Vô Lại Kim Tiên

Chương 47: Ba La mật tửu



"Trời ơi! Phượng Hoàng nữ thần tại thượng!" Suất điểu Cận Bố kinh ngạc tán thán một tiếng, tấm tắc xưng kì nói: "Lâm tiểu tử vừa là ngoại tịch Nguyệt Tinh Linh thân vương, vừa là ngoại tịch Đức Lỗ Y, vừa là ngoại tịch Hoàng Kim Cự Nhân, vừa là gia chủ tương lai của Lâm gia, cũng tính là ngoại tịch Hỏa Phượng Hoàng của Chu Tước gia tộc chúng ta, ngươi thực đừng nói ta hay ngươi còn ngoại tịch Cự Long hoặc là ngoại tịch Thiên Hạc nha!"

Lâm Phong cười nói: "Chính có cái ý tứ này, có thời gian đi bái phỏng Thiên Hạc nữ hoàng cùng Long hoàng một cái, thuận tiện lại tìm ngoại tịch Cự Long cùng ngoại tịch Thiên Hạc cũng không tệ, khà khà!"

Suất điểu Cận Bố bĩu môi một hồi, da thịt trên mặt tất cả mọi người cũng đều co rút, trên mặt rõ ràng viết bốn chữ: nhĩ tựu xuy ba! (Ngươi chính là khoác lác thôi)

Lâm Đại cùng Lâm Nhị liền giống hai tiểu Ải Nhân đứng bên cạnh thân thể sau khi biến thân thành cự nhân cao 8 9m của Lâm Phong, cái miệng căng thành cái phểu, đến hiện tại đều không nói ra một câu, chỉ cảm thấy trong sương mây, đồng thời thầm nghĩ: "Thực sự thấy quỷ con mẹ nó, chúng ta theo ở trái phải công tử, thế nào không biết công tử còn là ngoại tịch Đức Lỗ Y cùng ngoại tịch Hoàng Kim Cự Nhân!"

Lần nữa ngồi vào chỗ, tiếp theo Thụ Cự Nhân Cáp La tụng hết ma pháp chú ngữ, cành cây bên cạnh mọi người ào ào rủ xuống, như sản sinh tạo thành một một băng ghế bằng cây, khi đợi mọi người ngồi lên, lại nâng lên, đem mọi người đến một độ cao giống nhau.

Mọi người rất kinh ngạc tán thán, lại thầm bội phục trình độ đích xác bất phàm ở phương diện ma pháp hệ thực vật của khối đầu to này, một trò ma pháp lô hỏa thuần thanh này tuy không có uy lực gì, nhưng lại thực dụng phi thường, cũng chính là Thụ Cự Nhân có khả năng với lục sắc thực vật nối kết, trong ma pháp còn trộn lẫn một đạo mệnh lệnh trao cho lục sắc thực vật.

Đổi là ma pháp sư nhân loại, cho dù là pháp sư thánh cấp chuyên tu luyện ma pháp hệ thực vật, cũng không có khả năng nối kết với lục sắc thực vật, càng không nói tới có thể chỉ huy lục sắc thực vật.

Lâm Phong cũng thu nguyên thân, nguyên thần quay về bổn thể, cũng giống như với người khác, cùng ngồi trên ghế dài bằng gỗ lưng chừng giữa trời, treo ở giữa không trung lắc tới lắc lui.

Lâm Phong lấy ra 3 bồn mĩ tửu, sau khi nhẹ nhàng vỗ mở trát phong liền đưa đi, vò rượu giống như bị một bàn tay to vô hình cầm giữ, từ từ bay đến trước người ba vị Thụ Cự Nhân, một trận hương vẩy rắc ngào ngạt tức thì ở trong không gian tán phát ra, mọi người đều không nhịn được ra sức ngửi mũi xuống.

"Ba la mật mĩ tửu!" Tiếng hô kinh ngạc lập tức từ trong miệng tam hoàng tử điện hạ cùng ba Thụ Cự Nhân vang lên, mấy tên khốn khác bất luận thân phận cùng địa vị đều không đủ hưởng dụng loại mĩ tửu đỉnh cấp so với hoàng kim còn phải trân quý hơn này vừa nghe cái tên như sét đánh qua tai này, tức thì thèm thuồng nước dãi đều sắp chảy ra.

May là tại trường đều là nhân vật thấy qua cảnh lớn, còn không đến mức đương trường lòi mặt xấu, bất quá thấy biểu tình giống như oán phụ phát tình thấy được "bất đảo kim thương" đó của họ, liền biết dụ hoặc của mĩ tửu này đối với bọn họ to lớn bao nhiêu.

