Vừa mới từ bên ngoài trở lại biệt thự, Trần Lâm chỉ mới đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, âm thanh của Võ Hoàng Yến đã đột ngột vang lên.
“Ừm?!”
Anh hơi ngẩng đầu nhìn lên, thấy được theo ở phía sau lưng của Võ Hoàng Yến lúc này còn có một người đàn ông trung niên, đầu trọc, trên mặt có một ít vết sẹo, hai bên cánh tay còn có hình xăm vô cùng dữ tợn. Nhất thời, lông mày của anh không khỏi nhíu lại.
“Đội trưởng, đây là người quản lý của chợ cá.”
Giống như nhìn ra nghi ngờ ở trên mặt củ Trần Lâm, lúc này Võ Hoàng Yến mới hơi cúi người, thấp giọng nói ở bên tai của anh.
Cảm nhận bên tai có luồng gió thơm thổi nhẹ tới, mặc dù tâm vô tạp niệm, bản thân đối với Võ Hoàng Yến cũng không có bất kỳ tâm tình gì. Thế nhưng, tinh thần của Trần Lâm vẫn hơi thoáng dao động một chút.
Chỉ là, rất nhanh anh liền thanh tỉnh lại, đưa mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên, bề ngoài tuy rằng có chút dữ tợn, nhưng lúc này lại vô cùng khép nép, đứng ở một bên không dám phát ra một tiếng thở mạnh.
“Anh ngồi xuống đi!”
Đưa tay chỉ về phía vị trí chỗ ngồi ở ngay trước mặt, Trần Lâm chỉ hơi nhàn nhạt nói ra. Mặc dù bản thân anh không hề tỏ ra bất kỳ thái độ gì, nhưng người đàn ông trung niên nói như thế nào cũng không chịu ngồi xuống, chỉ không ngừng lắc đầu liên tục. Sau đó, âm thanh còn mang theo mấy phần khẩn trương, nói ra.
“Ông chủ, lần này tôi đến đây là để đưa cho anh danh sách của tháng này. Đây là sổ sách mà chúng tôi hàng tháng đều phải đưa lên cho phía trên, mời anh xem qua!”
Cẩn thận lấy từ bên trong ngực áo ra một cuốn sổ nhỏ, mặc dù bề ngoài của nó hơi có phần nhăn nheo. Hơn nữa, phía trên vẫn còn lưu giữ mùi vị tanh nồng của cá biển. Thế nhưng, người đàn ông trung niên lúc này vẫn vô cùng thận trọng, đem quyển sổ đặt ở ngay trước mặt của Trần Lâm. Với lại, bộ dáng của đối phương còn có mấy phần khép nép, thật sự để cho Trần Lâm không có cách nào nhịn được bật cười.
“Anh làm gì vậy? Tôi cũng không phải là ác quỷ, càng không phải là kẻ ăn thịt người. Anh có cần phải sợ tôi như vậy hay không?”
Nghe được tiếng cười này của Trần Lâm, thân hình của người đàn ông trung niên không khỏi khe khẽ run lên. Đồng thời, trong đầu của ông ta thầm nghĩ: “Mặc dù anh không phải là ác quỷ, cũng không phải là kẻ ăn thịt người. Nhưng anh so với những thứ đó, càng thêm đáng sợ hơn gấp cả trăm ngàn lần!”
Tất nhiên, đây chỉ là suy nghĩ ở trong đầu của ông ta mà thôi. Đứng ở trước mặt của Trần Lâm, người đàn ông trung niên lúc này chỉ có thể cố nặn ra một vẻ tươi cười, mà ông ta cho rằng là tự nhiên nhất. Sau đó, ông ta mới bắt đầu thấp giọng đáp lại.
“Ông chủ, nói ra xin anh chớ có chê cươi, kỳ thật cái lưng này của tôi đã hơn nửa đời người đều chỉ biết cúi xuống rồi, muốn thẳng lên cũng thẳng không được. Thế nên, có gì xin anh hãy bỏ qua cho!”
Nghe được những lời này từ trong miệng của một gã đại ca giang hồ nói ra, trên mặt của Trần Lâm hơi thoáng sững sờ một chút. Nhưng ngay sau đó, anh cũng không có tiếp tục để ý đến nữa, mà chỉ tùy tiện phất phất tay nói ra.
“Được rồi, nếu ông đã không muốn đứng thẳng, vậy thì cứ việc duy trì như vậy đi. Dù sao, cái đất Tân Hải này, cũng đã đến lúc một lần nữa thay đổi rồi!”
