Thế Giới Vô Hạn

Chương 260: Chiến trường và Tây Hải đội bám sát phía sau



Trong kịch bản gốc phim Independence Day, tình tiết người ngoài hành tinh xuất hiện không hề nhiều, cơ bản đều dựa vào đĩa bay cùng pháo đài khổng lồ để tiến thành tác chiến, căn bản không có quân đội mặt đất nào. Nhưng trong thế giới phim kinh dị này, người ngoài hành tinh không những có ưu thế không trung mà dưới đất cũng xuất hiện vô số robot hình nhện, tóm lại, người ngoài hành tinh như vậy mới càng đúng là chủng tộc chuyên cướp đoạt và hủy diệt trong vũ trụ...

Đĩa bay vừa hạ xuống đất, Trịnh Xá đã triển khai thế công trong nháy mắt. Tuy hắn cũng lo bên ngoài đĩa bay vẫn là chân không vũ trụ nhưng nếu cả Sở Hiên cũng đã rời khỏi đĩa bay vậy thì hẳn điều kiện bên ngoài có thể sinh tồn được. Không ngoài dự đoán, bên ngoài đĩa bay không hề là chân không khiến người ta nghẹt thở, ở đây cũng có không khí, tuy mùi vị vô cùng hôi thối, khó chịu nhưng chung quy cũng có thể hô hấp sinh tồn.

Chiếc đĩa bay đậu tại một đài cao vô cùng rộng rãi, xung quanh có đầy những robot hình nhện cao mấy mét. Khi Trịnh Xá phá tường lao ra, đám ngoài hành tinh điều khiển robot rõ ràng là còn chưa kịp phản ứng, đến lúc Trịnh Xá sử dụng siêu tốc độ của Thế, thoáng cái đã vọt tới trước mặt một robot hình nhện, các robot xung quanh mới vội vàng nâng súng gắn trên đầu lên. Có điều, bọn chúng còn chưa kịp bắn ra tia năng lượng thì một màn đao mang màu đỏ máu trên tay Trịnh Xá đã quét qua, con robot cao khoảng năm mét biến thành mảnh vụn. Giây tiếp theo, đống kim loại vụn nổ tung, ánh lửa lan tràn ra xung quanh đến hơn mười mét mới từ từ dừng lại, trên mặt đất lập tức xuất hiện một hố lớn rộng hơn ba mét, sâu hơn một mét.

"Xem ra mỗi robot hình nhện đều chứa một lượng lớn năng lượng dự trữ, một khi bị phá vỡ sẽ lập tức nổ mạnh. Có điều, cũng chính vì như vậy nên dù chỉ là robot bình thường cũng có vòng bảo vệ năng lượng, một đao vừa rồi đã sử dụng đến bốn phần sức mạnh mới phá vỡ được vòng bảo vệ… Cứ tiếp tục như vậy, tối đa là phá hủy trên một trăm robot, chân nguyên lực của ta sẽ tiêu hao hơn một nữa…"

Từ sau trận chiến ở di tích của người tu chân lần trước, Trịnh Xá liên tục thử nghiệm cách dung ma lực điều khiển Hổ hồn đao. Quả thật, làm như vậy uy lực của Hổ hồn đao sẽ đạt tới mức độ không thể tưởng tượng được. Nhưng cũng đồng dạng, sức mạnh càng lớn thì gánh nặng cũng càng lớn, cho dù với tố chất thân thể của Trịnh Xá hiện tại, kể cả hắn có tiến vào trạng thái Tiềm long biến thì tối đa chỉ sau năm đao, cả cánh tay hắn sẽ băng hoại, thậm chí cả ma lực trong cơ thể cũng sẽ bị phản phệ. Chính vì vậy, mặc cho Hổ hồn đao do ma lực điều khiển có mạnh đến mức nào, lúc bình thường Trịnh Xá vẫn hay sử dụng chân nguyên lực để điều khiển nó hơn. So ra thì, chân nguyên lực đối với hắn đã gần như nội lực cùng năng lượng vampire rồi, cho dù bản thân hắn không có chiêu thức tu chân để sử dụng chân nguyên lực và ma lực.

Mức độ cứng rắn của robot hình nhiện vượt xa sự tưởng tượng của Trịnh Xá, dù đã sử dụng chân nguyên lực điều khiển Hổ hồn đao thì không ngờ vẫn phải dung bốn phần sức mạnh mới có thể phá hủy một chiếc, nếu như là vật thường chỉ cần khẽ chạm vào đao mang này là đã biến thành bụi phấn rồi. Tuy bốn phần sức mạnh qua có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng nếu liên tục chém ra mấy trăm đao thì sao đây? Đến lúc đó chân nguyên lực gần như sẽ bị tiêu hao sạch sẽ…

Vô cùng bất đắc dĩ, Trịnh Xá chỉ có thể bỏ qua ý tưởng đại náo một trận lúc trước. Sau khi liên tục phá hủy mấy robot hình nhện, hắn giơ bổng một con robot màu đỏ sậm to lớn nhất lên, tiếp đó khởi động thêm cả trạng thái Hủy diệt, ném văng con robot cao tới bảy tám mét ra xa. Do số lượng robot hình nhện bao quanh đài thật sự quá đông, vị trí đứng cũng chen khít nên có mấy chục con liên tiếp bị đánh ngã, còn Trịnh Xá cũng nhân trận hỗn loạn này chạy xuống khỏi chỗ đĩa bay đậu.

Cùng lúc đó, một cơn lốc xoáy cát vàng từ trong đĩa bay cuốn ra, mặc cho những tia năng lượng do robot hình nhện bắn vào, tất cả đều xuyên qua cơn lốc bắn ra xa, tạo thành từng vết nổ lớn trên tường thép xung quanh. Cơn lốc cát không chút suy suyển, nhanh chóng bay ra xa, thoáng cái đã biết mất trong một ngách nhỏ cách da chỗ đậu đĩa bay.

"Quả nhiên, Imhotep là hữu dụng nhất trong thế giới phim kinh dị khoa ảo như thế nay. Hắn gần như có thân thể bất tử, trừ phi là có vũ khí năng lượng có thể khắc chế hắn nếu không thì còn thứ gì làm hắn bị thương được? Cũng tốt, Trương Hằng chủ tấn công, hắn chủ phòng ngự, sức chiến đấu bên đó cũng rất mạnh rồi, vậy thì… Ta đợi các ngươi! Tây Hải đội!"

Trịnh Xá từ trên đài đáp nhảy xuống dưới, lập tức nhìn thấy vô số những đường ống trong suốt, trong đó có một số đĩa bay cỡ nhỏ đang lơ lửng bên trong. Những đĩa bay này dài khoảng ba mét, bay cách mặt đất hơn nửa mét, có lẽ là công cụ giao thông của người ngoài hành tinh. Trịnh Xá từ trên cao nhảy xuống, sau lưng ken đặc những tia năng lượng đuổi theo. Đám robot hình nhện đều tràn ra rìa bãi đáp hướng xuống dưới, chỉ có những con đứng ở bên ngoài mới có thể bắn được. Những robot này không biết bay, vì thế Trịnh Xá chỉ phải ngăn cản vài tia năng lượng là đã lao đến đầu một đường ống trong suốt. Đao mang màu đỏ máu lại lóe lên, giây tiếp theo hắn đã lọt vào bên trong đường ống.

"Máy tính xách tay ở chỗ Sở Hiên, hắn thì lại tự dưng biến mất, sống hay chết còn chưa rõ. Tên khốn này thật quá đáng ghét… Bỏ đi, đảo qua một vòng làm quen với tình cảnh xung quanh đã. Tìm một địa điểm thích hợp để giao chiến với Tây Hải đội, luôn tiện xem xem có thể tìm được các thành viên bị chăn nuôi của Tây Hải đội lưu lại trong căn cứ này không…"

Vừa định chủ ý, Trịnh Xá chọn một Phương hướng lao đi. Đối với những đĩa bay nhỏ lơ lửng xung quanh hắn cũng không để ý nhiều, vung Hổ hồn đao không ngừng chém ra, theo ánh đao đỏ máu bùng lên, một tràng nổ mạnh liên tiếp xuất hiện, cả khu vực này đã hoàn toàn lâm vào hỗn loạn.