Loại ba la mật mĩ tửu này là dùng một loại thực vật của Tinh Linh chi Đô ủ mật chế thành, chính là đặc sản hiếm có nhất của Nguyệt Tinh Linh nhất tộc. Thật sự bởi vì loại thực này chỉ thích hợp sinh trưởng ở Nguyệt Tinh Linh chi Đô bên trong Chiểu Trạch, hơn nữa sản lượng cũng thấp phi thường, thành thử loại mĩ tửu này chẳng những là mĩ tửu được quý tộc hoan nghênh nhất đại lục, hơn nữa giá trị của nó càng là hơn hẳn hoàng kim.

Ba la mật là một loại thực vật do được hấp thu tinh hoa của nước mưa trong Chiểu Trạch cùng tinh hoa của lục sắc thực vật dày đặc của Nguyệt Tinh Linh chi Đô, trải qua thời gian dài dăng dẳng kết thành, Tinh Linh yêu thích mĩ tửu mĩ thực liền dùng bí phương đặc biệt ủ thành mĩ tửu, rượu thơm mà thuần, phàm là quý tộc uống qua ba la mật tửu, lại uống mĩ tửu khác đều có thể uống không biết vị, với uống nước lã không có phân biệt gì.

Thành thử, loại mĩ tửu này có thể nói là cống phẩm hoàng thất của các quốc gia đại lục cùng trân phẩm tư tàng của đại quý tộc siêu cấp, đến mức giá của ba la mật tửu trên chợ đen lại có một dạo leo thanh đến gấp 10 lần so với giá ngày của hoàng kim.

Hơn nữa luôn là có cầu mà không có cung. (hữu giới vô thị - có giá không có chợ)

Dưới roi lợi ích to lớn, mỗi ngày đều có lượng lớn mạo hiểm giả xách đầu tiến vào Lạc Nhật Đại Chiểu Trạch, chờ đợi cơ hội bắt vài Nguyệt Tinh Linh, hoặc là bán đến thị trường nô lệ, hoặc là dùng trao đổi một chút ba la mật tửu, sau đó lấy giá trời bán đến chợ đen, sau đó lưu lạc đến trong tay hoàng thất cùng đại quý tộc các nước.

Bất quá chút mĩ tửu mỗi năm lưu lạc đến đại lục quả thật ít thảm thương, bọn đại quý tộc thường thường đem loại mĩ tửu thế gian hiếm có này cất giất kỹ từ từ hưởng dụng, cho là trên mấy yến hội đặc biệt đều tiếc rẻ lấy ra chiêu đãi khách nhân tôn quý có thân phận cùng địa vị đặc biệt.

Lâm Phong lần này sau khi ra ngoài mang theo năm hủ ba la mật tửu, hiện tại một lần lấy ra ba hủ, hắn cũng không kìm được có chút cảm giác đau xót, bất quá chỉ cần có thể làm ba Thụ Cự Nhân suy nghĩ có chút trì độn này lừa đến lĩnh chủ ta, khiến bọn họ đem vài trăm dặm trong phạm vi Khố Khắc Sâm Đạt xanh hóa một tí, ba hủ mĩ tửu này cũng đáng giá.

Suất điểu Cận Bố hổn hển nói: "Úc! Trời ơi, lại có thể có nhiều ba la mật mĩ tửu nhiều như vậy, lĩnh chủ đại nhân, ngài tốt xấu cũng là ngoại tịch Hỏa Phượng Hoàng của Chu Tước gia tộc chúng ta, nếu đã có ba la mật tửu nhiều như vậy, vì sao không đem ra cho mọi người chia vui, quá không đủ ý tứ!"

Tam hoàng tử điện hạ cũng nói: "Lĩnh chủ đại nhân tôn quý, ta nghĩ lấy thân phận của ngài, phải không thể nặng bên này nhẹ bên kia!"

Hải Phi Tư điện hạ cũng là ba năm trước khi đi sứ Thần Vũ đế quốc, mới có may mắn thưởng thức qua chút ba la mật mĩ tửu hoàng đế bệ hạ của Thần Vũ cất giấu riêng, hơn nữa bởi vì người nhiều rượu ít, hắn cũng chỉ vỏn vẹn nếm được chừng ít rượu mà thôi, hiện tại Lâm Phong một lần lấy ra ba hủ ba la mật tửu, tuy hắn còn thể bảo trì nụ cười mỉm quý tộc ưu nhã, nhưng trong bụng lại đã là sâu rượu tàn sát bừa bãi.

"Cái này đương nhiên!" Lâm Phong lấy ra hủ thứ tư, hất bỏ trát phong đưa qua, trong lòng lần nữa đau xót một cái, hay còn có một hủ, nói gì cũng không thể lại đem ra, thích hợp giữ cho bản thân từ từ hưởng dụng.

