Võ Đế Vô Cực Võ Đạo Chi Lộ

Chương 197: C197



Hắn đã tìm thấy nơi mà lào già Vạn Nhất phong ấn đường đi đến Siêu Việt Thế Giới. Dương Tử không phá phong ấn, hắn trở lại Hư Không Giới. Trở về lại thánh địa, hắn nghĩ ngợi rất nhiều thứ, nhưng bước chân của hắn dường như trở nên nặng nề hơn. Hắn bước từng bước đến diễn võ trường của thánh địa, rồi lại đến tàng kinh sơn của sư phụ mình. Hắn thở dài một tiếng rồi lại đi tiếp đến ngọn đồi hắn thường ngồi khi thấy phiền lòng mới dừng lại. Hắn ngồi xuống thở dài một tiếng, Nhẫn Dạ đi qua lối vào ngọn đồi ấy, lão khó hiểu hỏi:

- Chà! Giờ này lại có ai đến Đồi Tĩnh Lặng nhỉ?

Lão liền đi vào, vừa vén tán lá ra thì đã thấy đệ tử của mình đang ngồi đó nghĩ ngợi. Nhẫn Dạ liền lấy bình rượu ra mà nói:

- Sao lại có nhã hứng ngồi đây? Làm với ta vài chén không?

Dương Tử lắc đầu đáp lại:

- Con đang cai ạ! Nếu không Lôi Tuyết sẽ lại phàn nàn và cả Võ Thiên và Mị Uyển nữa, chúng cũng sẽ không thích đâu!

Nhẫn Dạ thấy vậy thay rượu bằng trà, lão rót trà ra nhâm nhi rồi hỏi Dương Tử:

- Lại có chuyện gì phiền lòng sao?

Dương Tử khẽ gật đầu mà đáp:

- Vâng! Con tự hỏi mình có nên đưa mọi người tiến đến Siêu Việt Thế Giới hay không? Và cũng có khá nhiều suy nghĩ thôi ạ.

Nhẫn Dạ vẫn nhâm nhi tách trà rồi nói:

- Nằm xuống đây, ta nhớ kiếp trước mà con kể thì ta hay cho còn năm lên đùi mà nhỉ? Nằm xuống đây kể cho ta những điều mà ta còn thắc mắc nào!

Dương Tử nằm xuống, hắn có chút xúc động mà hỏi Nhẫn Dạ:


- Người thắc mắc gì ạ?

Nhẫn Dạ đặt tách trà xuống, lão vuốt tóc Dương Tử, lão thở dài mà nói:

- Đã dài và bắt đầu bạc màu rồi sao?

Dương Tử có vẻ vẫn đang nghĩ ngợi nhưng sau khi nghe câu hỏi của Nhẫn Dạ hắn liền khó hiểu hỏi lại:

- Đấy là chuyện người thắc mắc sao?

Nhẫn Dạ phì cười, lão lại nhấp một ngụm trà rồi hỏi vào vấn đề lão thắc mắc:

- Ta cũng hơi khó hiểu chút là sao thực lực con cao nhất thế giới này những vẫn để vợ quát quỳ là quỳ muốn đánh là đánh vậy?

Dương Tử phì cười, hắn nhìn lên trời một lúc lâu, Nhẫn Dạ hỏi lại Dương Tử:

- Có chuyện gì sao, tự dưng lại không kể cho ta nghe vậy?

Một hồi sau Dương Tử mới nói:

- Dạ không ạ! Nếu người thắc mắc lý do thì phải nói đến cả kiếp trước rồi. Cũng như con đã kể với người, những người vợ ta có hiện tại đều là người ta chẳng thế bảo vệ nổi và chẳng thể đến với nhau ở kiếp trước.

Giọng điệu của hắn có chút bi thương kể lại, Nhẫn Dạ rót một tách trà mới, lão lại nhấp một ngụm rồi hỏi:


- Kể ta nghe được không nếu nó không khơi gợi lại cho con nhưng kí ức đáng quên.