Lúc này trong bầu khí quyển trái đất, một đĩa bay cỡ lớn đang nhanh chóng tiến về phía căn cứ người ngoài hành tinh, đây chính là đĩa bay của Tây Hải đội. Sau khi đánh bại, bắt giữ các đội viên Trung Châu đội, ba người Tây Hải đội liền lái đĩa bay truy đuổi mấy người Trịnh Xá.

"Thật kỳ lạ, chung quy cứ có cảm giác ta đã bỏ qua một chi tiết nào đó, rút cuộc là cái gì đây?"

Julian nhắm mắt ngồi trên sàn đĩa bay, ngón tay liên tục gõ gõ trán. Mặc dù không có bằng chứng nhưng trong lòng hắn luôn có cảm giác bất an không thể diễn tả được, tựa hồ như hắn đã bỏ quên mất một chi tiết nào đó. Nhưng đến khi hắn cẩn thận nghĩ lại thì lại cảm thấy tất cả mọi chuyện đều là đương nhiên, không hề có chuyện gì mà hắn chưa biết, nếu thật sự có biến số gì chỉ có sức chiến đấu của đội trưởng Trung Châu đội mà thôi.

"Nếu tính toán của bọn chúng là trì hoãn thời gian, chờ đội trưởng Trung Châu đội Trịnh Xá tới cứu viện thì ta chỉ có thể nói là bọn chúng quá ngu xuẩn, căn bản không xứng với sợ mong đợi của ta. Đầu tiên, thế giới luân hồi có vô số loại kỹ năng, không có kỹ năng mạnh nhất cũng không có nhân vật mạnh nhất, mỗi loại kỹ năng đều có tác dụng và sức sát thương khác nhau. Hiện tại bọn chúng bị chúng ta bắt giữ, Trịnh Xá bị sự an toàn của bọn chúng trói buộc, có thể phát huy được bao nhiêu thực lực còn chưa chắc chắn. Kể cả hắn có thể phát huy toàn bộ thực lực thì hắn dù sao cũng không phải kẻ trong Ác Ma đội, đối mặt với kỹ năng của ba người bên ta, hắn liệu có thể chắc chắn thắng lợi? Xác suất thắng vào khoảng 70%... Là phần thắng của chúng ta."

Julian nghĩ tới đây liền quay đầu sang phía Reinhard. Dù không mở mắt ra nhưng dựa vào cảm ứng đặc thù hắn vẫn có thể "thấy" được tên này đang mỉm cười nhìn mấy người Trung Châu đội. Tuy bề ngoài nhìn có vẻ ôn nhu văn nhã nhưng kỳ thực đó là biểu hiện thường thấy nhất của hắn đối với kẻ yếu, lấy sự văn nhã để biểu lộ cao ngạo, kỳ thực từ tận trong xương cốt hắn cực kỳ khinh bỉ những kẻ yếu ớt.

Julian "xem" đến đây, hắn khẽ lắc lắc đầu, khóe miệng không nhịn đươc lại hơi cong lên, bộ dạng như cười mà không phải cười chợt thoáng qua rồi lập tức biến mất, tiếp đó hắn lại chìm vào trầm tư.

"Được rồi, ta phải thừa nhận tên khốn này đúng là một kẻ ngu ngốc. Cái gì mà nói bản thân là hậu duệ của cái hoàng tộc gì đó, đến cả tên nghe cũng giống như nhân vật chính nên phải có thiên phận giống như nhân vật chính mới đúng... Bất quả, thực lực của hắn cũng thật sự không tồi, đặc biệt là thuộc tính "Bất tử", cho dù gặp phải kẻ mạnh hơn hắn rất nhiều cũng có thể chạy thoát giữ mạng. Cộng thêm kỹ năng khống chế tinh thần lực của ta cùng "vùng đất lý tưởng"[47] của "hắn" thì cho dù đối thủ là kẻ trong Ác Ma đội đi nữa chúng ta cũng không nhất định sẽ thua..."

Trong lúc Julian suy nghĩ, thời gian chậm rãi trôi qua, đến khi đĩa bay tới rất gần căn cứ người ngoài hành tinh, chiếc đia bay này cũng giống như đĩa bay của mấy người Trịnh Xá, tự động tìm một khe hở bay vào bên trong, không lâu sau cũng dừng lại ở một bãi đáp rộng.

- Tình hình bên ngoài thế nào? Julian.

Reinhard quay sang phía Julian hỏi.

Tinh thần lực của Julian hơi mở ra, hoàn cảnh xung quanh hoàn toàn in vào trong đầu hắn. Tên này cười nói:

- Xung quanh có rất nhiều robot hình nhện đang bao vây chúng ta. Xem ra suy luận lúc trước là hoàn toàn chính xác, một khi tới thời điểm, người ngoài hành tinh cũng sẽ tiến hành tấn công chúng ta, may là lúc trước đã tìm một đĩa bay rời khỏi căn cứ này. Đội trưởng, bay giờ phải làm thế nào?

Nói đến hai chữ "đội trường" khóe miệng Julian lại khe khẽ nhếch lên.

Reinhard tiêu sái hất tóc, liếc nhìn Anck-Su-Namun một cái rồi đứng dậy nói:

- Kỹ năng tinh thần lực của ngươi là hữu hiệu nhất với đám người ngoài hành tinh này. Thôi miên bọn chúng đi, đỡ phải phí sức ở chỗ đám hèn mọn này, sau đó chúng ta đi tìm đội trưởng Trung Châu đội, giết chết hắn! Ha ha ha...

Khóe miệng Julian lại hơi hơi nhếch lên, hình như đang nói máy từ "đơn giản vậy sao", có điều hắn cũng không phản đối, chỉ hơi mở mắt ra thành một khe hẹp. Trong khoảnh khắc, mọi người xung quanh phảng phất như trông thấy vô số tượng phật cùng phật luân xuất hiện khắp bốn phía, bất quá hình ảnh lạ thường đó chỉ kéo dài trong chớp mắt rồi mọi thứ lại trở về như cũ.

- Được rồi, Thiên vũ Bảo luân hai phần sức mạnh... Phù, bây giờ làm gì với mấy tên này?

Julian thở ra một hơi, tiếp đó hỏi.

Reinhard lại nhìn sang Ack-Su-Namun, mỹ nữ tuyệt sắc này chỉ lạnh lùng nhìn lại hắn, Reinhard lắc đầu nói:

- Thôi miên bọn chúng đi... Trung Châu đội không có tinh thần lực khống chế giả phải không? Thôi miên bọn chúng là được, chờ khi giết được đội trưởng Trung Châu đội sẽ giải quyết sau... Đúng rồi, chúng ta còn có thể tiếp nhận thành viên đội khác không? Chắc là phải còn hai chỗ nữa mới đúng.

- À, đúng là còn hai vị trí nữa...

Julian gật đầu, hắn nhìn sang phía Tiêu Hoành Luật, ngẫm nghĩ một chút rồi mới nói:

- Chuyện này tạm thời chưa bàn, trước tiên cứ vượt qua bộ phim kinh dị này rồi hãy nói. Nếu Trung Châu đội không có tinh thần lực khống chế giả, vậy thì lát nữa tìm được đội trưởng Trung Châu đội không cần phải vội vã chiến đấu với hắn. Chúng ta lựa chọn một địa điểm thích hợp để chúng ta tác chiến, ta cũng có thể thể khống chế người ngoài hành tinh làm trợ thủ cho chúng ta... Đi thôi.