Mặc dù lời nói của Trần Lâm chỉ là vô tình, nhưng người đứng nghe lại có chút giật mình. Nhất là người đang đứng ở phía đối diện với anh. Ông ta cũng không biết lời này của Trần Lâm có phải là thật hay không. Thế nhưng, ông ta có thể cảm nhận được trên người anh có một cỗ khí phách vô cùng ngạo nghễ, không hề chấp nhận cúi đầu trước bất kỳ ai.
Có lẽ, trước đây khi vẫn còn trẻ, ông ta cũng từng là một người như vậy. Nhưng trải qua nhiều năm, bị thời gian cùng với xã hội mài giũa, ông ta biết rõ có đôi lúc cứ không phải đứng thẳng người là đủ. Đôi khi, cần phải cúi đầu thấp xuống, như thế thì trời mới yên mà biển mới lặn.
Tất nhiên, đây chỉ là suy nghĩ thoáng qua ở trong đầu của ông ta mà thôi. Lúc này, Trần Lâm cũng đã xem xong sổ sách ở trên bàn. Sau đó, ánh mắt của anh dừng lại, nhìn về phía người đàn ông đang đứng ở phía đối diện. Anh không có lên tiếng nói chuyện, ngược lại đưa tay gõ nhẹ lên trên mặt bàn, để cho người đàn ông trung niên không khỏi thấp thỏm, cảm giác thời gian lúc này trôi qua quá mức chậm rãi.
“Sổ sách này tôi đã xem qua, nhưng mà, có một số việc tôi muốn nhắc nhở với anh một chút. Từ đây trở về sau, việc thu phí bảo hộ của ngư dân cũng không cần phải làm nữa.”
“A, cái này?!”
Vừa nghe được lời này của Trần Lâm nói ra, người đàn ông trung niên có chút giật mình, khẽ hô lên một tiếng.
“Thế nào? Chuyện này chẳng lẽ anh không thể thực hiện được sao?”
Nhìn thấy được ánh mắt sắc bén của Trần Lâm nhìn đến, nhất thời cả người của ông ta đều trở nên cứng đờ lại. Đồng thời, một cỗ cảm giác vô cùng áp bách, từ trên người của Trần Lâm truyền đến, để cho ông ta không tự chủ được, khẽ run một cái.
“Ông chủ, xin anh hãy cứ yên tâm, chuyện này tôi nhất định về nói với anh em, để anh em không tiếp tục thu tiền bảo kê nữa!”
“Ừm!”
Trần Lâm cảm thấy có chút hài lòng, khe khẽ gật đầu một cái. Nhưng sau đó, anh lại nói tiếp.
“Còn nữa, số khoản tiền này là từ đâu mà có? Tại sao phía trên sổ sách không ghi lại cho rõ ràng? Đừng nói với tôi rằng, khu chợ cá của các anh còn có kinh doanh các loại mặt hàng khác?!”
Nghe được âm thanh của Trần Lâm hơi có chút nhấn mạnh, người đàn ông trung niên liền biết là có chuyện không ổn, vội vàng lên tiếng giải thích.
“Ông chủ, kỳ thật số tiền này cũng không phải là của anh em kiếm được, mà người của hội Hồng Hưng, mỗi tháng đều tự mình đưa tới. Tất nhiên, mục đích của bọn họ là để chúng ta tạm thời bỏ qua khu vực ở phía bắc của Chợ Cá. Nơi đó, tình hình trật tự có chút phức tạp. Bên phía chính quyền cũng không có người để ý tới, thỉnh thoảng còn xuất hiện một số kẻ rất tình nghi.”
Nói đến chỗ này, âm thanh của người đàn ông trung niên hơi có chút dừng lại. Mặc dù chỉ mới một lúc, nhưng ông ta đã có cảm giác miệng đắng lưỡi khô, thật sự toàn thân trên dưới đều chảy lấy mồ hôi.
“Như vậy sao? Thế thì tôi sẽ cho người qua đó giúp anh dọn dẹp. Hơn nữa, anh trở về nói lại với đám người Hồng Hưng. Nếu như còn muốn sống tiếp được ở cái đất Tân Hải này, thì để cho bọn họ biết học ngon một chút. Về sau, mấy chuyện liên quan đến ma túy, mại *** tốt nhất là đừng có đụng vào. Nếu không, tôi không ngại đưa tiễn bọn họ một đoạn đường!”
Lúc nói ra lời này, mặc dù âm thanh của Trần Lâm không hề lộ ra bất kỳ phẫn nộ gì, nhưng người đàn ông trung niên lại có thể cảm nhận được một cỗ áp lực vô cùng kinh khủng.
