Nghe được lời này của Diệp Lâm Anh nói ra, rất nhiều người đều cảm thấy hết sức kinh ngạc. Theo như thường lệ, thì những buổi đấu giá giống như thế này, tất cả người đến tham dự đều nhận được thiệp mời, cũng chẳng ai rảnh rỗi tham gia một buổi đấu giá từ thiện khi không có thiệp mời ở trên tay.
Chính vì thế, bọn họ có loại cảm giác rất quái dị. Chẳng lẽ, nơi này còn có người tự nguyện chạy đến, đem tiền quyên tặng cho quỹ từ thiện Nhân Ái của tập đoàn Tân Thịnh Phát?
Nghĩ như vậy, ánh mắt của mọi người cũng theo phương hướng của Diệp Lâm Anh bắt đầu nhìn lại. Ngay sau đó, toàn bộ sự chú ý của bọn họ đều rơi lên trên người của ba người Trần Lâm.
“Bọn họ, vậy mà không có nhận được thiệp mời?!”
Tròng mắt của tất cả mọi người lúc này đều trở nên trừng lớn. Thế nhưng, Trần Lâm giống như không quá để ý. Thậm chí, trên khóe môi của anh lúc này còn hơi nhếch lên, lộ ra một chút nụ cười nhàn nhạt.
“Các người làm như vậy là có ý gì? Chúng tôi làm sao lại không được phép tham gia đấu giá?!”
Lúc này, Cửu Vĩ hơi có chút tức giận đứng lên, trừng mắt nhìn về phía Diệp Lâm Anh chất vấn.
Thấy được ánh mắt này của cậu ta, Diệp Lâm Anh hơi có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
“Xin lỗi, đây là quy định của nhà đấu giá chúng tôi! Nếu anh không có thiệp mời, thì tôi đề nghị anh có thể rời đi, hoặc tiếp tục lưu lại vị trí chỗ ngồi của mình, chúng tôi sẽ không có bất kỳ ý kiến gì khác!”
Nghe thế, trong lòng của Cửu Vĩ càng thêm tức giận, đang định lần nữa quát lên. Nhưng lúc này, Trần Lâm đã đưa tay lên ngăn lại.
“Không có việc gì, mặc dù chúng ta không nhận được thiệp mời của bọn họ. Nhưng mà, đây là buổi đấu giá từ thiện, tôi cảm thấy việc quyên tiền cho quỹ từ thiện Nhân Ái là một việc làm rất có ý nghĩa. Như vậy đi, nơi này của tôi cũng có một viên cẩm thạch. Mặc dù so với chiếc vòng tay kia có chút kém hơn một chút. Nhưng đây là viên cẩm thạch nguyên khối, vẫn còn chưa qua chế tác. Nếu như nhà đấu giá Đông Thành đã muốn đem vòng tay tặng cho mọi người, tôi cũng muốn đem nó quyên tặng ra ngoài.”
Vừa nói, Trần Lâm vừa ra hiệu cho Võ Hoàng Yến từ bên trong một cái túi xách để ngay bên cạnh, lấy ra ngoài đặt ở phía trên mặt bàn.
Sau đó, toàn bộ ánh đèn ở trong phòng đấu giá bỗng dưng vụt tắt, một vệt ánh sáng màu xanh ngọc từ trong túi xách tỏa ra bên ngoài. Ánh sáng này rất nhu hòa, để cho người ta có loại cảm giác rất nhẹ nhàng, dễ chịu. Hơn nữa, khi quan sát kỹ, mọi người có thể trông thấy, viên cẩm thạch này mặc dù chưa có trải qua điêu khắc, nhưng hình dáng của nó lại cực kỳ giống như một cóc ngậm tiền có được ba chân.
“Thiềm Thừ?!”
Có người rất nhanh liền nhận ra được hình dáng của con cóc này, nhất thời có chút nhịn không được, khẽ hô lên một tiếng.
Mà tất cả những người có mặt ở đây, đều bị hình tượng của viên cẩm thạch ở trên tay của Trần Lâm cảm thấy bị dọa sợ. Cũng không phải bởi vì hình dáng của nó quá mức xấu xí, ngược lại bọn họ phát hiện trên thân thể của con cóc này, vậy mà xuất hiện bảy cái đốm sáng, tạo thành hình Thất Tinh Bắc Đẩu Trận Đồ, để cho bọn họ có loại cảm giác hít thở không thông.