Reinhard lại nhìn về phía Anck-Su-Namun rồi cười ha hả, quay người bước ra khỏi đĩa bay. Tại bãi đáp xung quanh đĩa bay có mấy trăm robot hình nhện nằm la liệt, người ngoài hành tinh điều khiển bên trong đều đã hôn mê, có vẻ là tác phẩm của Julian lúc trước.

Không tới một phút sau, Julian cũng gã trung niên da trắng kia cũng bước ra khỏi máy bay. Julian khẽ gật đầu nói:

- Ngoại trừ tên Tạc đạn chi phối giả, những kẻ khác đều đã hoàn toàn bị thôi miên. Bất quá thôi miên chúng hay không cũng không có ý nghĩ gì lớn, dù sao thì nơi đây cũng là căn cứ người ngoài hành tinh, đĩa bay lại bị ta cài đặt tần số tinh thần lực, bọn chúng căn bản là không thể quay lại trái đất. Hơn nữa bọn chúng lại không có tinh thần lực khống chế giả, chờ sau khi chúng ta giết chết Trịnh Xá, không cần biết là bọn chúng ẩn nấp hay không ngừng chạy trốn, chúng ta cũng có thể dễ dàng tìm được... Đội trưởng, ngài thích phụ nữ thì lúc nào cũng có thể chế tạo, hà tất cứ phải nhất định là cô gái kia? Phải biết rằng chúng ta chỉ còn lại vị trí cho hai người thôi.

Khuôn mặt tuấn tú của Reinhard hơi đỏ lên, tiếp đó là giận giữ, hắn quát lớn:

- Mẹ kiếp, lúc trước ngươi nói muốn có tên khốn giữ bao kiếm này, bình thường chiến đấu cũng không ra tay, tối đa chỉ bảo vệ ngươi không bị công kích là hết. Bây giờ ta chỉ muốn có một vị trí mà người lại ở đây nói đông nói tây, cứ như thế mà quyết định. Khốn kiếp, rút cuộc thì ai là đội trưởng?

Julian khẽ cắn răng, tiếp đó hắn lại mỉm cười nói:

- Được rồi, cứ như ý ngài. Chẳng qua chỉ là một vị trí cỏn con thồi mà, không sao cả... Ngài đã là đội trưởng, cứ theo ý ngài đi...

"Đội trưởng sao? Đội trưởng không biết nghe lời... Lại phải đổi một tên khác à?"

Julian nhún nhún vai, hắn cũng không nói nhiều, sử dụng tinh thần lực thăm dò xung quanh. Mặc dù căn cứ người ngoài hành tinh cực kỳ rộng lớn, nhưng hắn lại biến thành thần lực thành vô số sợi tơ nhỏ giống như tơ nhện lan tràn ra khắp xung quanh. Sau mấy chục giây ngắn ngủi, tinh thần lực của hắn đã thăm dò đến cách đó cực xa, bên ấy hình như phát sinh vụ nổ cực mạnh, có vô số robot hình nhện đang tập trung lại.

Khóe miệng Julin hơi hơi nhếch lên, hắn mỉm cười bình thản nói:

- Đội trưởng, Trịnh Xá ở phía kia, chuẩn bị chiến đấu đi... Đội trưởng.

Nói đoạn hắn dẫn đầu lao về phía phát ra vụ nổ.

Sau khi ba người Tây Hải đội rời đi, người ngoài hành tinh xung quanh đĩa bay cũng dần dần tỉnh lại. Nhưng khiến cho người ta thấy kỳ lạ là đám ngoài hành tinh không hề tiến vào trong đĩa bay, hơn nữa nhìn bộ dạng chúng phảng phất như không hề trông thấy chiếc đĩa bay này vậy, chỉ tuần tự điều khiển robot hình nhện rời đi.

- Thế này cũng rất dễ giải thích. Trong phim gốc người ngoài hành tinh tựa hồ đều sử dụng tinh thần lực để trao đổi phỉa không? Đây là một con dao hai lưỡi, có thể tinh thần lực của bọn chúng đối với người bình thường là cực kỳ mạnh mẽ nhưng đồng dạng, đối với tinh thần lực khống chế giả chuyên dùng tinh thần lực làm vũ khí mà nói, đám ngoài hành tinh tinh này so với người bình thường lại càng yếu ớt, càng dễ bị tinh thần lực khống chế, tấn công. Ta nghĩ cái tên nhắm mắt đó đại khái đã sử dụng một loại kỹ năng tinh thần lực nào đó, làm cho lũ người ngoài hành tinh này giống như bị mù mắt, không nhìn thấy đĩa bay.

Tiếng một thiếu nữ chợt vang lên trong đĩa bay, Triệu Anh Không đột nhiên mỉm cười ngồi dậy. Cô bé nhìn mọi người đang nằm la liệt xung quanh, lập tức mỉm cười tươi tắn, chỉ là đôi mắt thủy chung vẫn giữ vẻ lạnh lẽo. Nàng vừa cười vừa nói:

- Tính toán giỏi thật. Tiêu Hoành Luật, sao ngươi biết bọn chúng chỉ thôi miên chúng ta mà không đánh gãy cả hai tay hai chân?

Tiêu Hoành Luật ngồi dậy nhìn quanh, tiếp đó mới khẽ ngắt ngắt tóc, đáp:

- Cũng không hoàn toàn chắc chắn, đại khái khoảng 70%. Dù sao nơi đây cũng là căn cứ người ngoài hành tinh, không cần biết uy lực kỹ năng tinh thần lực của hắn mạnh mẽ, kinh người đến mức nào nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Nếu hắn đánh gẫy tay chân chúng ta, sau đó lại để bọn ta ở lại đĩa bay, chẳng may người ngoài hành tinh vô ý phá vỡ được thuật che mắt của hắn thì làm thế nào? Đầu tiên là chúng ta chắc chắn phải chết, tiếp đó là ba người bọn chúng cũng đừng mong nhận được chút xíu điểm thưởng nào, đã hiểu chưa? Bây giờ bọn chúng đã bị âm mười mấy điểm tổng rồi, nhân ra phải tới hơn vạn điểm thưởng, nếu như chúng ta bị người ngoài hành tinh giết chết, bọn chúng cũng khó tránh khỏi kết quả bị delete. Cho dù dùng vật phẩm kịch bản thoát được một lần thì bộ phim kinh dị vốn có thể nhận được một lượng lớn điểm thưởng này cũng hoàn toàn bị lãng phí, vì thế để đề phòng vạn nhất, hắn tuyệt không thể đánh gãy tay chân chúng ta.

Triệu Anh Không vừa nghe vừa gật đầu, nàng cười hì hì liên tục đi tới những người xung quanh, vỗ vỗ lên trán từng người một. Những người được vỗ đều lập tức ngồi dậy, lúc này Trình Khiếu cũng đã tỉnh lại, hắn lập tức xoa xoa chân, hỏi:

- Vậy cũng chưa thể giải thích hết. Hắn không phải vẫn thôi miên chúng ta sao? Nếu như người ngoài hành tinh phát hiện ra sự tồn tại của chiếc đĩa bay này thì chúng ta không phải vẫn sẽ chết ư?

Tiêu Hoành Luật cười hắc hắc, đáp:

- Tên đó là tinh thần lực khống chế giả, mà hắn cũng chỉ là tinh thần lực khống chế giả mà thôi. Nếu đã thôi miên chúng ta thì hắn còn có thể giải trừ trạng thái thôi miền cho chúng ta, nhưng nếu đánh gãy tay chân chúng ta thì hắn lại không phải thần tiên, sao có thể từ khoảng cách cực xa khôi phục lại chân tay cho chúng ta được? Nếu như ta suy luận không sai thì cửa vào đĩa bay chắc chắn đã bị hắn đặt thứ gì cấm chế, một khi có người ngoài hành tinh tiến vào trong đĩa bay này thì thứ hắn để lại sẽ hoặc là tấn công người ngoài hành tinh, hoặc là lập tức giải trừ thôi miên cho chúng ta. Tóm lại hắn không thể để chúng ta chết trong tay người ngoài hành tinh... Có điều, khi chúng ta rời khỏi đĩa bay thì có lẽ hắn cũng sẽ lập tức biết ngay.