Lâm Đại cùng Lâm Nhị tuy cũng là đại phát cơn nghiện rượu, hay tam công tử trước nay không hề xử tệ thuộc hạ, khi ở trong phủ cũng thường xuyên có thể cho bọn chúng một chút ba la mật tửu, đến là không có dục vọng sàm ngôn như vậy giống người khác.

Còn như 12 vị mĩ nữ chiến thần, bọn họ không có thực dục vẫn như cũ là một bộ biểu tình lạnh băng băng, không có nửa phần động tâm.

Ba vị đầu to Thụ Cự Nhân nào có chút xíu do dự, vừa từ trong giấc ngủ say ngàn năm tỉnh lại, hiếu tửu của bọn họ liền bị một trận hương rượu dẫn tới, hiện tại thấy được ba la mật tửu, sâu rượu trong bụng sớm liền đã bắt đầu kháng nghị, làm sao còn có thể chịu được, lập tức bưng vò rượu "ừng ực ừng ực" uống như trâu.

Tam hoàng tử điện tuy còn có thể bảo trì phong độ quý tộc ưu nhã, đem mĩ tửu phân phát xuống, nhưng thấy biểu tình có chút không thể chờ đợi được đó của bọn họ, quả thật thần tình với một bầy ác lang đói một tháng khi thấy được một con cừu con nhỏ không có gì phân biệt.

Lâm Nhị tát vào mồm, vẻ mặt cười hèn hướng về Lâm Phong nhỏ tiếng nói: "Những Thụ Cự Nhân này chắn chắn cái đầu có bệnh, lại đem công tử nhận thành là ngoại tịch Hoàng Kim Cự Nhân, thuộc hạ thấy không chừng ngày nào bọn họ cò có thể nhận công tử thành là tổ tiên Thái Thản của bọn họ cũng nên!"

Lâm Đại so ra thận trọng, tuy không nói gì, nhưng cũng gật đầu biểu thị khẳng định.

Lâm Phong cười nói: "Ma mà đầu bọn họ có bệnh, nếu không ta muốn lôi kéo ba Thụ Cự Nhân này thực không phải một việc dễ dàng, ba khối đầu to này trình độ ở phương diện ma pháp hệ thực vật rất có chỗ độc đáo, Cáp La tộc trưởng càng là một vị đại sách pháp sư, một cổ thực lực thế này thực không thể để tam hoàng tử điện hạ lôi kéo qua!"

Trong lòng lại nghĩ, ba Thụ Cự Nhân này thật sự là bộ não có vần đề không? Là một sinh mệnh trí tuệ sống trên ngàn năm, nếu là đầu của Thụ Cự Nhân Cáp La ra bệnh, như vậy mặt trời ngày mai cũng có khả năng ra từ phía tây.

Lâm Phong đã có thể xác định, có thể là trên mặt tòa kim thân của bản thân có khí tức của Hoàng Kim Cự Nhân, bởi thế mới khiến Thụ Cự Nhân Cáp La coi hắn thành là một vị ngoại tịch Hoàng Kim Cự Nhân.

Khi hai người nói chuyện ép thấp thanh âm, thành thử trử Lâm Đại ra ai đều không nghe được.

Một vò mĩ tửu 20 cân rất nhanh bị ba khối đầu to Thụ Cự Nhân uống như trâu cạn sạch, bàn tay to như cái quạt phủ của Cáp La tộc trưởng xoa bụng, biểu tình gương mặt thỏa mãn.

Một đám bọn thuộc hạ của tam hoàng tử điện hạ cũng là vẻ mặt thỏa mãn, có thể uống được loại mĩ tửu cực phẩm chỉ có hoàng thất cùng đại quý tộc mới có thể hưởng dụng được này, đối với bọn họ mà nói quả thật là một đại hưởng thụ trong đời, quả thật là chuyến đi này không uổng.

Cáp La tộc trưởng tụng chú ngữ, một đạo quang hoàn lục sắc chìm vào đỉnh đầu của Lâm Phong, Cáp La nói: "Lĩnh chủ đại nhân tôn quý, khảng khái của người đủ cảm động Lục Sắc chi Thần, "chúc phúc của Lục Sắc chi Thần" này là lễ vật lớn nhất Lục Sắc chi Thần ban cho ngài, Thụ Cự Nhân nhất tộc chúng ta sẽ là bằng hữu trung thật nhất của ngài!"

Lâm Phong ngạc nhiên hỏi: "Chúc phúc của Lục Sắc Thần?"

Cáp La giải thích một luột, Lâm Phong mới tính là minh bạch.