“Theo như trong truyền thuyết lưu truyền lại rằng, vào thời Ngũ Đại Thập Quốc có một vị tiên nhân tên là Lưu Hải, người này có sở thích chu du bốn phương, trừ yêu diệt ác. Có một lần, vị tiên nhân này đang ngồi câu cá, thì phát hiện ra một con cóc có ba chân, phía trên lưng của nó phát ra bảy vệt tinh quang, tạo thành Thất Tinh Bắc Đẩu Trận Đồ. Bởi vì con cóc này đã tu luyện hơn ngàn năm, công lực vô cùng thâm hậu. Thế nên, Lưu Hải đã sử dụng ra đại thần thông, đem thân thể của nó phong ấn ở dưới đáy hôg. Đồng thời, ông ta còn đem linh hồn của nó rút ra, luyện hóa vào bên trong một khối ngọc thạch. Kể từ đó, khối ngọc thạch này mang theo đại khí vận, chỉ cần đem nó đặt ở bên cạnh liền có thể kéo dài tuổi thọ, gặp nguy không chết, tiền tài tiêu xài không hết!”
Ở trong một góc của hội trường, một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn, năm mươi tuổi, ánh mắt có chút phát sáng, vội vàng đứng lên tiếng giải thích.
Nghe xong, tất cả mọi người đây đều hít vào một hơi thật mạnh, ánh mắt tập trung nhìn về phía viên đá cẩm thạch ở trên tay của Trần Lâm, một khắc cũng dời đi.
“Sư phụ Lưu?!”
Rất nhanh, có người đã nhận ra được thân phận của người đàn ông trung niên vừa rồi, thế nên đã đứng dậy, hướng về phía đối phương kinh hô lên một tiếng.
Nghe được tiếng hô này, không ít người đều chuyển hướng, nhìn về phía người đàn ông trung niên đang bước nhanh về phía chỗ ngồi của ba người Trần Lâm.
Còn không đợi cho bọn họ hiểu được chuyện gì đang xảy ra, vị Lưu sư phụ này đã nhịn không được, đi tới trước mặt của Trần Lâm, hơi cúi thấp người xuống, hướng về phía anh thi lễ.
“Vị tiên sinh này, ngài có thể cho tôi xem qua viên cẩm thạch này một chút được không?”
Nhìn thấy Lưu sư phụ vậy mà hướng về phía một người trẻ tuổi như vậy thi lễ, hơn nữa thái độ còn rất cung kính. Nhất thời, không ít người ở đây đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, ồ lên.
Phải biết, thân phận của vị Lưu sư phụ này cũng không hề đơn giản. Ở trong giới bảo thạch, người này chính là một vị đại sư, có thể điêu khắc ra bảo thạch giống như thật, so với công nghệ may móc hiện đại như ngày này, còn thêm tỉ mỉ chi tiết.
Chỉ cần là một khối bảo thạch phổ thông, ở trong tay của vị đại sư này hoàn toàn có thể biến thành một khối tinh bảo, được bán với một cái giá cực kỳ cao. Thế nên, bình thường tính cách của ông ta cũng rất cao ngạo, chưa từng phải hướng về phía bất kỳ một ai cúi đầu.
Hiện tại, thấy được cảnh tượng ở trước mắt, bọn họ cảm thấy kinh ngạc cũng rất bình thường.
“Được thôi!”
Đối với yêu cầu của vị Lưu sư phụ này, Trần Lâm cũng không có cự tuyệt, ngược lại anh rất thản nhiên, liền đem cả khối bảo thạch đưa cho ông ta.
Cầm bảo thạch ở trên tay, lúc này giọng nói của Lưu sư phụ hơi có chút run run.
“Quả nhiên chính là nó! Quả nhiên chính là nó!”
Nghe được âm thanh của Lưu sư phụ hơi có chút kích động, mọi người ở đây đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Rốt cuộc, viên cẩm thạch này là đồ vật gì, vì sao ông ta lại trở nên hưng phấn như vậy?
Cũng không chờ đợi mọi người tìm hiểu ra được nguyên nhân, lúc này Lưu sư phụ đã quay sang, nhìn về phía Trần Lâm, thấp giọng nói ra.
“Chàng trai trẻ, cậu có thể nói cho tôi biết, thứ này cậu đã tìm thấy được ở chỗ nào hay không?”