Trong lúc Tiêu Hoành Luật đang nói, Triệu Anh Không đã cứu tỉnh tất cả mọi người dậy. Nàng nhẹ nhàng vỗ tay, cười nói:

- Ta ngủ tiếp đây... Tiêu Hoành Luật, mỗi ngày ta chỉ thức tỉnh được tối đa năm phút, nếu như ngươi muốn xếp đặt bố cục thì xin mời tính cả thời gian đó vào trong nhé. Ta không hy vọng thực lực của mình bị đánh giá quá cao nên phải mất mạng trong bố cục của ngươi đâu đấy...

Nói đoạn, nàng mỉm cười, nhắm mắt lại rồi từ từ ngã xuống đất.

Triệu Anh Không vừa ngã xuống đất chưa được một giây đã lập tức bật dậy, chỉ là lúc này khuôn mặt nàng chẳng còn chút ý cười nào, chỉ lạnh lùng nhìn xung quanh. Khi nhìn tới Trình Khiếu, nàng đột nhiên lên tiếng hỏi:

- Trình Khiếu, lúc trước khi ngươi đấu với tên tóc vàng ấy, có phải là cũng có cảm giác đánh không trúng hắn không... Không hẳn là đánh không trúng hắn, nói chính xác là cảm giác không gian bị sai lệch. Một đòn vốn phải đánh trúng nhưng sau khi đánh ra lại hơi lệch mất một chút.

"Hai nhân cách thật sự khác biệt quá xa..."

Trình Khiếu thầm cảm thán, hắn cười khổ, chỉnh chỉnh lại xương chân bị đánh gãy, nói:

- Ừm, lúc đó ta cũng có cảm giác như vậy. Rõ ràng là chắc chắn phải đánh trúng hắn nhưng cuối cùng lại chẳng hề chạm tới. Hơn nữa rõ ràng là có thể tránh được đòn tấn công của hắn nhưng kết quả lại biến thành bị hắn dễ dàng đánh trúng. Ta nghĩ hẳn là cảm giác không gian đã bị sai lệch, do tên nhắm mắt kia đang giở trò.

Triệu Anh Không nghe vậy cũng không nói thêm gì, chỉ giống như những người còn lại, yên lặng nhìn sang phía Tiêu Hoành Luật.

Tiêu Hoành Luật thấy những người xung quanh đều nhìn về phía mình, hắn vỗ vỗ tay nói:

- Vậy chúng ta bắt đầu hành động thôi. Đầu tiên là phải nghĩ cách lấy được các khoa học kỹ thuật của người ngoài hành tinh mà ta đã nói lúc trước... Tiếp đó, theo kế hoạch đã định, mọi người trốn được càng xa càng tốt, cố gắng giữ tính mạng mình là được, trước khi Sở Hiên sử dụng Ma động pháo... Đi thôi!

Dứt lời, thằng nhóc dẫn đầu bước ra khỏi đĩa bay.

Khi Tây Hải đội cùng phần đội của Trung Châu đội tới căn cứ của người ngoài hành tinh, hành động của Trịnh Xá đương nhiên là không cần phải nói nhiều. Hắn là người tài cao mật lớn, giống như một chiếc chiến xa cứ lao ầm ầm, căn bản không hề để ý tới cái gọi là công nghệ cao của người ngoài hành tinh. Dù sao thì đây cũng là căn cứ chính, người ngoài hành tinh cũng không dám sử dụng vũ khí uy lực cao, vũ khí bình thường thì lại chẳng làm gì được hắn, cứ như vậy, Trịnh Xá lại càng không phải lo ngại gì, tất cả những nơi hắn đi qua đều hoàn toàn hỗn loạn.

So với Trịnh Xá cứ mặc sức phá hoại, mấy người Imhotep lại vô cùng đen đủi, họ vừa rời khỏi bãi đáp đã bị vô số robot hình nhện truy đuổi liên tục. Mặc dù Imhotep cũng học theo Trịnh Xá nhảy xuống khỏi bãi đáp nhưng tốc độ sau khi hắn biến thành bão cát dù sao cũng không thể bì được với Thế của Trịnh Xá, trên đường đi không ngừng bị robot hình nhện cuốn lấy, căn bản không thể thoát được đám người ngoài hành tinh đang như ruồi thấy mật này. Hơn nữa, hoàn cảnh ở đây cũng không thích hợp, căn bản không thuận tiện để Imhotep chiến đấu. Địa hình phù hợp nhất để hắn chiến đấu vẫn là trong xa mạc, không cần biết là cần thi thể xác ướp hay là cần gió cát các loại, nơi đây căn bản là hoàn toàn trống trơn. Một điểm quan trọng khác là, những tia năng lượng của robot hình nhện đối với loại như Trịnh Xá có nội lực để bổ sung năng lượng cho vòng cổ long tinh thì có lẽ cũng không mạnh mẽ lắm, nhưng những tia năng lương này đối với mấy người Trương Hằng thì lại vô cùng đáng sợ. Tối đa là ba đến năm phát sẽ khiến vòng cổ long tinh tiêu hao hết năng lượng, tiếp đó là một phát một lỗ, gần như chắc chắn phải chết.

-...Tuy không có bằng chứng nhưng ta cảm thấy chúng ta hình như lại bị Sở Hiên tính kế. Không, hẳn là Sở Hiên, Tiêu Hoành Luật, Trịnh Xá ba người cùng tính kế... Đáng ghét! Vốn nghĩ tới đây là để liều mạng với người ngoài hành tinh, lúc trước ta vẫn còn nhớ đến cô ấy... Ai mà biết kết quả tới đây lại là làm rùa rút đầu chạy trốn, chạy trốn mãi!

Trương Hằng bực tức kêu lên. Tuy được gió cát bao phủ sẽ không bị tia năng lượng làm tổn thương nhưng cứ bay liên tục như vậy hơn hai mươi phút, hắn cùng Dương Tuyết Lam đã giống như say xe, sắp sửa nôn hết ra. Hơn nữa cũng không phải chỉ có bọn họ, đến cả Imhotep cũng thỉnh thoảng hừ lạnh mấy tiếng, xem ra đối với hắn, hóa cát bay thời gian dài cũng là một thử thách rất lớn.

-...Trương Hằng, ta sắp không kiên trì được nữa, ít nhất phải nghỉ ngơi khoảng ba mươi phút mới có thể tiếp tục hóa cát...

Trong lúc nói, cơn lốc xoáy cát vàng đã hạ dần xuống đất.

Trương Hằng hơi ngẩn người rồi đột nhiên hét lên:

- Không, không được hạ xuống, hạ xuống đây không phải tìm chết sao? Đừng nói là bị tia năng lượng bắn chết, đám robot này vây quanh dù chỉ giẫm thôi cũng đủ biến chúng ta thành thịt vụn rồi! Đừng có hạ xuống!

Dương Tuyết Lâm cơ hồ đã bị dọa đến phát khiếp, sắc mặt tái nhợt, ngây ngốc nhìn Trương Hằng. Nghe Trương Hằng hét lên, đoàn cát vàng từ từ bay lên mấy chục mét rồi lại nhanh chóng hạ xuống đất. Lúc này Dương Tuyết Lâm cuối cùng cũng thét lên kinh hoàng, ngược lại, Trương Hằng lúc trước hét lên thì bay giờ lại cực kỳ bình tĩnh, trong khoảnh khắc cơn lốc xoáy hạ xuống đất, trong tay hắn đã nắm chặt mấy mũi phụ ma tiễn.