Trong lúc nhất thời, ông ta không khỏi lạnh run, vội vàng lên tiếng đáp lại.
“Vâng vâng, sau khi trở về tôi nhất định sẽ đem việc này nói ra rõ ràng. Hơn nữa, tôi sẽ nhắc đám anh em, tuyệt đối không dám vi phạm lệnh cấm của ông chủ!”
Tuy không biết rõ rốt cuộc ông chủ trẻ tuổi đang ngồi ở trước mặt đang làm việc gì, nhưng từ lời nói vừa rồi của đối phương ông ta cũng hơi suy đoán được một hai. Bất quá, những việc này ông ta chỉ dám suy nghĩ ở trong lòng, cũng không dám ở trước mặt của Trần Lâm nói ra.
“Vậy được rồi, tạm thời tôi chỉ nhắc nhở nhiêu đó thôi. Sau khi trở về, ông chuyển lời của tôi đến với toàn thể anh em. Chỉ cần bọn đồng ý đi theo tôi, thì sau này tôi sẽ không bạt đãi bất kỳ một người nào!”
Nói xong lời này, ánh mắt của Trần Lâm mới chuyển hướng, quay sang nhìn về phía Võ Hoàng Yến.
“Đi vào phòng của tôi, lấy theo thẻ ngân hàng, tạm thời chuyển vào tài khoản công ty, để cho người ở phía dưới phân phát xuống, mỗi người sẽ nhận được mười triệu đồng. Từ tháng sau trở đi, chỉ cần đồng ý vào làm việc trong công ty của tôi, lương mỗi tháng là mười triệu, một ngày làm tám tiếng, một tuần được nghỉ hai ngày. Hơn nữa, chế độ bảo hiểm đầy đủ. Nếu như anh em nào đồng ý, thì từ ngày mai đến công ty ký hợp đồng. Bắt đầu từ tháng sau, tôi sẽ trực tiếp huấn luyện cho bọn họ!”
“Vâng!”
Nghe được phân công của Trần Lâm, Võ Hoàng Yến cũng không có nói thêm lời nào, mà rất nhanh liền gật đầu đáp ứng. Sau đó, cô trực tiếp đi lên trên lâu, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng.
“Bên trong là năm trăm triệu, còn có mật khẩu mà tôi lưu lại ở bên trong. Anh có thể tự đến ngân hàng rút ra, xem như là số tiền mà tôi ứng trước cho anh em. Chỉ cần sau này anh em của anh có thể đến công ty tôi làm việc, thì mọi chế độ đều giống như tôi nói. Hơn nữa, công việc này đối với bọn họ đều rất phù hợp, lại hoàn toàn không vi phạm pháp luật. Hiện tại, anh đã có thể rời đi!”
Lần này, vẻ mặt của người đàn ông trung niên không khỏi lộ ra mấy phần sừng sỡ. Ông ta cũng không rõ, mục đích việc làm lần này của Trần Lâm là có ý gì. Thế nhưng, cảm nhận được tấm thẻ ngân hàng đang cầm ở trên tay của mình, trong lòng của ông Dũng hơi có chút rung lên.
“Ông chủ… cái này… cái này…”
“Thế nào? Chẳng lẽ ông còn đang chê ít?!”
Ánh mắt của Trần Lâm lúc này trừng thẳng, nhất thời không khỏi để cho ông Dũng cảm thấy hoảng sợ, vội vàng xua tay, lắc đầu liên tục nói ra.
“Không có, không có! Tôi nhất định sẽ làm theo sắp xếp của ông chủ, nhất định sẽ để đám anh em đến công ty của anh làm việc!”
Nói xong, lại một lần nữa cúi thấp đầu xuống. Cuối cùng, tấm lưng hơi có chút còng xuống của ông Dũng lúc này cũng đã có mấy phần thẳng tắp, vội vàng rời khỏi biệt thự.
Mà lúc này, Võ Hoàng Yến không khỏi đưa mắt, nhìn về phía Trần Lâm. Đối với ánh mắt của cô, Trần Lâm làm như không thấy. Ngược lại, anh còn thản nhiên mỉm cười, nói ra.
“Đi thôi, hôm nay tôi muốn xem nhà!”
Dứt lời, Trần Lâm liền tự mình đứng dậy, bước nhanh ra khỏi biệt thự. Mà Võ Hoàng Yến thì chỉ có thể hậm hực, đuổi theo phía sau lưng của anh.