Nghe hỏi đến vấn đề này, Trần Lâm không khỏi nhíu mày. Mà nhìn bộ dáng của anh, Lưu sư phụ còn tưởng là mình đã quá lỗ mãng, khiến cho đối phương sinh ra hiểu lầm.
Chính vì thế, ông ta lập tức đổi giọng, vội vàng nói ra: “Xin cậu chớ có hiểu nhầm, kỳ thật khối cẩm thạch này rất có thể là đồ vật đã được lưu truyền ở trong truyền thuyết. Hơn nữa, nơi xuất hiện viên cẩm thạch này, rất có thể lưu lại thi thể của Thiềm Thừ. Đây là một sinh linh có sinh mệnh lực vô cùng cường đại. Tôi từng ở trong sách cổ tìm được, chỉ cần có thể đem thi thể của nó vớt lên, sau đó dùng lấy máu tươi của nó cho vào bên trong dược liệu, có thể giúp cho người chết sống lại. Mặc dù lời này hơi có chút khoa trương, nhưng tôi quả thật là rất muốn tìm thấy thi thể của nó. Cậu cũng biết, trên đời này tôi cũng chẳng có bao nhiêu người thân. Đứa con gái của tôi, từ lúc năm tuổi đã mắc phải bệnh nặng. Hơn nửa tháng trước, bệnh tình của nó chuyển biến rất xấu. Bác sĩ cũng đã tuyên bố, không có cách nào cứu chữa được. Hiện tại, tôi chỉ còn đặt hy vọng vào thứ đồ vật này. Nếu như cậu có thể nói cho tôi biết vị trí của nó đang ở đâu, thì dù sau này cậu có để tôi làm bất cứ chuyện gì, tôi cũng sẽ làm cho cậu!”
Vừa nói dứt lời, vị Lưu sư phụ này vậy mà trực tiếp quỳ xuống, hướng về phía Trần Lâm liên tục dập đầu ba cái.
Thấy được một màn này, toàn bộ người ở bên trong hội trường đều trở nên im lặng. Ai cũng không nghĩ đến, một vị đại sư giống như Lưu sư phụ, vậy mà lại hướng về phía một người trẻ tuổi dập đầu. Điều này, ngay cả những người có địa vị cao nhất ở trong buổi đấu giá ngày hôm nay cũng không làm được. Hơn nữa, bọn họ càng không dám làm như vậy.
Chỉ có điều, thần sắc của Trần Lâm lúc này vẫn tỏ ra vô cùng lạnh nhạt. Sau đó, anh mới nhẹ nhàng đứng lên, đem Lưu sư phụ nâng dậy.
“Không cần phải quỳ lạy, dù sao tôi vẫn còn chưa có chết. Tất nhiên, nếu như ông muốn cứu sống được con gái của ông. Thì sau khi buổi đấu giá này kết thúc, ông có thể tự mình đến địa chỉ này tìm tôi!”
Nói xong, Trần Lâm cũng không một chút khách sáo nào, trực tiếp cầm ra một tấm danh thiếp, đưa qua cho Lưu sư phụ.
Cầm danh thiếp ở trên tay, trên khuôn mặt của vị Lưu sư phụ lúc này vẫn còn chưa hết kích động. Bàn tay của ông ta hơi có chút run rẩy, ánh mắt mang theo mấy phần khó tin, nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi ở trước mặt của mình.
“Cậu… cậu nói thật chứ?”
Vừa rồi, trong lúc mọi người không có ai chú ý, Trần Lâm đã bí mật truyền âm cho Lưu sư phụ. Ông ta vừa nghe được tin tức này, lập tức tinh thần liền trở nên phấn chấn lên.
Bất quá, người ở bên ngoài lại không nghe được âm thanh của Trần Lâm, thế nên bọn họ cũng không biết là đang có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà, lúc này Lưu sư phụ cũng tự mình đi sang một bên, đặt mông ngồi ở ngay bên cạnh Trần Lâm, giữ một khoảng cách không có quá xa.
Thấy được một màn này, mọi người lại một lần nữa được dịp kinh ngạc ồ lên.
Cho đến lúc này, ai cũng không có để ý đến, chiếc vòng tay cầm thạch đang cầm ở trên tay của Diệp Lâm Anh. Vừa rồi, mọi người còn rất hưng phấn, muốn đem món vật phẩn này đấu giá. Thế nhưng, tình huống xoay chuyển, để cho sự chú ý của bọn họ dường như rơi vào lãng quên?