Cứ như thế, cô dần dần không con bận tâm về việc anh quan tâm cô ta, chăm sóc cô ta, bởi tim cô đau lắm rồi, nó không muốn đau nữa nên cô quyết định sẽ bỏ ngoài tai, không nhìn không nghe thấy cặp đôi kia đang làm gì.
Cô chỉ muốn anh yêu cô thôi nhưng không được thì thôi cô không muốn phiền anh thêm nữa, cô sẽ không ly hôn vì cô không muốn cha mẹ cô phải buồn lòng, với lại cô cũng không muốn cắt đứt mọi quan hệ với anh cũng vì cô quá yêu anh.
Hôm nay anh trai cô về nước nên cô quyết định về nhà mình để ăn cơm cùng gia đình mình.
Cô thay đồ rồi bước đi ra ngoài, anh thấy cô bước đi không nói gì liền lên tiếng:
" Cô đi đâu? "
" ....!"
" Tôi hỏi cô đi đâu? "
" Tôi đi đâu không cần anh quan tâm, sao anh không lo cho cô vợ "bé" nhỏ của mình đi, hỏi tôi làm gì? "
" Cô....!"
" Tôi đâu phải vợ anh, càng không phải người anh thương nên anh đi mà lo cho vợ mình đi ".
Nói rồi cô đi ra khỏi căn biệt thự rộng lớn này, cô bắt taxi đi về nhà, bước vào nhà cô cảm thấy thật vui
Cô đi vào phòng khách, mẹ cô thấy cô liền chạy xuống ôm cô:
" Nguyệt Nguyệt, con về nhà thăm ta rồi "
" Vâng, con chào mẹ "
" Anh con ở trên phòng rồi, chút nữa nó xuống ăn cơm, con đợi chút nha "
" Dạ mẹ "
Bà nhìn gương mặt con gái mình thì thấy xót xa, cô gầy đi đôi chút, đôi mắt mệt mỏi hơi sưng đỏ.
Bà không đành lòng nhìn con gái mình như vậy nhưng con gái bà lại không chịu chỉ vì bà, bà thật có lỗi.
Đợi một lúc, Đắc Thành cùng Tuấn Kiệt (anh trai cô) đi xuống, Tuấn Kiệt nhìn thấy cô tiều tụy liền lo lắng cho cô em gái nhỏ của mình.
" Sao em lại tiều tụy như vậy? "
" Em không sao đâu anh, anh đừng lo "
" Được rồi, ở bên đó cậu ta có làm em tổn thương không? "
" .......!" - cô im lặng nhìn xuống đất
" Nguyệt Nguyệt "
" Em....!Có nhưng không sao, em chịu được "
" Em không cần phải chịu đựng, có gia đình bên em kia mà "
" Em...!" Cô òa khóc, Lam Vi ôm cô vào lòng, dỗ dành cô con gái mà bà yêu thương rất nhiều này.
Bà xót xa nhìn con gái mình khóc nhiều đến như vậy, lớp vỏ bọc cứng rắn, mạnh mẽ của cô chỉ là đối với anh, thật ra cô rất yếu đuối, cô biết buồn, biết đau nên cô càng ngày càng thay đổi.
Khi trái tim ta tổn thương quá nhiều sẽ khiến cho ta thay đổi, nó có thể thay đổi thành cứng rắn, mạnh mẽ nhưng cũng có thể là yếu đuối, mỏng manh.
Khóc xong, cô lau đi giọt nước mắt của mình, nói:
" Con....!Con...!"
" Con không cần nói gì hết, mẹ xin lỗi con, giờ thì ăn cơm thôi "
" Vâng "
Mỉm cười nhẹ nhàng, trái tim ấm áp hơn hẳn
Ăn cơm, trò chuyện cùng gia đình cô thấy khác hẳn, ở nhà cô ăn nhiều hơn là ở Lãnh Gia.
Cô cười nhiều hơn là ở Lãnh Gia.
Vui vẻ không được bao lâu thì anh lại đến đây cùng Hạ Giang.
" Thân là vợ, là Lãnh phu nhân lại ở bên nhà mẹ lâu đến như vậy, bỏ chồng mà về nhà với mẹ, sao cô không khóc lóc với bà ta đi "
" Ai nói với cô tôi là vợ anh ta, kể từ hôm qua tôi đã không còn coi anh ta là chồng tôi nữa rồi, sao không nói lại cô, cô được coi là vợ anh ta mà sao không đi mà chăm sóc anh ta đi "
Lời nói xéo sắc của cô làm mọi người kể cả anh kinh ngạc, riêng Lam Vi lại dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô, cô không còn vẻ yếu đuối, mỏng manh giống khi nãy nữa mà thay vào đó là vẻ mạnh mẽ, lạnh lùng.
" Cô....!Cô là vợ anh ấy mà.
Chiếc nhẫn cùng với giấy đăng kí kết hôn chứng minh tất cả "
" Chiếc nhẫn? Giấy đăng kí kết hôn? Những thứ đó cần thiết sao? Anh ta có coi tôi là vợ hay không, có tôn trọng cuộc hôn nhân này hay không? "
" ....!"
Lời nói của cô làm tim anh hơi nhói, không hiểu sao anh lại thấy khó chịu khi nghe cô nói như vậy.
" Cô tuyệt tình đến vậy "
" Tuỳ các người nghĩ.
Tôi tuyệt tình hay không thì là do các người đối xử với tôi như thế nào thôi.
Còn anh, tôi hỏi lại một lần nữa, tôi với cô ta ai mới là vợ anh? Nếu câu trả lời là cô ta thì hôn nhân chấm dứt, cô ta chính thức là vợ anh, Nếu câu trả lời là tôi thì anh nên hoàn thành đúng trách nhiệm của người chồng "
Tuy miệng cô nói ra những điều này nhưng tim cô đau lắm cũng chính vì nó đau nên cô bắt buộc phải lên tiếng, cô mềm không được thì chỉ còn cách là cứng mà thôi.
" Vợ tôi...!"
" Là tôi hay cô ta? "
"Là cô "
Dường như nghe câu trả lời không đúng với ý mình Hạ Giang tức giận, khoanh tay không thèm nhìn anh.
Anh định trả lời là Hạ Giang nhưng khi thấy ánh mắt tuyệt vọng cùng nỗi đau thì anh lại không chịu được mà trả lời là cô.
" Vậy thì phiền anh làm đúng bổn phận của một người chồng, anh có thể quan tâm, lo lắng cho cô ta ở nhà hay ở bất cứ đâu nhưng khi ở tiệc hay chỗ có nhiều người quen thì người anh quan tâm là tôi "
" Được rồi "
" Hàn à, anh....!"
" ....!"
------------------------------------------------------
Cô theo anh về nhà, cô cứ im lặng ngay cả trên xe lẫn khi đến nhà, điều này lại làm tim anh có chút xót xa.
Đôi mắt đó đẹp như vậy mà lại bị anh làm cho sưng đỏ, ngay cả gương mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn kia làm anh xao xuyến.
Nhưng cái cảm giác đối với cô chỉ như một cơn gió, ngay khi thấy Hạ Giang bị thương hay nhõng nhẽo anh đều mềm lòng.
Nhưng cái cảm xúc đó lần đầu anh trải qua, anh đang bị gì thế này....!.