Dương Tử lắc đầu đáp lại:

- Được ạ! Cũng lâu rồi thấy trò ta mới trò chuyện như vậy mà.

Hắn hít một hơi rồi bắt đầu kể:

- Vậy thì bắt đầu với Dạ Hy và Linh Chi, hai người họ cũng giống như hồi ta ở Tam Lưu Hạ Giới mà thôi. Đều rất thân với ta, nhưng ta nhập môn trễ hơn vài năm, nên chỉ năm năm sau. Ta trong một lần đi lịch luyện đem theo các vị sư đệ trở về đã thấy toàn tông bị diệt. Họ đều chết thảm do bị kéo vào cuộc chiến của mấy thế gia kia. Dạ Hy là ngươi cho ta được tình yêu thương của mẹ vào thời điểm đó.

Hắn thở dài rồi lại kể tiếp:

- Ta thật sự có tình cảm với họ, nhưng vì lúc đó ẹ ngại xuất thân nên vẫn chẳng dám mơ xa. Và đó cũng là một trong những chấp niệm kiếp trước của ta. Chỉ vì thứ xuất thân đó mà ta chỉ có thể nói ra những lời muộn màng. Sau này ta gặp được người, người tuy nghiêm khắc nhưng lại cho ta cảm nhận được người như người cha luôn bảo vệ con mình.

Mắt hắn có chút rưng rưng, lau đi xong hắn trầm ngâm một lúc. Nhẫn Dạ xoa đầu hắn nói:

- Không sao đâu! Có hai sư trò ta thì cứ khóc đi không cần ngại!

Dương Tử nghe vậy những giọt nước mắt đã rương xuống. Hắn lại kể tiếp trong nước mắt:

- Bắc Phi tuy lần đầu gặp nhưng nhờ một lần bị lũ thánh tộc chèn ép và bao vây ta cũng nhớ lại được một số chuyện. Lúc ta đến giới vực mà Bắc Phi đang ở để tìm mảnh thần hồn tiếp theo của người. Nàng ấy vì muốn ta cứu cha nàng nên đã cầu xin rất nhiều. Chỉ tiếc thực lực lúc đó của ta chưa đủ, luyện đan mới nhập môn nên chỉ bất lực từ chối nàng ấy. Vài năm sau khi cha nàng mất, ta tìm thấy mảnh thần hồn kia của người và cũng vì cắn rứt lương tâm mà không dám quay lại gặp nàng ấy.


Hắn lại khóc tiếp, xong lại lau nước mắt kể tiếp:

- Nhưng nàng ấy chỉ vì một kẻ không giúp đỡ cha mình như ta. Chạy đến động phủ tạm thời của ta lúc đó thông báo cho ta có thứ gì đó chồi lên và tràn ra rất nhiêu hung thú và khuyên ta mau chạy trốn.

Nhẫn Dạ khó chịu đặt tách trà xuống nói:

- Lũ thánh tộc!

Dương Tử gật đầu rồi kể tiếp:

- Đúng vậy! Ta đã mang theo nàng ấy chạy đi, nhưng vừa chạy nàng luôn đòi xuống cứu dân làng. Ta cũng liền theo nàng ấy quay lại, chỉ tiếc lúc đang cứu một thúc thúc nào đó thì ta bị đánh lén. Và nàng ấy đã đỡ hộ ta, ta rất ân hận và hỏi nàng rằng rất hận người như ta phải không. Nàng ấy chỉ lắc đầu rồi mỉm cười đặt tay lên mặt ta rồi nói với ta rằng nàng ấy rất vui khi gặp được ta chứ không hề hận ta.

Nhẫn Dạ rót tiếp trà, lão day day đôi mặt của mình kìm nén lại nước mắt sắp trào ra của lão mà nói:

- Tội cho con rồi!

