Trọng Lực động là nơi tu luyện tương đối biến thái ở Thất Luyện phong. Ở bên trong này sẽ có một loại sức mạnh vô hình áp chế người bước vào trong động. Tỷ như một người ở bên ngoài trong một hơi thở có thể xuất ra mười kiếm, nhưng nếu đi vào trong động, với tiêu chuẩn thấp nhất của Trọng Lực động là gấp đôi trọng lực mà nói, vậy người này tối đa cũng chỉ có thể xuất ra một kiếm.
Trong Trọng Lực động lúc này, một người nữ tử mặc váy da bó sát màu đỏ đang ở liên tục vung trường kiếm trong tay. Nữ tử có dáng vẻ cực đẹp, thậm chí có thể nói là hồng nhan họa thủy.
Đúng vậy, nữ tử có một gương mặt hồng nhan họa thủy, mi mục yêu mị như hồ ly, mặc dù là đang luyện kiếm nhưng đôi mắt kia vẫn như thể chứa một hồ nước xuân, sóng mắt lưu chuyển, mị hoặc thiên thành. Có lẽ là bởi vì trọng lực, gương mặt yêu mị như thoa một một son mỏng, mang theo ửng hồng nhàn nhạt, tươi đẹp như mai nở rộ, vô cùng kiều diễm.
Bộ váy liền thân bằng da màu đỏ trên người nữ tử cực kỳ gợi cảm, đường cong lả lướt xinh đẹp hoàn toàn hiển hiện ra. Chiếc váy chỉ vừa vặn che khuất cái mông của nữ tử, rất ngắn, thật sự rất ngắn, nếu như nữ tử kéo váy lên một chút, e là chỉ một chút thôi, hoặc là có ai đó hơi ngồi xổm xuống, bên dưới váy của nàng sẽ bị nhìn sạch không còn gì.
Gương mặt kiều diễm, vóc dáng gợi cảm mê hoặc, toàn thân nữ tử đều tỏa ra vẻ quyến rũ làm cho nam nhân phải điên cuồng.
Đương nhiên, những điều này đều không quan trọng, quan trọng nhất là hệ số trọng lực của Trọng Lực động đang ở mức cao nhất, cũng chính là gấp hai mươi lần. Mà ở dưới trọng lực gấp hai mươi lần, kiếm pháp của nữ tử cũng không có chút khác thường nào, như thể là trọng lực này không hề tồn tại!
"Mộ Dung sư tỷ, Phong Lâm có việc bẩm báo!"
Đúng lúc này, một giọng nói từ bên ngoài truyền vào trong động.
Nghe được âm thanh này, nữ tử cau mày, do dự một chút nàng vẫn là dừng luyện kiếm. Nàng biết nếu như không có chuyện gì trọng đại, những này đệ tử ngoại môn này sẽ không dám đến quấy rầy nàng.
Nhẹ nhàng bước đi đến một giá treo quần áo, tay vẫy ra, một bộ váy dài màu đỏ tươi đã bao bọc lên người nàng, che đi dáng người gợi cảm bốc lửa.
Cửa động mở ra, nữ tử xuất hiện nơi cửa động. Tuy rằng nữ tử dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành, thế nhưng nam tử tên là Phong Lâm vẫn là cúi người, mi mắt rũ xuống, không ngẩng đầu nhìn nữ tử.
Hắn đương nhiên không dám nhìn, đùa gì thế, trước đây có một đệ tử ngoại môn ỷ vào mình thiên phú trác tuyệt, nhìn nữ tử bằng ánh mắt xấu xa, sau đó đệ tử ngoại môn kia đã bị yêu nữ này một cước đá đứt gốc con cháu. Dù vậy các trưởng lão chẳng những không trách cứ, trái lại còn cảnh cáo tất cả đệ tử ngoại môn không được trêu chọc đến người trước mắt này.
Từ đó về sau, ngoại trừ một vài đệ tử trên Ngoại Môn bảng ra, những đệ tử khác nhìn thấy yêu nữ này không đi đường vòng thì cũng là cúi đầu mà đi, coi như nàng không tồn tại.
Nữ tử hít sâu một hơi, sau đó nhìn thoáng qua nam tử bên cạnh mà nói: "Nói đi, nếu như không phải chuyện gì làm ta hứng thú, ta lột da ngươi ra!"
