Vợ Nhặt

Chương 24



------sân bay------

Một cô gái xinh đẹp có vóc dáng cao gầy mái tóc cô màu đen tuyền được cô thả xuống ngang hông nước da mịn màng trắng hồng, trên mặt cô đeo một cặp kính đen dày che giấu đi khuôn mặt nhưng vẫn không làm vẻ đẹp của cô phai nhạt đi. Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng kết hợp cùng quần jean chân đi giầy cao gót, bộ quần áo làm tăng thêm vóc dáng quyến rũ của nàng nhiều hơn. Đi cùng nàng là ba anh chàng cao to đẹp trai. Bốn người họ đi đến đâu cũng đều khiến cho người trong sân bay phải ngoảnh lại nhìn.

"Lily"

Một người đàn ông trung niên khá cao tuổi đứng ở một bên. Ông ăn mặc rất giản dị nhưng cơ thể ông lại luôn tỏa lên một luồng khí thế uy nghiêm, mặt ông lộ rõ rệt những nét nhăn nheo đã qua bao năm tháng vật lộn với cuộc sống nay, nhưng dù vậy vẫn không làm mất đi vẻ uy nghiêm và bảnh trai của ông. Lily nghe thấy có người gọi mình thì lập tức quay sang nơi phát ra tiếng động. Khi thấy được người phát ra âm thanh đó thì cô lập tức chạy đến ôm chầm lấy ông.


"Ba"

Người đàn ông thấy cô con gái cưng của mình đang  ngoan ngoãn ôm chầm lấy mình thì cũng đưa tay ra vuốt tóc cô, mặt ông lộ rõ vẻ mặt vui mừng.

"Bây giờ cô mới nhớ mình còn có ông già này à."

Ông trách móc cô con gái nhỏ của mình  mặt ông giả bộ nghiêm nghị nhìn cô.

"Ba! Con xin lỗi mà. Tại công việc của con nhiều quá nên không về thăm ba được."

Ông vẫn tiếp tục làm bộ mặt nghiêm túc nhìn cô. Cô ôm lấy cổ ông dụi dụi.

"Con xin lỗi mà"

Cô làm nũng khiến ông không kìm hãm được, lòng yêu thương cô lại trào ra. Ông nhẹ nhàng xoa đầu cô con gái và nở nụ cười rất ôn nhu đối với cô. Sự nghiêm nghị mất dần đi thay vào đó là sự ô nhu và yêu thương dành cho cô.

"Được rồi, được rồi! Tha cho con lần này"

Cô dời khỏi người ôm đứng thẳng dậy tay bấu chặt lấy tay của ông.


"Đại úy, ngài vẫn khoẻ chứ"

Ba thanh niên đi cùng cô đứng nghiêm nghị cúi chào ông.

"Được rồi. Cứ gọi tôi là bác Trần được rồi. Đại úy gì ở đây nữa tôi đã nghỉ hưu mấy năm nay rồi còn gì"

Ông hướng ba người đi cùng cô về mà nói. Ba người này ông cũng không còn lạ lẫm gi nên cũng thoải mái.

"Ba anh về khách sạn đi  tôi về với ba tôi. Nếu có chuyện gì thì tôi sẽ đến."

"Vậy cũng được. Bác Trần Lily vậy chúng tôi đi trước"

Ba người cúi đầu chào ông rồi cùng nhau bước chân ra khỏi sân bay. Cô và ông cũng kéo vali dần dần đi ra khỏi cửa sân bay. Bước ra khỏi sân bay cô đứng ngửa mặt lên trời hít một hơi thật sâu để  không khí có thể tràn ngập  đầy lồng ngực mình.  Cũng đã lâu lắm rồi cô không đặt chân về vùng đất này. Cũng đã bốn năm rồi còn gì.


"Bốn năm rồi không về nước có nhớ đường về nhà không đó"

Ông Trần đứng một bên trêu ghẹo cô. Cô nhìn ông rồi dậm chân giận hờn.

"Ba này thật là làm như con quên hết mọi việc rồi không bằng á"

"Chứ không phải con quên ông già này rồi à"

"Ba thật là..."

Cô giận hờn không thèm nói chuyện với ông nữa mà đi thẳng vào trong xe ngồi. Đúng là đã bốn năm rồi nàng mới trở về nơi này cũng có một vài chuyện sẽ không nhớ rõ. Nhưng tại sao dù đã trải qua bốn năm nhưng cô vẫn không thể nào mà quên đi được nàng. Mọi thứ về nàng và nơi này cô đều nhớ rất rõ. Cái gì liên quan đến nàng cái nàng thích đến cái nàng ghét cô đều còn nhớ rất rõ. Từ khi xa Hắc Vân không một ngày nào là cô không nhớ đến nàng. Cô cũng không rõ mình đã bật khóc trong đêm bao nhiêu lần chỉ vì nhớ đến nàng, từ khi cô rời khỏi Hắc Vân thì không một ngày nào cô cảm thấy vui cả, tất cả những ngày không nàng với cô tất cả chỉ là một mầu đen không có sự vui vẻ hay là hạnh phúc. Qủa thực nàng đã trở thành một phần lớn trong cuộc sống của cô, trở thành lẽ sống của cô khiến cô không thể nào sống thiếu đi được. Nhưng cô và nàng quả thực không thể nào mà đến được với nhau cả. Hai người thuộc hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Cô đặt tay lên trên lồng ngực của mình. Nó lại đau rồi, lại nhớ đến nàng nữa rồi. Ông Trần ngồi một bên lái xe thấy khuôn mặt đau khổ của con gái cưng của mình như vậy lòng ông cũng không đành nhưng quả thực ông lại không thể làm gì chỉ đành im lặng nhìn con gái mình.

Cô hướng mặt ra ngoài để gió phả vào mặt mình. Mắt cô ẩn chứ đầy sự đau buồn và nhớ nhung. Cô nhìn vào khoảng không và cũng không dõ mình nhìn gì. Cô chỉ ngồi im lặng nắm lấy tim mình nhìn ra ngoài của sổ xe.

"Vân! Em nhớ chị"

P/s: xin lỗi mấy bé nha mấy ngày nay Lỳ bệnh nên không viết truyện cho mọi người đọc được. Giờ cố viết để đăng do hơi vội nên chap không hay lắm mọi người thông cảm nha😟😟😔😔😔