Dương Tử nhẹ lắc đầu rồi kể tiếp:

- Với Hình Ân thì cũng như vậy, ta cũng vì lý do gì đó mà quên mất nàng. Nhưng cũng tại thời điểm ta bị kéo vào Hoang Cổ giới nên đã gặp được nàng ấy. Dù bị bất tỉnh nhưng cũng đã nhớ ra được chuyện kiếp trước ta trải qua với nàng. Lúc đó ta cũng là tại một nơi nào đó bị cuốn vào Hoang Cổ giới. Gặp được nàng ấy liền bị nàng ấy đánh, sau một hồi giải thích nàng ấy đã lẽo đẽo đi theo ta. Ta thấy khó chịu nhưng cũng thương cảm cho nàng vì không có người thân nên để cho nàng đi theo. Cứ như vậy dòng dã 20 năm sống cùng nhau, ta và nàng ấy có lúc chạy trốn khỏi lũ người Hoang Cổ muốn lợi dụng nàng, lúc thì chạy trốn khỏi nhưng con hung thú. Đến một này nào đó ta đột nhiên có cảm giác rất lạ, ta bị cưỡng chế trở về. Ta chẳng thế mang theo nàng ấy, và lại lần nữa nói lời muộn màng với nàng ấy.

Hắn thở dài một tiếng rồi nói:

- Lúc này ta mới biết rằng ta quên Bắc Phi vì khi đó đã vô tình nhập ma và đã điên cuồng chém giết thánh tộc. Còn Hình Ân, vì sao ta quên nàng ấy cũng là do nhập ma và thậm chí đã giết mấy mạng người. Sau cùng là Yên Nhi! Nàng cũng là chấp niệm lớn nhất kiếp trước của ta.

Dương Tử dùng lại, hắn có chút xúc cảm mà dừng lại lấy hơi, lấy hơi xong Dương Tử liền kể:

- Sau khi tiến vào giới vực mới, ta gặp nàng ấy trong một lần tham gia khảo thí gia nhập tông môn. Ta vì xuất thân thấp hèn nên không lọt vào mắt ai, còn nàng là tiểu thư của Yên gia, một trong tứ đại gia tộc ở giới vực đó nên ngược lại hoàn toàn với ta. Thêm vài lần đụng mặt ở một số bí cảnh hai ta đã quen nhau. Nhưng vẫn thường xuyên bị gia tộc của nàng cử người truy sát, đỉnh điểm của sự đau khổ là lúc ta có tu vi đã có nàng nhưng lại để nàng trải qua cảm giác mà Bắc Phi từng trải. Thủ phạm là Diệp Huyền, ta trân quý nàng như ngọc thạch không dám tổn thương mà hắn…


Nhẫn Dạ gật đầu đáp lại:

- Vì thế nên kiếp này con mới đối xử với họ tốt hết mức sao?

Dương Tử gật đầu, Nhẫn Dạ như như nhớ ra gì đó mà hỏi tiếp:

- Thời gian ngắn như thế sao con lại cho Hình Ân và Yên Nhi có thai được vậy?

Dương Tử cười gượng rồi đáp:

- Ta chỉ làm bình thường thôi, mấy tháng sau đó ta vẫn liên tục trở về và đến này họ lâm bồn ta vẫn luôn có mặt.

Nhẫn Dạ lại hỏi:

- Vậy sao con không đưa họ tiến vào Siêu Việt Thế Giới?

Dương Tử lại trầm xuống, hắn nói:

- Con nghĩ là sẽ không! Ở đáy thánh địa này đứng đầu, họ luôn luôn an toàn vì thực lực có thể đã đạt gần đến đỉnh rồi. Họ sẽ không gặp nguy hiểm nữa, còn ra thế giới lớn hơn thì họ sẽ lại trở về vạch xuất phát, sẽ lại nguu hiểm. Nên con quyết định sẽ đi một mình!

Nhẫn Dạ nghe vậy cũng đặt tách trà xuống xoa đầu Dương Tử rồi nói:

- Tùy con thôi! Nhưng lão già ta đây cũng thấy đúng, và đảm bảo với con có mấy lão già bọn ta thì không ai làm hại chúng được đâu!

Dương Tử rưng rưng nước mắt, hắn lau nhanh đi rồi nói:

- Cảm ơn người sư phụ!