Phong Lâm lập tức túa mồ hôi lạnh, hắn cũng không nhận ra nữ tử này là đang đùa mà vội vàng đáp: "Mộ Dung sư tỷ, lần này trong khảo hạch ngoại môn có một thiên tài, siêu thiên tài. Đối phương lấy Phàm Nhân cảnh cửu phẩm xông qua tầng thứ mười bảy Kiếm Nô tháp. Hơn nữa còn thăng cấp Tiên Thiên ở tầng thứ mười tám, quan trọng nhất là hắn mới mười sáu tuổi."
Gương mặt nữ tử vô cùng bình tĩnh, nàng lại tham lam hít thở không khí trong lành rồi mới nói: "Phàm Nhân cảnh cửu phẩm xông tầng thứ mười bảy, Tiên Thiên mười sáu tuổi, thiên phú của người này cũng coi như là tạm được." Nói đến đây, khóe miệng nữ tử hơi nhếch lên, nở một nụ cười quỷ dị, "Nhưng mà đối với ta mà nói, không chiến thắng tầng thứ mười chín thì chưa phải là thiên tài. Hơn nữa, hiện giờ ta chỉ cảm thấy hứng thú với cường giả Vương Giả cảnh, sau này đừng tới quấy rầy ta vì loại chuyện nhỏ nhặt này, lần này tạm tha cho ngươi đấy!"
Nói xong, nữ tử xoay người đi vào trong động.
Nhìn cửa động đóng lại kia, Phong Lâm lắc đầu cười khổ, thiên phú như thế vậy mà trong mắt nàng coi là tạm được, mặc dù có chút đả kích thế nhưng hắn biết nàng là nói thật. Hơn nữa từ trong câu nói vừa nãy của nàng, hắn biết Tiên Thiên cảnh đã không lọt nổi vào mắt nàng nữa.
Trong ảo cảnh tầng thứ mười tám, Dương Diệp mở mắt ra rồi nhìn xuống ngực mình một chút, chỗ lúc nãy bị kiếm nô làm bị thương đã được huyền khí kim sắc chữa trị hoàn toàn như lúc ban đầu.
Nhìn thấy vết thương đã khỏi hẳn, Dương Diệp lập tức bước lên bậc thang tầng thứ mười chín.
Cũng giống như lần trước, tầng thứ mười chín cũng chỉ có một kiếm nô. Nhưng mà khi Dương Diệp nhìn thấy kiếm nô này, sắc mặt của hắn nghiêm trọng trước nay chưa từng có. Bởi vì trên người kiếm nô trước mắt này tản ra khí tức đã không còn trong phạm vi huyền giả cửu phẩm nữa. Nói cách khác, kiếm nô trước mắt này là Tiên Thiên cảnh!
"Quả nhiên là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!" Nhìn kiếm nô trước mắt, Dương Diệp thấp giọng nói.
Hắn nhớ lại nói một câu nói lúc trước của Tào Hỏa trưởng lão, đợt khảo hạch trước có người xông qua tầng hai mươi. Nói cách khác, người nọ chiến thắng kiếm nô tầng thứ hai mươi, dừng lại ở tầng thứ hai mươi mốt. Kiếm nô tầng thứ mười chín đã là cường giả Tiên Thiên, hơn nữa còn là cường giả Tiên Thiên hoàn toàn có năng lực thực sự, vậy thì cường giả tầng thứ hai mươi sẽ mạnh đến mức nào đây? Quan trọng nhất là, người xông qua ải cũng chỉ là Phàm Nhân cảnh mà thôi!
Trong khoảnh khắc nhìn thấy kiếm nô, chút kiêu ngạo và tự đắc khi mình liên tục xông đến tầng thứ mười tám của Dương Diệp nháy mắt mất sạch. Nhưng mà việc này cũng không đả kích hắn, trái lại kích thích chiến ý của hắn hơn bao giờ hết.
"Người khác có thể làm được, vì sao ta không làm được chứ? Tiên Thiên ư? Vậy cứ để ta thử xem Tiên Thiên có thực lực chân chính mạnh như thế nào!"
Dương Diệp vận chuyển huyền khí, vào giờ khắc này, huyền khí trong cơ thể hắn thế như dời sông lấp biển mà điên cuồng chạy chồm, thanh trường kiếm trong tay hắn nháy mắt tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Giờ phút này, Dương Diệp không còn giữ lại chút gì nữa, giờ khắc này, Dương Diệp chân chính toàn lực ứng phó!