Lúc trước Imhotep đưa hai người chạy trốn, hắn đã liên tục chọn những con đường nhỏ để đi, nhưng căn cứ của người ngoài hành tinh này thật sự quá khổng lồ, dù lựa chọn lối nào cũng vô cùng rộng lớn, không gian hơn trăm mét đâu đâu cũng có, dù hắn bay tới chỗ nào đi nữa thì không lâu sau cũng sẽ có robot hình nhện lao ra truy sát. Khi cơn lốc cát vàng biến lại thành hình người thì xung quanh đã có ít nhất là năm, sáu con robot ở đó đợi họ, có điều tốc độ phản ứng của chúng rõ ràng là đã chậm một nhịp, trong lúc tất cả nòng pháo của robot hình nhện còn đang hạ xuống thì ba mũi tên đã bắn vọt ra khỏi lốc xoáy. Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, ba mũi tên lần lượt va chạm vào nhau giữa không trung, mũi tên cuối cùng đạt tới tốc độ mắt thường không thể theo kịp, bụp một tiếng, bắn trúng con robot tới gần nhất.

Bên ngoài robot hình nhệt chợt xuất hiện một vòng bảo vệ năng lượng, Bạo liệt tiễn ba mũi bắn trúng ngay vòng bảo vệ đó. Ầm một tiếng, mũi tên đánh lên vòng bảo vệ năng lượng, tiếp đó dùng tốc độ thấy được bằng mắt thường phá vỡ nó. Sau nháy mắt, robot đó đã nổ tung, sóng nổ mãnh liệt thậm chí còn hất văng một robot khác đứng cạnh đó, nòng pháo nhắm về phía ba người đều lệch sang một đoạn.

Trương Hằng đang chờ đợi chính giây phút này, hắn quát lớn:

- Imhotep! Bảo vệ cô ấy! Luôn tiện ăn mòn một chỗ trên vách tường! Cẩn thận! Cô ấy tuyệt đối không được chết!

Nói đoạn, hai mắt Trương Hằng vụt biến thành mờ mịt, cầm cung lao thẳng ra ngoài.

Imhotep cũng phản ứng rất nhanh, tuy không còn sức biến thành bão cát trên phạm vi rộng nhưng bay thông thường cũng di động tốc độ cao thì vẫn còn làm được. Hắn lập tức biến thành lốc xoáy cỡ nhỏ cuốn Dương Tuyết Lâm lên, khi Trương Hằng nhảy ra, hắn cũng đồng thời bay lên cao hơn mười mét, cùng lúc đó, chỗ họ vừa đứng đã chìm vào trong biển lửa.

Trương Hằng lúc này đã vượt qua hơn mười mét, luồng khí nóng rực đuổi sát sau lưng hắn. Trương Hằng cũng không quay người lại, dù tốc độ của hắn có nhanh cũng không hơn được đạn bắn, những tia năng lượng đó tuy không bằng tốc độ ánh sáng nhưng cũng không phải thứ Trương Hằng có thể tránh né. vì vậy hắn căn bản không hề có thời gian để dừng lại hay xoay người. Chỉ thấy Trương Hằng còn đang ở giữa không trung đã lộn người, đầu dưới chân trên, khi hạ xuống đất hắn dùng sức đẩy mạnh, bật người lên đồng thời vặn người bắn ra một phát. Lại ba mũi tên nuối tiếp nhau bắn về phía một robot hình nhện cách đó không xa, trong tiếng nổ vang dội, số robot bao vây tấn công ba người lại bớt đi một chiếc.

Chỉ hơn một phút ngắn ngủi, Trương Hằng đã giải quyết tất cả số robot hình nhện xung quanh, có điều trạng thái của hắn cũng rõ ràng là không ổn, mở cơ nhân tỏa tầng thứ hai, năng lượng tinh linh trong cơ thể tiêu hao hơn một nửa. Để kết thúc trận chiến trong thời gian ngắn, mức độ tiêu hao của lần chiến đấu này cao gấp ba lần bình thường, nếu lại có từng đó robot tới nữa thì hắn tuyệt đối không thể nhanh chóng kết thúc trận chiến như vậy.

Nhân lúc Trương Hằng đang chiến đấu, Imhotep cũng toàn lực phát động pháp thuật, tuy nhiên nhìn qua có vẻ rất kinh tởm. Từ dưới chân hắn không ngừng có bọ hung bò ra, những con bọ hung đồng nghìn nghịt này không ngờ có thể cứng rắn đào thành một động lớn trên vách tàu, tuy chỉ rộng hơn một mét nhưng cũng đủ cho một người chui qua.

- Thế nào rồi?

Trương Hằng thở hồng hộc, hỏi:

- Sâu được bao nhiêu? Quan trọng là độ sâu thế nào? Nếu không robot tới bắn một phát, chúng ta ở bên trong không phải là chết chắc sao?

- Hừm.

Imhotep khẽ hừ một tiếng, thấp giọng đáp:

- Đã ăn mòn được mấy chục mét rồi, hơn nữa phía sau tấm sắt này hình như trống rỗng, có lẽ là một tầng không gian khác, chăng biết được. Đại khái khoảng mấy chục giây nữa là có thể ăn mòn xuyên qua...

- Không phải chứ? Nhanh vậy sao?

Trương Hằng có chút ngạc hiên hỏi.

Imhotep lại là có khổ mà không nói ra được. Uy lực của loại bọ hung nà tuy rất lớn nhưng cần phải trở về thế giới The Mummy, hơn nữa còn phải xuống tận lòng đất Hamunaptra mới có thể bổ sung được. Thứ này là loại dùng cái nào mất cái đó, có thể nhanh chóng ăn mòn một khối kim loại lớn như vậy hoàn toàn là kết quả của bọ hung không ngừng tự hủy, làm Imhotep cũng phải đau lòng, lông mày nhíu chặt.

Không cần biết Imhotep có đau lòng hay không, hiệu suất đào bới của bọ hung thật sự kinh người, chỉ mất mấy chục giây, lớp kim loại dày hơn trăm mét đã bị ăn mòn thủng. Trương Hằng cùng Imhotep đưa mắt nhìn nhau, Imhotep lập tức không nghĩ ngợi, hóa thành lốc xoáy, tiếp đó cuốn hai người vào trong lỗ hổng.

Trong lúc ba người Trương Hằng đang chạy trối chết giữ mạng thì Trịnh Xá ở trong căn cứ ngoài hành tinh này phá hoại lung tung góp gió tạo bão loạn cả một mảng... Đương nhiên, không có bão tố gì cả nhưng hắn thật sự tạo ra rất nhiều sóng nhiệt từ vô số vụ nổ.

So với nhóm Trương Hằng bị bó tay bó chân, Trịnh Xá lại chẳng sợ gì đám robot hình nhện xung quanh. Những tia năng lượng bắn trúng người hắn chỉ đau chứ không bị thương, chú ý tránh né một chút là được, tiêu hao nội lực cùng bản thân tự khôi phục gần như tương đường, vì thế hắn càng không e ngại đám robot xung quanh. Vũ khí khoa học kỹ thuật vô dụng đối với hắn, muốn cận thân chiến đấu đánh bại hắn gần như là không thể, hơn nữa hắn lại là cường giả mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư trung cấp, hoàn hảo vượt qua tâm ma, ảnh hưởng của quấy rối tinh thần lực cùng khống chế đối với hắn là cực nhỏ. Do vậy, trừ phi dùng sức mạnh càng cường hãn hơn đánh bại hắn, hoặc là dùng "thế" cực mạnh đẩy hắn vào tuyệt cảnh, nếu không chiến đấu bình thường đã không còn đủ khả năng gây thương tổn cho hắn rồi.

