Sau một vài ngày nhờ sự chăm sóc tỉ mỉ và cẩn thận của nàng mà tình trạng sức khoẻ của cô đã có nhiều dấu hiệu tích cực hơn có thể đi lại và đè con nhà người ta ra được nhưng lại không thể làm thịt được gì người ta. Điều này cũng làm cô bực mình vô cùng. Lần nào cô định làm thịt cừu thì cũng có người đến phá đám mà cho con cừu nhỏ của cô chạy khỏi cô vài lần và giờ nàng còn không chịu lại gần cô nữa luôn.
Từ ngoài cửa Trịnh Nhật Thanh bưng vào cho nàng tô súp đưa đến bàn cô rồi lui xa cô mấy chục mét lận. Hắc Ngọc Linh nhìn tô súp mà nàng đưa cho mình rồi ngẩng đầu lên hỏi.
"Hôm nay lại món gì đây."
"Súp dơi đó"
Nghe nàng nói xong thì mặc cô đen lại còn hơn cả đít nồi, trên trán còn nổi một đường hắc tuyết. Nàng nói cô ăn súp dơi khác nào nói cô sinh lý yếu cần tầm bổ thêm sinh lý.
"Đang tính đưa chị qua nhưng người ta không cho vào"
Cô cười lạnh nhìn nàng, ý gì đây nghĩa là nàng muốn tống cổ cô đi thật hay sao. Nàng đang trao cho cô một nụ cười yêu thương để nhận lại một ánh mắt thương yêu của cô.
"Thôi ăn đi súp bí đỏ đấy không bị gì đâu mà lo"
"Hừ..."
Hắc Ngọc Linh cầm tô súp lên ăn cho bỏ ghét không thèm để ý đến nàng nữa. Đang ăn thì từ ngoài cửa phát ra tiếng ngõ cửa.
"Vào đi"
Hắc Ngọc Linh mặt không cảm xúc cho người bên ngoài đi vào. Người bên ngoài nghe nghe thấy sự đồng ý của cô nên cũng mở cửa đi vào bên trong.
"Chào bé cưng, em sao rồi khoẻ hơn hay chưa."
Lăng Viễn Kha từ ngoài cửa đi vào bên trong không thèm để ý đến nàng mà ngay lập tức nhào đến ôm lấy cô. Trịnh Nhật Thanh thấy có người con gái lạ vào phòng chưa gì đã chạy lại đến ôm cô, lại là một người rất đẹp nữa làm cho lòng nàng có một chút gì đó hơi khó chịu. Chẳng hiểu sao mình khó chịu khi thấy có người ôm cô làm nàng càng bực mình bản thân hơn.
"Ây ra, chị ngửi được mùi gì đó chua chua nha haha"
Sau khi nàng vừa ra khỏi phòng thì Lăng Viễn Kha cũng rời khỏi người của cô và đi lại cửa chốt cửa lại.
"Kha tỷ sao tỷ cứ thích chọc em hoài vậy"
"Haha tại con cừu nhỏ nhà em dễ ăn dấm chua quá đấy thôi."
"Vậy chuyện em nhờ chị ra sao rồi"
"Đã điều tra xong em tự mình xem đi"
Lăng Viễn Kha đi tới ngồi xuống bàn làm việc của cô mà vắt chéo hai chân lên mặt bàn. Hắc Ngọc Linh cầm lên sấp hồ sơ mà Lăng Viễn Kha vừa đưa cho mình. Chỉ ngay sau khi cô xem tài liệu mà sắc mặt biến hóa không ngừng từ xanh sang đen biến đổi liên tục.
"Con mẹ nó, khốn nạn."
Hắc Ngọc Linh sau khi xem hết đống tài liệu đó thì không thể kiềm chế nổi bản thân mình mà nén đống tài liệu đó xuống đất.
"Đúng là lũ khốn nạn mà. Kha, tỷ mau đi bắt tên khốn nạn đó về đây cho em ngay bây giờ. Cả cái gia tộc đó nữa xóa sổ hết, tỷ mau xóa sổ cái gia tộc đó cho em."
Hắc Ngọc Linh như muốn phát điên lên ở mắt nàng giăng đầy là tơ máu, răng nghiến chặt lại với mau. Nhìn cô lúc này hảo đáng sợ.
"Linh nhi em bình tĩnh đi, tỷ đã sớm cho người bắt hết mấy người đó lại rồi giờ chúng đang ở trong phòng giam của tổ chứ. Còn cái gia tộc đó em yên tâm trong hôm nay tỷ sẽ xóa sổ nó sẽ không ai còn nhớ đến đã từng có cái gia tộc đó."
Nghe Lăng Viễn Kha nói vậy nàng cũng hạ bớt cơn giận của mình xuống phần nào. Bây giờ cô phải lập tức đi tìm con cừu nhỏ của mình rồi dẫn đến tổ chức mới được. Tất cả những người dám động đến nữ nhâm của cô chỉ có một kết cục thôi đó là họ phải.
" chết".