Cầm trường kiếm kim sắc, Dương Diệp đi về phía trước một bước, mới vừa bước ra một bước, một thanh trường kiếm ánh hàn quang đã xuất hiện ở cổ của hắn. Tốc độ này, nhanh đến mức Dương Diệp cũng không thấy rõ, hắn chỉ có thể bằng vào ý thức bản năng đối đầu với nguy hiểm mà tránh sang một bên.
Dương Diệp mới vừa né sang một bên, nhưng mà thanh trường kiếm kia lại theo sát như dòi đục trong xương, trong nháy mắt ngắn ngủi lại đâm ra mấy chục kiếm, hơn nữa còn là từng kiếm từng kiếm trí mạng.
Dương Diệp biến sắc, kiếm nô Tiên Thiên này còn mạnh hơn hắn nghĩ rất nhiều! Không dám có chút buông lỏng và sơ ý, Dương Diệp vừa lui vừa ngăn cản.
Keng... keng...
Trong sân đấu lập tức vang lên những tiếng kim loại va vào nhau, giống như một khúc nhạc diệu kì.
Vẻn vẻn chỉ mới giao phong, Dương Diệp liền đã ở thế hạ phong.
Kiếm pháp của kiếm nô trước mắt quả thực hơn Dương Diệp rất nhiều, không có bất kỳ động tác dư thừa nào, như là kiếm pháp cơ bản vậy, chính là đơn giản đâm ra. Nhưng chính cái đơn giản đâm ra này làm cho Dương Diệp tê rần cả da đầu, bởi vì tốc độ này thật quá nhanh. Ngoài vừa lui vừa đón đỡ, ngay cả năng lực đánh trả hắn cũng không có!
Vào giờ khắc này, Dương Diệp hoàn toàn là bị đè đánh.
Nhưng mà còn may, tuy rằng Dương Diệp ở thế hạ phong tuyệt đối nhưng đầu óc của hắn vô cùng bình tĩnh, không vội vàng nóng nảy như ở tầng thứ mười chín.
Đầu óc bình tĩnh là có thể suy xét, bây giờ Dương Diệp đang âm thầm suy nghĩ, hắn biết tiếp tục như vậy hắn tuyệt đối chẳng có phần thắng nào.
Nghĩ vậy, gương mặt Dương Diệp hiện lên vẻ kiên quyết, cùng lúc đó, trường kiếm trong tay không còn chống đỡ nữa mà là trực tiếp đâm về phía cường giả Tiên Thiên, dùng phương thức đồng quy vu tận!
Quả nhiên, ngay khoảnh khắc Dương Diệp dùng phương pháp đồng quy vu tận, cường giả Tiên Thiên cảnh trước mắt đột nhiên thay đổi chiêu kiếm, trường kiếm hơi hất lên, chặn trường kiếm Dương Diệp, sau đó kiếm thế không giảm liền một mạch đâm đến trước ngực Dương Diệp.
Nhìn trường kiếm đánh đến, trên mặt Dương Diệp lộ ra vẻ dữ tợn, nắm đấm tay trái trực tiếp đấm vào trường kiếm, đồng thời cổ tay chợt chuyển, trường kiếm bị kiếm nô đỡ được vừa nãy lại lần nữa đâm về phía ngực kiếm nô.
Phụp!
Trường kiếm của kiếm nô đâm xuyên qua tay trái Dương Diệp, Dương Diệp mặc kệ tay trái, ngược lại là vui vẻ, bởi vì trường kiếm của hắn sắp đâm đến ngực kiếm nô. Nhưng ngay tại lúc trường kiếm Dương Diệp sắp đâm vào đến nơi, kiếm nô kia lại đột nhiên lùi về phía sau, tránh khỏi trường kiếm của hắn.
Hơn nữa trong quá trình lui lại, trường kiếm trong tay kiếm nô còn rạch ngang hư không trước mặt Dương Diệp, kiếm khí màu trắng nháy mắt đi đến trước ngực Dương Diệp, nhanh như chớp!
Vệt kiếm khí bất ngờ xuất hiện này lại làm Dương Diệp lần nữa biến sắc!