Lúc này Trịnh Xá đã hiểu rõ được một phần khu vực xung quanh. Về cơ bản, căn cứ người ngoài hành tinh giống như một tổ ong lớn, tẩng tầng lớp lớp gian phòng rộng tạo nên nội bộ căn cứ, tường thép dày khoảng hơn trăm mét ngăn cách giữa các bên. Ở mỗi hướng đều có một hành lang thẳng tắp cao hơn trăm mét kết nối với những khu khác, dù sao thì người ngoài hành tinh cũng đã nắm giữ kỹ thuật phản trọng lực, chút độ cao này căn bản không thành vần đề, thế nên mới có phong cách kiến trúc to lớn, kỳ vĩ này. Ở phía dưới mỗi hành lang hướng lên trên, cứ một nghìn mét lại có một bãi đáp lớn, vừa rồi đĩa bay của mấy người Trịnh Xá chính là đậu trên một bãi đáp như thế.

Đây là tình huống đại khái, còn có một số phòng có công dụng khác. Ngoài vài chỗ Trịnh Xá xem không hiểu thì đại bộ phận đều dùng để chưa đĩa bay cùng robot hình nhện, một số ít khác là loại thực vật màu đỏ máu.

Tuy Trịnh Xá không biết loại thực vật đó rút cuộc là cái gì nhưng không khó khăn lắm để tưởng tượng công dụng của nó, ít nhất... Hắn có thể tận mắt chứng kiến loại thực vật này tất cả đều bắt rễ hoặc quấn lên thi thể của con người. Nói là thi thể cũng không đúng lắm, phần lớn trong đó chính là xác chết nhưng cũng có một số "thi thể" vẫn còn sống. Tất cả đều là con người, có điều toàn thân đã bị loại thực vật màu đó máu xâm thực, cành lá của chúng từ đầu từ bụng họ xuyên thấu qua, nhìn qua giống như là họ bị khảm vào trong đám thực vật màu đỏ, không, hẳn là những thực vật này mọc ra từ trong người họ.

Khi lần đầu tiên tiến vào trong phòng này Trịnh Xá lập tức rùng mình sởn gai ốc. Những người còn sống đó không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ trầm thấp, phảng phất như âm thanh từ sâu dưới địa ngục truyền lên. Hơn nữa những người này cũng không thể cử động thân thể, chỉ biết dùng mắt nhìn chằm chằm vào hắn, giống như đang cầu xin hắn giải thoát vậy.

Phản ứng của Trịnh Xá cũng rất trực tiếp, hắn ra bên ngoài lôi mấy chục con robot hình nhện vào, tiếp đó dẫn nổ ở trong phòng. Loại thực vật màu đỏ máu này không ngừng phun ra khí CO, tuy nó cũng giải phóng một loại khí thối khác có thể ngăn cản CO và oxi tiếp xúc phát nổ nhưng dưới ảnh hưởng của vụ nổ, CO cũng đột phá ngăn cản của loại khí thối kia, hợp với ngọn lửa cùng phát nổ kịch liệt. Tất cả thực vật màu đỏ máu ở trong phòng lập tức nổ tung, cơ hồ phá tan toàn bộ căn phòng.

-...Nhất định phải giết sạch đám người ngoài hành tinh này, coi như là làm một việc tốt cho nhân loại ở thế giới này đi. Chiến tranh giữa hai chủng tộc tranh đoạt không gian sinh tồn, trận chiến này đã không còn cái gọi là thiện và ác nữa rồi...

Tuy Trịnh Xá đã đoán được đại khái bố cục của Sở Hiên cùng Tiêu Hoành Luật nhưng khi chứng kiến tất cả những chuyện này hắn vẫn phẫn nộ đến mức không thể kiềm chế được. Đây chỉ vỏn vẹn là một loại cảm giác thỏ chết cáo thương mà thôi, những sinh vật phải chết một cách thê thảm ở đây dù sao cũng là con người. Tuy rõ ràng biết là không thể nhưng khi hắn nhìn thấy những người này trong lòng hắn vẫn sinh ra một ý nghĩ "nếu như người ở trong đó là ta", lập tức trong lòng hắn không nhịn được sinh ra một luồng khí tực bạo ngược, chỉ muốn dùng Ma động pháo hủy diệt toàn bộ căn cứ này.

- Không có tinh thần lực khống chế giả đúng là quá bất tiện, không cách nào liên lạc với các thành viên khác trong đội, không thể biết được tình hình cụ thể, chi tiết trên chiến trường, không biết vị trí của đối phương cũng không cách nào biết mục tiêu nhiệm vụ ở đâu... Tác dụng của tinh thần lực khống chế giả đối với đoàn đội đúng là quá lớn, so với đội trưởng, so với nhân viên chiến đấu tầm xa, so với trí giả còn quan trọng hơn. Một tinh thần lực khống chế giả mạnh... thật sự có thể nâng cao thực lực của cả đội lên một tầng mới.

Trịnh Xá vừa chạy vừa tự nói. Hắn đang thuận theo con đường tiến về phía trước, mục tiêu trước mắt chỉ có hai chuyện, một là chạy qua càng nhiều nơi, xem xem có cơ hội tìm được điểm dự trữ năng lượng hay không, như vậy có thể phá hủy cả một khu vực lớn. Hai là lấy thân mình làm mồi nhử, hấp dẫn Tây Hải đội tới tấn công... Nếu như hắn suy luận không sai, Tay Hải đội hẳn phải đã tới căn cứ này rồi.

"Tây Hải đội tạm thời chưa cần bàn, thực lực tuy còn chưa rõ nhưng chung quy vẫn có cơ hội đánh một trận. Chuyện thực sự khiến ta thấy tò mò là người ngoài hành tinh chỉ có chút thực lực vậy sao? Chỉ với đám robot hình nhện này đã có tự tin đối phó được với bọn ta? Hơn nữa còn muốn bắt sống chúng ta... Nếu không vậy thì bọn chúng đã không để chúng ta tiến vào trong căn cứ này, có lẽ bọn chúng phải còn vũ khí bí mật khác? Là thứ gì?"

Trong lúc Trịnh Xá đang phá rối tung cả căn cứ, một đường gặp thần giết thần, ngộ phật sát phật, ba người Tây Hải đội lại vô cùng yên ổn. Cũng không biết bọn hắn là thế nào, robot hình nhện cứ tới gần trong vòng trăm mét là lập tức dừng lại, đến khi bọn hắn đi qua cả chục cây số mới tỉnh lại, vì thế sau lưng bọn hắn có mấy trăm robot đuổi theo nhưng lại không thể tấn công hoặc là tới gần.

"Đúng là thú vị, đội trưởng Trung Châu đội là loại nhân viên chiến đấu thiếu thuộc tính tinh thần sao? Đi trên đường lại lầm bà lầm bầm tự nói tự nghe. Có điều, về một mặt nào đó... Hắn nói cũng không sai, tinh thần lực khống chế giả giống như là phần cuối cùng, kết hợp tất cả các nhân vật khác thành một lưới chiến đấu, không có phần cuối này chỉ có một kết quả là... Chết!"

Khóe miệng Julian lại nhe khẽ nhếch lên, cười lạnh, bất quá nụ cười này chỉ kéo dài chưa tới một giây, bởi vì hắn phát hiện Reinhard đi bên cạnh đã lạnh lùng nhìn hắn. Tên này lập tức thu lại nụ cười, hơn nữa còn dùng tay xoa xoa khóe miệng.

Reinhard cũng thu lại ánh mắt nhưng trong mắt lóe lên vẻ sắc bén khó tả, giống như muốn lập tức động thủ giết người. Hai người đi bên cạnh đều vô thức dịch sang một bước, Julian cười nói:

- Đã tới rất cần đội trưởng Trung Châu đội rồi, vậy thì... Lầm này có cần bọn ta ra tay không?

