"Như là em phải không"
Nàng kéo cô lại để cô đối diện với mình. Nhìn được rõ người con gái mà mình ngày đêm nhớ mong đang ở trước mặt nàng kéo cô thẳng vào trong lồng ngực mình, ôm chặt lấy cơ thể cô mặt nàng dụi dụi vào cổ cô mà tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc này.
"Vợ! Chị rất nhớ em"
Nàng ôm chặt lấy cô lực ôm càng ngày càng mạnh như thể sợ rằng cô sẽ lại biến đi đâu mất vậy. Lily lúc đầu ngỡ ngàng một hồi rồi cũng ngoan ngoãn ở trong lòng của Hắc Vân. Cảm giác ấm áp này đã bốn năm rồi cô không thể cảm nhận được, bây cô chỉ muốn tận hưởng giây phút này dù chỉ là một chút thôi dù cơ thể có đau cũng được. Cô đưa tay lên định ôm lại nàng thì động tác của cô dừng lại giữa không trung. Hắc Vân đang ôm lấy nàng thì đột nhiên bị đẩy ra.
Cô thẳng tay đẩy nàng ra xa mình, ánh mắt thì lãnh đạm không chút nhiệt độ nào. Nàng nhìn thấy cô như vậy tự dưng cảm giác thấy tim mình nhói lên một trận đau đớn.
"Như là em mà"
Nàng tiến lại gần cô nhưng đã bị cô nhanh chóng đẩy ra xa và lùi về phía sau. Nàng vẫn không từ bỏ ý định tiến lại gần cô hơn, nàng tiến một bước cô lùi về sau một bước. Đến khi cô bị nàng ép vào tường không còn đường lui mới dừng lại. Nàng chống hai tay lên tường để cô không có đường chạy đi được.
"Cô làm gì vây, tôi nói cô nhầm người rồi"
Lily khó chịu muốn đẩy cô ra nhưng lực bất tòng tâm, cô không thể đẩy nàng ra xa được. Nàng nhìn cô với một ánh mặt chìu mến, cự kì ôn nhu mà cô biết rằng ánh mắt này nàng chỉ dùng duy nhất để nhìn cô mà thôi. Lòng cô mềm nhũn ra cô thực sự rất muốn thừa nhận muốn ôm chặt lấy cô nhưng lý trí lần này đã áp đảo khiến cô không thể thừa nhận khiến cô không thể ôm chặt lấy người mà cô nàng đem mong nhớ. Lily cảm thấy tim mình rất đau khi thấy nàng u buồn như vậy nhìn mình.
"Là em mà, Như em sao vậy chị là Hắc Vân đây mà"
Nàng kích động nắm chặt lấy đôi vai gầy guộc của cô mà dùng lực. Lily bắt đầu cảm thấy đau đau vai nên hơi nhíu mày.
"Cô đang làm tôi đau đấy."
Cô cố đẩy nàng ra thì nàng lại càng kích động nắm chặt lấy vai nàng. Hai người giằng co một hồi lâu vẫn không dứt ra được, cô càng ngày càng khó xử không biết làm sao còn nàng thì càng ngày càng kích động trước hành động cố né tránh của cô. Không thể nhịn được nữa nàng liền giáng môi mình lên bờ môi mỏng của cô.
"Ư...ư..." Cô bất ngờ trống cự lại quyết liệt hơn. Cô cố đẩy nàng ra thật mạnh nhưng không được, cô dùng hai tay đánh liên tục vào bả vai nàng. Hắc Vân mặc cho cô đánh tay vẫn vòng qua eo cô ôm chặt, cô cắn chặt hai hàm răng mình lại với nhau để nàng không thể tiến sâu hơn vào bên trong. Nàng vẫn nhẹ nhành hôn lên môi cô khi có ý định tiến vào lưỡi nàng đã bị chặn lại. Hắc Vân nhẹ nhàng đưa tay lên bóp lấy thứ mềm mại trên ngực cô. Bị một lực tác động vào nên bất giác cô rên nhẹ lên thành tiếng. Nhân cơ hội nàng liền tấn công sâu vào bên trong, chiếc lưỡi của nàng bắt đầu tác quái nó luồn lách đi sâu vào trong tìm kiếm chiếc lưỡi mềm mại của cô. Hai chiếc lưỡi quấn chặt lấy nhau tạo ra những tiếng rất là ngượng ngùng, cô từ chống cự sang đầu hàng hoàn toàn. Nụ hôn kéo dài rất lâu đến khi cô gần như không thở được nữa mới nhẹ nhàng dùng tay đẩy nhẹ nàng ra, nàng cũng biết cô đang thiếu dưỡng khí nên nuối tiếc thả ra, khi thoát khỏi đôi môi ngọt ngào của nàng cô liền thở hổn hển cố lấy thật nhiều không khí vào trong. Sau khi cô lấy lại đủ không khí cho mình thì lập tức thẳng tay tát cho nàng một phát đau điếng.
"Chị biến ngay cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy chị nữa"
Cô nói rồi ôm bộ mặt ướt lệ chạy đi. Nàng ngơ ngác một hồi rồi liền chạy đuổi theo cô ra ngoài nhưng không thể kịp cô đã biền mất đâu rồi. Hắc Vân ngã xuống đất tay nàng liên tục đấm xuống nền đất lạnh lẽo vô tri vô giác. Nàng cứ thế đấm đến khi tay mình chảy máu vẫn không chịu dừng.
"TẠI SAO! TẠI SAO! TẠI SAO EM LẠI ĐỐI XỬ VỚI TÔI NHƯ VẬY."
Nàng ngồi luôn xuống nên đất hai tay ôm chặt lấy mặt mình mà khóc. Lại cái cảm giác mất mát khó chịu nàng. Nàng cứ ngồi đó mà khóc lên không ngừng.
Cô đứng trốn ở một góc tường chứng kiến hết mọi việc. Thấy nàng tự hành hạ bản thân mình vậy tim cô như thắt chặt lại đau nhức, cô muốn chạy ra ôm lấy nàng nhưng cô không thể làm vậy. Cô nắm chặt lấy bàn tay mình vừa đánh nàng mà tự trách móc bản thân sao lại nỡ đánh nàng. Cô đứng đó mà khóc nức nở.
"Vân! Em xin lỗi."