, ốm đau hay khỏe mạnh cũng không thay lòng? "
" Con đồng ý "
" Có ai phản đối hay không? ".

Cả lễ đường im phăn phắt không một tiếng động, không nghe thấy ai phản đối cha xứ nói tiếp:
" Kể từ giây phút này hai con chính thức trở thành vợ chồng "
Kết thúc hôn lễ mọi người trở về khách sạn nơi tổ chức bữa tiệc, tuy cô đi chung xe với anh nhưng lại không hề mở miệng ra nói lời nào, trong chiếc xe lạnh lẽo đến lạ thường.

Tới khách sạn, cô bước xuống đi vào trong, anh cũng vậy, cô ta lại đang ở đây.

Cô theo anh tiếp rượu các lão đại của bang khác nhau rồi lại tiếp rượu với các công ti lớn mạnh khác.

Cha mẹ anh không tới được vì họ đang ở bên Ý để giải quyết chuyện làm ăn.

Cô mệt mỏi, sáng đến giờ cô đã ăn gì đâu, định kiếm anh thì cô lại bỏ ý nghĩ đó đi khi thấy anh đang chăm sóc Hạ Giang, bỏ mặc một người với danh nghĩa là vợ như cô.

Không nói gì, cô cúi mặt ra bắt taxi về nhà, đi lên phòng, cô đóng sầm cửa lại, cô lại khóc, khóc một mình.

Hôm nay là ngày cưới của cô nhưng cô lại không được hạnh phúc như những cô gái khác, người ta được chồng mình cưng chiều, sủng tới tận trời còn cô thì không.

Đêm tân hôn sao? Chỉ là một đêm như bình thường, nó không phải là đêm mà cô hạnh phúc mà đêm cô đau khổ.


Ngày đám cưới là ngày mà người ta làm nữ hoàng cô thì không.

Cô thiếp đi trong nước mắt giàn dụa, gục đầu xuống đầu gối mà ngủ, cả người cô mệt mỏi.

Tiệc tàn, anh không thấy cô cũng không đi tìm mà đưa Hạ Giang về.

Vào nhà thì thấy má Lâm đang lo lắng anh mới hỏi:
" Cô ta có về không? "
" Thưa cậu chủ, phu nhân về rồi ạ "
Anh gật đầu rồi đưa Hạ Giang về phòng còn anh thì qua phòng cô, mở cửa ra thì thấy cô vẫn mặc váy cưới, mặt gục xuống đầu gối nhưng cô không động đậy hay phát ra tiếng gì.

Nhìn thấy cô như vậy anh thấy con tim hơi nhói, anh đi lại ẩm cô đặt lên giường.

Chưa bao giờ anh thấy gương mặt cô rõ đến như vậy, nó thật đẹp.

Anh nhíu mày khi thấy giọt nước mắt đọng lại trên khóe mắt cô, cô lại khóc, anh thở dài lắc đầu.

Rồi đôi môi anh hôn lên trán cô, vuốt tóc cô sang một bên rồi mỉm cười đi ra ngoài.

Cảm giác vừa rồi của anh đối với cô là gì? Nó không giống với Hạ Giang, lại càng không phải ghét bỏ.

Nó rất ấm áp, anh ấm lòng khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cô.

Anh bị gì thế này???.