Reinhard khẽ hất tóc, cười lạnh, hắn quay đầu lại nói:

- Quy củ như cũ, một mình ta giao chiến với đối phương trước, nếu như ta thua thì lần sau cùng nhau tác chiến... Julian, tự dưng ta cảm thấy ta không thể hiểu được ngươi. Từ rất lâu trước ngươi hình như luôn nấp sau lưng ta, chỉ không biết ngươi sẽ có đâm cho ta một dao từ đằng sau hay không?

Trong lúc nói, ánh mắt hắn một lần nữa biến thành lạnh lẽo như băng.

Julian vẫn mỉm cười, ôn hòa nói:

- Sao lại như vậy được? Chúng ta là đồng đội cơ mà. Hơn nữa đối mặt với kẻ địch mạnh như Trung Châu đội... Ta có ngu ngốc đếu đâu cũng không thể có ý đồ gì vào cái thời khác nguy hiểm như thế này. Yên tâm đi, đội trưởng. Ngài phải có tự tin vào thực lực của mình mới đúng... Ngài là người sẽ vượt qua cả Trịnh Xá đội trưởng tiểu đội luân hồi Ác Ma cơ mà!

Reinhard nghe vậy lập tức hít sâu một hơi, từ cơ thể một luồng lửa màu đỏ sậm từ từ bùng lên. Màu ngọn lửa này cực kỳ đậm, đã sắp từ màu đỏ sậm biến thành màu đen. Khi ngọn lửa vừa tỏa ra, trên người gã trung niên da trắng đột nhiên bừng lên một màn ánh sáng màu trắng tuyền, bao trùm cả Julian vào bên trong, ngọn lửa màu đỏ cũng không thể tới gần màn sáng đó. Một lúc lâu sau, Reinhard mới chậm rãi thu hồi ngọn lửa về.

"Quả không sai, vỏ kiếm của tên khốn này đúng là đạo cụ phòng cự cấp S, thậm chí còn có thể cao hơn, chỉ là hạn chế sử dụng quá lớn, nếu không thì giết hắn đoạt đồ cũng không tệ... Đáng lẽ phải giết tên khốn kiếp Julian này trước khi vỏ kiếm xuất hiện hoặc là ít nhất phải giết hắn trước khi hắn hoán đổi thuộc tính Shaka, bây giờ cả ta cũng không nắm chắc có thể giết được hắn nữa, xem ra chỉ có thể sử dụng biện pháp đó mới được..."

"Tên ngu xuẩn này, lại sử dụng kỹ năng tự sáng tạo để ra oai. Đúng là một kẻ đần độn, cái kỹ năng phải nhờ ta gợi ý mới có thể nghĩ ra thật sự đáng để cho ngươi tự hào vậy sao? Ngu ngốc..."

Khóe miệng Julian hơi hơi cong lại, hắn đang định nói gì đó đột nhiên thần sắc đại biến, vội vàng nói:

- Mau đuổi theo, Trịnh Xá đang chạy về hướng đằng kia, hơn nữa tốc độ còn càng lúc càng nhanh, có thể hắn đã phát hiện ra chúng ta!

Reinhard ngẩn người rồi lập tức nhảy lên cao. Trong khoảnh khắc, hắn phảng phất như biến thành một luồng sáng màu đỏ máu, xông thẳng qua thông đạo, tiến về phía trước. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

- Julian! Truyền vị trí của Trịnh Xá tới ý thức ta, các ngươi cứ từ từ đi cũng được, ta tới gặp gã đội trưởng kiêu ngạo kia!"

Reinhard chỉ để lại một câu này, giây tiếp theo hắn đã biến mất khỏi tầm mắt hai người.

Trịnh Xá ở bên kia căn bản không phát hiện ra Tây Hải đội đang tới gần, ngược lại hắn còn đang tìm mong Tây Hải đội tới mà không được. Sở dĩ hắn bắt đầu nhanh chóng bỏ đi là vì hắn tìm thấy một căn phòng rộng, bên trong có một khủng cửa kích cực lớn, nhin ra ngoài khoảng không vũ trụ. Vừa khéo là, chỗ căn phòng này nhìn hướng thẳng về phái trái đất.

Ban đầu Trịnh Xá cũng không chú ý lắm đến việc này, hắn liếc qua căn phòng một cái rồi lại lùi ra, nhưng sau khi ra ngoài hắn càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp. Lúc trước khi đĩa bay tiến vào trong căn cứ người ngoài hành tinh thì đã vào theo hướng từ trái đất, vì thế vị trí dừng lại cũng ở phía địa cầu. Nếu như tính độ tự quay của căn cứ người ngoài hành tinh thì đại khái phải mất mấy tiếng đồng hồ nữa mới từ phía này chuyển sang quay lưng vào trái đất, có điều... Ai mà biết Sở Hiên sẽ ra tay vào lúc nào?

Trịnh Xá nghĩ tới đây liền có chút hoang mang. Thành viên tiểu đội luân hồi bọn hắn thì không sao, nếu suy luận đó thật sự thành lập thì trong thế cục tất chết này sẽ còn một đường sinh cơ, nhưng sinh vật của thế giới này, không cần biết là người ngoài hành tinh hay là loài người trên trái đất, họ không hề có cái cơ hội ngẫu nhiên như vậy. Cho nên nếu Sở Hiên thật sự bắn Ma động pháo, bọn họ đều đứng hướng về phía trái đất thì Ma động pháo tất nhiên sẽ bắn vào trái đất, như thế không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết...

"Mặc dù cứ tiếp tục như vậy sẽ rất nhàm chán, nhưng nếu điều kiện cho phép, thật sự không hy vọng lại làm liên quan đến những người trên trái đất. Được rồi, coi như làm một việc tốt đi..."

Trịnh Xá nghĩ là lập tức làm, hắn thuận theo thông đạo tiến về phía sâu bên trong căn cứ người ngoài hành tinh. Tuy hắn không biết vị trí của Sở Hiên nhưng theo vị trí đãi bay hạ xuống, tốc độ của Sở Hiên có nhanh cũng sẽ không cách đây quá xa, chỉ không biết hắn dùng cách nào để ẩn thân, hơn nữa hình như còn có thể biết được vị trí những người khác, đây chắc là một số thứ Doraemon lén lút nghiên cứu. Do đó, Trịnh Xá chỉ cần tiến vào trong nội bộ căn cứ người ngoài hành tinh, khi Sở Hiên sử dụng Ma động pháo, nòng pháo chĩa vào mọi người sẽ chệch hướng khỏi trái đất, cũng chẳng có gì là quá bất tiện cả.

Chỉ là Trịnh Xá không biết những đội viên khác sẽ được chỉ hướng như thế nào? Nếu như Ma động pháo không bao phủ mọi người bên trong, xác suất thành công của đường sống cuối cùng sẽ không lớn, bởi vì chẳng ai bết được Dẫn đạo giả sẽ lựa chọn người nào làm đội trưởng? Nếu như là người nằm ngoài phạm vi bao trùm của Ma động pháo thì những người ở bên trong phạm vi thật sự là chết oan.

"Chỉ hy vọng Sở Hiên cùng Tiêu Hoành Luật tính toán đầy đủ, có bố cục nào đó có thể để tất cả mọi người tập hợp lại một chỗ, tiện cho tên khốn Sở Hiên phát pháo... Tóm lại, hai tên đáng ghét các ngươi, vận mệnh của Trung Châu đội giao hết cho các ngươi đấy?"

- Hả? Giao tính mạng của tất cả mọi người trong đội cho ta và Sở Hiên? Rất xin lỗi, ta với hắn cũng không có cách nào tập hợp tất cả lại một chỗ.