Nguyên lai Thụ Cự Nhân nhất tộc trời sinh thích rượu, đối với các loại mĩ tửu ham thích lấy một chữ yêu mà nói, vị Thụ Cự Nhân tộc trưởng này mới từ trong giấc ngủ say ngàn năm tỉnh lại, liền uống được ba la mật tửu loại mĩ tửu cực phẩm này, lại thêm Lâm Phong lại là một ngoại tịch Hoàng Kim Cự Nhân, nhận định mà không quản thân phận này là thật là giả, Cáp La tộc trưởng lại nhận là thật.

Thành thử, vị Thụ Cự Nhân tộc trưởng này lại cho Lâm Phong một thân phận ngoại tịch Thụ Cự Nhân, phụ thêm tặng cho Lâm Phong một hạng kĩ năng rất đặc thù ---- chúc phúc của Lục Sắc chi Thần.

Vốn dĩ thấy biểu tình hâm mộ của mọi người, Lâm Phong còn cho rằng chúc phúc của Lục Sắc chi Thần này có nhiều bảo bối, thế nhưng sau khi nghe Cáp La giải thích qua, gần như tức thổ ba thăng máu.

Bạn cho chúc phúc của Lục Sắc chi Thần này là đồ chơi phế phẩm gì, nguyên lai là một lục sắc trớ chú trước khi chết dùng phản kích địch thù, cũng chính là một kĩ năng lâm tử cắn lại một phát.

Lâm Phong ở thế giới này gần như có thể tính là bất tử chi năng (nghĩa như bất tử), vị Thụ Cự Nhân này tặng cho hắn một kĩ năng như vậy, đây không phải trù hắn mau chết sao, thực sự con mẹ hắn!

Lâm Phong tức giận trong bụng chửi mẹ.

Bất quá, hay ở Cáp La tộc trưởng cho hắn cái thân phận ngoại tịch Thụ Cự Nhân này, với ông ta cũng tính là người một nhà, như thế liền để bọn họ tới lãnh địa của mình giúp mình làm việc cũng chính là một chuyện đương nhiên.

Một hồi lâu, mới lắng lại ngọn lửa căm tức, hướng tới Thụ Cự Nhân Cáp La nói: "Cáp La tộc trưởng tôn kính, Khố Khắc Sâm Đạt có mĩ tửu cùng thức uống tốt nhất của Tinh Linh chi Đô, nói như quả ngài thích loại ba la mật mĩ tửu này đừng ngại tới lãnh địa của ta làm khách vài ngày, chu vi trăm dặm của Khố Khắc Sâm Đạt đều là hoang dã, ngài có thể cũng thuận tiện mang theo hài tử của ngài tới đó, không biết Cáp La tộc trưởng tôn kính có thể đáp ứng yêu cầu nhỏ nhoi này của ta hay không?"

Cáp La tộc trưởng cười đáp: "Lĩnh chủ đại nhân tôn quý, chăn thả rừng rậm là thiên chức của mỗi một Thụ Cự Nhân, ngài hiện tại cũng là một thành viên của Thụ Cự Nhân nhất tộc chúng ta, chúng ta rất cao hứng cũng có thể mang theo hài tử của chúng ta đến lãnh địa của ngài, đương nhiên, như quả mỗi ngày còn có thể hưởng dụng được các loại mĩ tửu của Tinh Linh chi Đô, chúng ta cũng vô cùng cảm tạ ngài!" truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Lâm Phong trong lòng tính toán một cái, lập tức kêu gào một tiếng, trời, một vò ba la mật tửu trị giá ít nhất 1 vạn kim tệ, như quả mỗi ngày bị ba Thụ Cự Nhân này uống trên vài vò như thế, vậy không phải mỗi tháng đều phải uống mất của hắn chí ít trên 100 vạn kim tệ.

Lâm Phong hiện tại đã bắt đầu tính kế khoản nợ này rốt cuộc có lợi hay không, quả thật là ba la mật tửu quá ít ỏi, một phần ba la mật tửu sản vật của Tinh Linh chi Đô thuộc về Đái Lệ Ti Nguyệt Tinh Linh nữ vương cũng gần miễn cưỡng đủ chống đỡ nhu cầu trên phủ của hắn, như quả phải lấy ra phụng dưỡng ba Thụ Cự Nhân này, đoán chừng hắn cũng đành đi uống nước lã.

Âm thầm tính toán một hồi, còn là quyết định trước đem ba Thụ Cự Nhân này mang về sẽ bàn lại, cho dù mĩ tửu của Tinh Linh chi Đô các quốc gia nhân loại đều là không có, cho dù không có ba la mật tửu, dựa vào thân phận ngoại tịch Thụ Cự Nhân cùng ngoại tịch Hoàng Kim Cự Nhân một thật một giả của hắn cùng các loại mĩ tửu khác, để ba Thụ Cự Nhân này làm việc cho hắn cũng không phải là chuyện khó gì!