Xã hội ngày càng tiến bộ, hệ lụy đi kèm là càng ngày càng ít người làm theo những thông lệ tập tục văn hoá trước kia, ví dụ điển hình là ăn tất niên để chào năm cũ và đón năm mới.
Về mặt này thì nhà họ Tần vẫn còn khá truyền thống, sau khi mọi người ăn tất niên xong thì quây quần bên bếp lò để đón giao thừa.
Tô Uyển và Tần Chấp cũng đang ngồi ở đây.
“Uyển Uyển có khó chịu không con? Có muốn đi ngủ trước không?” Mẹ Tần đưa mấy quả mơ cho cô: “Lúc mẹ mang thai thích ăn mơ lắm, con ăn thử xem sao.”
“Đúng đấy.” Thím ba cũng gật đầu, tiếp tục khuyên bảo: “Nếu con mệt thì cứ đi nghỉ, nhà mình không có quy tắc gì đâu, cứ làm sao cho thoải mái là được.”
Tô Uyển tựa vào lòng chồng, cười ngọt ngào: “Con không sao ạ, mọi người không cần lo cho con đâu.”
Sau đó, cô ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói: “A Chấp có cảm thấy khó chịu không?”
Tần Chấp sờ đầu cô, nở một nụ cười vô cùng dịu dàng: “Anh không sao”
Tô Uyển quan sát sắc mặt của anh kỹ càng, chớp mắt, bĩu môi nói: “A Chấp lừa em!”
Nghe cô nói vậy, một ngọn lửa bỗng bùng lên trong tim anh, đồng thời cũng làm tan chảy cả lòng anh. Sao bảo bối của anh lại đáng yêu vậy chứ? Sao cô có thể yêu anh đến mức này!
Đôi mắt của anh nóng bỏng, thành kính hôn xuống trán vợ. Nếu không phải cô rất yêu anh, thì làm sao có thể nhận ra được điều anh đang giấu kỹ chỉ bằng một ánh nhìn thoáng qua đây!
Không phải gia đình anh không yêu anh, mà là vì họ đều có cuộc sống của riêng mình, không thể yêu anh hết lòng hết dạ như Uyển Uyển được.
“Ừm…” Vì Tô Uyển đang bận đếm số quả mơ nên không thấy ánh mắt nóng bỏng của chồng. Cô chia lượng mơ thành hai phần, cuối cùng lại bỏ thêm hai quả vào tay trái, mới thoả mãn ngẩng đầu: “Chỉ có nhiêu đây thôi, em cho A Chấp nhiều hơn một quả nè~”
Trong lòng bàn tay trắng nõn để mấy quả mơ đen tuyền, khuôn mặt của Tần Chấp dịu xuống, bỏ hai quả từ bên tay trái về lại tay phải của cô, rồi cười đáp: “Uyển Uyển yêu anh nên mới cho anh thêm một quả, mà anh cũng yêu Uyển Uyển nên đã trả lại cho em.”
“Bảo bối há miệng ra nào~” Tần Chấp cầm quả mơ lên, dỗ dành cô ăn.
Tô Uyển cũng không trả lại cho chồng, ngoan ngoãn ngẩng đầu nở một nụ cười ngọt lịm như đường với anh, trong đôi mắt cũng đong đầy ngọt ngào. Sau đó, cô cầm một quả mơ khác, đút cho anh như uống rượu giao bôi vậy. Tần Chấp vui vẻ há miệng, giả vờ như vô tình li.ếm phải ngón tay của bảo bối.
Sao hai đứa này cứ làm màu hoài thế! Mẹ Tần đánh mạnh lên tay chồng.
Ba Tần sờ cánh tay của mình, nghiêm trang nhìn qua con trai: “A Chấp, trong nhà còn tận một vại mơ.”
Cho nên tụi con không cần phải tiết kiệm đâu!
Tần Chấp nheo mắt, nhìn ba mình đang xoa cánh tay, rồi cúi đầu hôn lên môi bảo bối, ánh mắt dịu dàng khó tả: “Vẫn còn nữa kìa bảo bối, mà toàn bộ đều là của em.”
Trong mắt anh tràn đầy vẻ mong chờ: “Vậy thì bảo bối sẽ cảm thấy thoải mái hơn đúng không?”
Tô Uyển lắc đầu, đôi mắt sáng như sao, dúi đầu vào ngực chồng, rồi nở một nụ cười để lộ ra hai lúm đồng tiền: “Em và A Chấp phải san sẻ cho nhau! Anh thoải mái thì em mới thấy thoải mái!”
Bốp!
Sắc mặt ba Tần đen lại khi bị vợ đánh một cái nữa, nghĩ thầm sau này không có việc gì thì hai đứa tụi con đừng về.
Anh họ vừa mới bồng con trai về phòng ngủ, giờ quay lại thì thấy chú Tần bị vợ đánh. Anh ta cười đắc chí, trong đầu thầm cảm thấy may mắn vì ban nãy mình không ở đây.
Mợ nó! Cũng may là hồi nãy mình không ở đây.
Ủa mà khoan!
Anh họ thấy vợ đang trừng mình, cộng thêm bàn tay nhúc nhích thì cảm thấy mình ngu không ai bằng! Tuy tôi không ở đây nhưng vợ tôi vẫn có mặt mà!
…
Vì phải ngồi trong một khoảng thời gian khá dài, nên dù Tần Chấp đã cố gắng ngồi im để cô thoải mái, thì bà bầu Tô Uyển vẫn cảm thấy mệt.