Lúc này mọi người đã ra khỏi đĩa bay. Trước đó Julian đã dọn sạch xung quanh đĩa bay, tuy chưa từng giết một người ngoài hành tinh nào, nhưng tinh thần lực của hắn thật sự kinh người, tất cả người ngoài hành tinh ở khu vực quanh đó đều đã bị thôi miên nên nhất thời mọi người cũng có chút nhàn nhã. Trong hoàn cảnh như vậy, Trình Khiếu vô ý hỏi mấy vấn đề, đó là làm thế nào tìm được mấy người Trịnh Xá, qua đó kết thúc hoàn hảo bố cục lần này.

Nhưng không ai ngờ được rằng Tiêu Hoành Luật lại trực tiếp đáp thẳng hắn chẳng có cách nào cả. Điều này lập tức mọi người xung quanh giật nảy mình, bởi vì họ đều đã được Tiêu Hoành Luật cho biết tình hình của toàn bộ bố cục lần này. Nếu như đến bước cuối cùng không thể tập hợp lại một chỗ, khi Ma động pháo bắn tới, làm sao biết được ai sẽ được Dẫn đạo giả lựa chọn? Chẳng may người được lựa chọn không nằm trong phạm vi pháo kích thì tất cả bọn họ không phải đều chết oan sao?

"Thực ra cũng không cần quá lo lắng."

Tiêu Hoành Luật lấy ra một tấm thẻ kim loại màu bạc, trực tiếp truyền ý thức đến cho mọi người, nói:

"
Kỳ thật tình huống này ta sớm đã nghĩ tới, chắc là Sở Hiên cũng đã rõ ràng chuyện này ngay từ khi bắt đầu bố cục. Đó chỉ là một vấn để thôi, người của Tây Hải đội chắc chắn không thể trơ mắt nhìn chúng ta chết..."

- Vậy thì sao? Chẳng lẽ bọn chúng còn để Trịnh Xá tìm tới chỗ chúng ta ư?

Anck-Su-Namun hỏi, giọng nói đã có chút vội vàng.

Tiêu Hoành Luật như cười như không nhìn mỹ nữ tuyệt sắc này, hắn lắc lắc đầu, dùng ý thức nói:

"
Không phải để Trịnh Xá tới tìm chúng ta, mà là để chúng ta tới tìm Trịnh Xá... Mục đích của Tây Hải đội không cần nói cũng biết, bọn chúng chuẩn bị giết chết Trịnh Xá trước rồi quay lại giết chúng ta sau, tránh việc vì chúng ta chết mà Trịnh Xá có phòng bị. Hơn nữa chúng lại tuyệt đối không thể để chúng ta tụ hợp với Trịnh Xá, khi Trung Châu đội tập hợp lại thực lực sẽ đại tăng, vì thế nhất định không thể để Trịnh Xá tới tìm chúng ta. Nhưng Tây Hải đội chắc chắn là không nguyện ý thấy chúng ta chết trong tay người ngoài hành tinh, vì thế khả năng lớn nhất khi chúng ta gặp phải nguy hiểm thì tinh thần lực khống chế giả của Tây Hải đội sẽ cho chúng ta biết vị trí của Trịnh Xá, kỳ thực, đó cũng là chỗ mà bọn chúng sẽ đấu với Trịnh Xá. Cứ như vậy, sau khi bọn chúng giải quyết xong Trịnh Xá, chúng ta lại chạy tới tận nơi cũng vừa khéo bị bọn chúng xử lý, đây chắc là tính toán của Tây Hải đội...

Mặc dù Tiêu Hoành Luật nói như vậy nhưng mọi người vẫn trầm mặc không nói, một lúc lâu sau Anck-Su-Namun mới hỏi tiếp:

- Nhưng bọn chúng làm sao biết được chúng ta gặp nguy hiểm? Trong căn cứ ngoài hành tinh thì có thể có nguy hiểm gì? Chẳng lẽ là rất nhiều robot hình nhện?

- Rất nhiều robot hình nhện đúng là cũng hơi nguy hiểm nhưng nguy hiểm đó tới quá chậm. Nếu thật sự có cực đông robot tới bao vây thì dù có tinh thần lực khống chế giả chỉ dẫn thì có lẽ cũng không thoát ra được, vì thế cần phải có nguy hiểm khác mới đúng... À, mọi người ai có thể đoán được người ngoài hành tinh tại sao lại để chúng ta tiến vào trong căn cứ của bọn chúng?

Tiêu Hoành Luật cười hì hì nhìn mọi người, cũng không đợi họ lên tiếng hắn đã tiếp tục nói:

- Ta vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, đó là thực lực của người ngoài hành tinh rút cuộc là như thế nào? Nếu chiếu theo kịch bản gốc của Independence Day thì người ngoài hành tinh ở thế giới này mạnh hơn trong phim rất nhiều, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn là mạnh hơn rất nhiều mà thôi. Nếu như lấy "thế" của chúng ta cùng "thế" của Tây Hải đội để so sánh thì thế giới phim kinh dị này thật sự không đủ độ khó gần hai mươi người, nói cách khác, người ngoài hành tinh chắc chắn là phải còn thực lực tiềm tàng nào đó mà chúng ta chưa biết, thậm chí là căn bản không hề xuất hiện trong kịch bản gốc... Ta nghĩ nó hẳn là có liên quan đến số thực vật đỏ máu đó, chính là những thứ xuất hiện trên trái đất, hình như có thể trực tiếp hấp thu cơ thể loài người, cứ như thế...

Trong lúc nói, Tiêu Hoành Luật cũng bắt đầu trầm tư, một số điểm mấu chốt trong đó phải đến bây giờ hắn mới hoàn toàn minh bạch, lập tức hắn dùng ý thức nói với những người xung quanh:

"Ta hiểu rồi, hóa ra là như vậy... Nếu như suy luận của ta lúc trước là chính xác thì mọi chuyện đều có thể giải thích rõ ràng. Người ngoài hành tinh chắc chắn là từ chỗ Tây Hải đội biết được thông tin chi tiết về kịch bản gốc của Independence Day, cùng với sự tồn tại của tiểu đội luân hồi chúng ta và Chủ Thần không gian, còn bọn chúng biết được bao nhiêu thì không xác định được. Có điều, chính vì thế mà bọn chúng mới để chúng ta tiến vào trong căn cứ này, bởi vì bọn chúng muốn có được gen của chúng ta... Có hiểu không? Những thực vật màu đỏ máu đó hẳn là có thể hấp thu và sửa đổi gen của sinh vật. Phải biết rằng chỉ có những sinh vật sống trên một hành tinh mới có thể thích ứng được với hoàn cảnh của hành tinh đó. Do các loại vi sinh vật khác nhau, vi khuẩn khác nhau, virus khác nhau, nếu như người ngoài hành tinh mạo muội xuất hiện trong bầu khí quyển trái đất, toàn bộ bọn chúng sẽ chết trong vòng vài ngày hoặc vài chục ngày. Vì để sống sót, bọn chúng tất nhiên là phải thích nghi với hoàn cảnh sinh thái trên trái đất, trong đó biện pháp tốt nhất là trực tiếp đoạt lấy gen cùng sức miễn dịch của sinh vật cao cấp nhất trong hệ sinh thái, cho nên những thực vật màu đỏ này nhất định phải có công hiệu ở phương diện đó...

"Bên cạnh đó, không biết chừng những thực vật màu đỏ này cũng là vũ khí sinh vật cực kỳ lợi hại... Có khi còn có thể hấp thu và dung hợp gen của các sinh vật khác, hình thành sinh vật chiến đấu mới... Nếu là như vậy thì người ngoài hành tinh để chúng ta tiến vào trong căn cứ của bọn chúng, mục tiêu hẳn là để hấp thu gen của thành viên tiểu đội luân hồi, chế tạo ra sinh vật chiến đấu mở cơ nhân tỏa tầng thứ nhất, tầng thứ hai, tầng thứ ba... thậm chí là đến tận tầng thứ tư. Cứ như thế, ta nghĩ nguy hiểm chắc cũng sắp xuất hiện rồi!"