Vở Kịch Giữa Màn Sương

Chương 5



Ta phất tay, trong lòng chua xót, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.

 

Từ lúc hủy hôn đến nay, trước mặt cha mẹ và bạn bè, ta luôn tỏ ra nhẹ nhàng, sợ người khác nhìn thấy trò cười của mình, có lúc còn phải an ủi mẹ, bản thân chưa từng khóc một lần.

 

Chớp mắt, không biết vì sao, ta lại suýt rơi lệ.

 

Ta phất tay, nói với tiểu tư rằng ta không thích xem kịch.

 

Chuyện tình yêu của người khác, có gì đáng xem chứ.

 

***

 

Giờ đây, trong chuyện hôn nhân của ta, kén chọn mãi không xong, ý mẹ ta là, đợi qua năm mới rồi hãy tính.

 

Luôn phải cố gắng chọn một người tốt, điều tra kỹ càng nhân phẩm, không cần vội vã.

 

Mẹ ta nghĩ cho ta mọi điều, chuyện hôn nhân vốn phải nghe theo cha mẹ, ta đương nhiên không có dị nghị gì.

 

Mẹ hy vọng ta có thể sống suôn sẻ cả đời, chỉ là không ngờ rằng, càng kéo dài, lại càng lắm rắc rối.

 

Trong yến hội đầu năm, Hoàng thượng nổi hứng, muốn ban hôn cho Hoài Hóa tướng quân đã nhiều năm chưa lấy vợ, Hoàng thượng tùy tay chỉ một cái, rơi ngay vào ta, như một ngọn núi nặng nề đè xuống.

 

Hoài Hóa tướng quân Lý Phù, tên thật là Lý Phúc, người ở Hào Châu.

 

Vài năm trước, khi Tây Bắc nổi loạn, triều đình cử đại tướng quân Lý Kính Trung xuất chinh Thổ Phiên.

 

Lý Phúc dũng mãnh hơn người, trên chiến trường cứu mạng đại tướng quân.

 

Hắn xuất thân hàn môn, không biết một chữ lớn nào, nhưng lại có khả năng phá giải mọi chiêu thức, gặp núi mở núi, thấy chiêu phá chiêu.

 

Đại tướng quân quý trọng hắn là nhân tài, tự mình truyền thụ binh pháp, còn đổi tên cho hắn thành Lý Phù, lấy ý từ câu "Đại bàng nhất nhật đồng phong khởi/ Phù d.a.o trực thượng cửu vạn lý.", một thời gian trở thành câu chuyện đẹp.

 

(*) Đại bàng một ngày cùng gió nổi, phất cánh thẳng lên chín vạn dặm

 

Sau đó, Lý Phù luôn trấn thủ Tây Bắc, trước đó không lâu mới được điều về Kinh.

 

Ai ngờ, hắn vừa về Kinh, đã trở thành phu quân được Hoàng thượng ban cho ta.

 



Mẹ ta hối hận không kịp.

 

Bà không gấp gáp tìm người cho ta, là sợ người ngoài nói con gái nhà  họ Thẩm vội vàng xuất giá, mất đi sự kiêu hãnh, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện thế này.

 

Lý Phù xuất thân hàn môn, đi lên từ quân ngũ, trong quân doanh có tiếng là thần sát.

 

Gả cho một võ tướng, vốn cũng không phải vấn đề lớn.

 

Chỉ là mẹ ta khi còn trẻ, từng có hai người bạn thân nhất cũng gả cho võ tướng.

 

Phu quân của một người thì hiếu chiến, thích rượu mạnh, nàng khuyên nhủ, chỉ đổi lại những cú đ.ấ.m đá. Một thiếu nữ xinh đẹp, cuối cùng sớm nở tối tàn.

 

Phu quân của người còn lại thì là người trung hậu thật thà, nhưng không may trong một lần xuất chinh đã tử trận, để lại người góa phụ chờ đợi hơn nửa đời người.

 

Hai người bạn thân của mẹ ta đều không có kết cục tốt, nên khi chọn phu quân cho ta, bà chưa bao giờ cân nhắc đến võ tướng. Còn về phần ta, trong lòng ta, cũng thích những người có khí chất thư sinh hơn.

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Ai mà ngờ, số phận lại trêu ngươi.

 

Hôn sự này dù thế nào cũng không thể từ chối.

 

Cha ta đã ngầm gây khó dễ cho nhà họ Cố, Hoàng thượng thông minh lẽ nào không biết. Gia đình ta có lý do chính đáng, Hoàng thượng mắt nhắm mắt mở cho qua cũng được.

 

Nhưng với hôn sự cùng Lý Phù là do Hoàng thượng tự tay ban, làm sao chúng ta dám từ chối.

 

Nói lui một vạn bước, dù có thể từ chối - liên tiếp hủy hai hôn sự - nhà họ Thẩm ta cũng không còn mặt mũi nào gặp ai nữa.

 

Ta không gả, nhưng các muội muội thứ xuất dưới ta vẫn phải gả, không thể chỉ vì hôn sự của một mình ta mà làm hỏng danh tiếng của các muội muội ta. 

 

Ta chỉ có thể cắn răng thêu áo cưới.

 

Cứ co rúc trong phủ mãi cũng buồn bực, thời tiết ấm dần, ta liền dẫn Chi Lan ra ngoài dạo chơi.

 

Tại cửa hàng phấn son, thử qua màu sắc, ban đầu định ghé qua tiệm châu báu xem qua một chút, nhưng đột nhiên có một đội kỵ binh lao nhanh như gió lướt qua phố, ta bị đẩy sang một bên, không kịp đề phòng bị bụi từ vó ngựa cuốn lên làm ta sặc vào mũi và miệng.

 

Chưa kịp lấy lại hơi thở, đội kỵ binh đó đã quay đầu trở lại.

 

Vó ngựa tung cao, bị một bóng người cao lớn dùng một tay ghìm lại, người và ngựa dừng ngay trước mặt ta, che khuất cả ánh sáng mặt trời, làm trời đất bỗng tối đi vài phần.