Cô bĩu môi, dụi đầu vào lòng chồng để tìm một tư thế thoải mái hơn, kéo tay anh đến hông mình, làm nũng: “A Chấp ơi, eo em mỏi! Anh xoa cho em với~”
“Được!” Tần Chấp khẽ động đậy cánh tay cứng đờ của mình, sau đó nhẹ nhàng xoa eo cho vợ.
Cô thoải mái nheo mắt, ừm, A Chấp đúng là bậc thầy về lĩnh vực này rồi!
“Con bị mỏi eo hả Uyển Uyển? A Chấp đỡ con đi dạo một lát là khỏe ngay thôi.” Mẹ Tần đã chú ý đến tình hình của đôi vợ chồng nhỏ này.
Tay Tần Chấp khựng lại, sau đó sờ cái đầu nhỏ đang rúc vào lòng mình như con đà điểu của Uyển Uyển, dịu dàng dỗ dành: “Tụi mình đi ngắm sao nhé bảo bối?”
“Vâng.” Tô Uyển ngẫm nghĩ một lát, chớp mắt, chủ động đứng lên, rồi khoác tay chồng.
Tần Chấp đội mũ len và quàng khăn cho cô kín mít, chỉ chừa mỗi đôi mắt trong veo. Sau đó, anh cẩn thận ôm eo cô đi vào vườn hoa.
Dưới bầu trời đầy sao, nhà chính của Tần gia được xây giữa sườn núi cứ như đang ở dưới dải thiên hà lộn ngược, khiến cho người khác cảm giác rằng chỉ cần vươn tay là có thể chạm lấy những vì sao nghịch ngợm vậy.
“Nhìn kìa A Chấp! Đúng là có ngôi sao thật!” Tô Uyển vui vẻ, chỉ vào những vì sao đang lấp lánh giữa bầu trời: “Giống y như bức tranh anh vẽ vậy! Đẹp quá!”
Dưới ánh đèn, đôi mắt của bảo bối sáng rực như những vì sao, khiến anh như say như dại. Sau đó, anh liền hôn lên cặp mắt đáng yêu kia.
“Đúng là giống thật.” Anh nhẹ nhàng li.ếm hàng mi của cô: “Đẹp lắm.”
Ánh mắt tối đó của bảo bối cũng sáng tựa sao trên trời như bây giờ vậy.
“Đây là ngôi sao gì vậy A Chấp? Sao nó lại sáng thế?” Cô vừa tò mò hỏi, vừa kéo ống tay áo của chồng.
Đột nhiên, một cơn gió khẽ thổi qua.
“Bảo bối có lạnh không?” Cô chưa kịp trả lời thì anh đã sờ lên tay vợ.
Hừm, hơi lạnh.
Tần Chấp lẳng lặng đứng ở đầu ngọn gió, dùng áo khoác của mình bao lấy bảo bối của mình, tựa cằm lên trán cô.
Tô Uyển chớp mắt, trông cô bây giờ giống như bé chuột túi đang thò đầu ra khỏi túi của mẹ vậy: “Em không thấy lạnh chút nào hết!”
Cô với tay lên để ủ ấm bàn tay to của anh.
Tần Chấp cười khẽ, lồ.ng ngực rung lên, hai bàn tay của họ đan chặt vào nhau, nở một nụ cười dịu dàng: “Ngoan nào~ Anh không lạnh.”
Anh cười, trong mắt lóe lên vẻ điên cuồng: Em hãy cứ yêu anh như vậy nhé!
Tách!
Tần Chấp nghe thấy tiếng chụp ảnh thì quay đầu nhìn, sau khi thấy người chụp là A Đinh liền quay đầu sang chỗ khác. Anh ôn hoà kể cho cô nghe: “Ngôi sao này ấy hả? Ngôi sao này… Truyền thuyết kể rằng…”
…
Khi họ về thì cũng đã đến lúc đếm ngược chào năm mới. Nếu không phải Tần Chấp nói mình lạnh thì Tô Uyển còn chưa chịu về đâu.
Lúc Tần Chấp thắt chặt khăn quàng cho vợ, cô vẫn còn hăng say thảo luận với anh về truyền thuyết của các chòm sao đấy. Anh dịu dàng đáp lời, không hề có chút mất kiên nhẫn hay bực bội gì cả.
Sau khi họ ngồi xuống, Tần Chấp nhận lấy điện thoại mà A Đinh đưa. Anh nhìn tấm ảnh trên màn hình, đôi mắt dịu dàng như nước, viết một câu rồi đăng nó lên Weibo.
Anh biết bảo bối rất thích đóng phim, trước kia một năm đóng hai bộ phim điện ảnh thì có thể gọi là thần bí, chứ không thể biệt tích suốt một năm được.
Tuy anh không sợ bất kỳ ai trong giới giải trí, nhưng bảo bối của anh sẽ càng ngày càng nổi tiếng với một tỷ lệ lộ diện thích hợp. Anh nheo mắt, bảo bối đã phải từ bỏ nhiều thứ vì anh như vậy, mọi chuyện còn lại hãy để anh lo.
Tần Chấp v: Bầu trời đầy sao cũng không lộng lẫy bằng em, đính kèm với một tấm ảnh siêu ngọt. Dưới ánh đèn mờ ảo trong hình, boss Tần đang ôm trọn lấy Ảnh hậu Tô. Trông cô bây giờ giống hệt như một bé chuột túi thò đầu ra ngắm bầu trời giăng đầy sao, môi nở nụ cười rạng rỡ. Trái lại, boss Tần chỉ mải mê ngắm nhìn vợ yêu trong lòng mình.
Dù phong cảnh có đẹp như tranh vẽ thì anh cũng chỉ cần mỗi mình em thôi.