Vợ Nuôi 2: Mãi Cuồng Si

Chương 38: Mộng Cảnh Cửu Chi Linh (3)



“A… Đừng…”

Hoa Ly sụt sùi nước mắt, cô muốn đẩy Tần Viễn ra nhưng hạ thân lại đang hút chặt lấy dị vật kia của anh. Anh cúi đầu, ngậm lấy đoá hoa nhỏ mẫn cảm trên ngọn núi tuyết kia, tay còn lại luồng lách khắp nơi trên cơ thể của cô.

Tại sao lại thành ra thế này? Cả bản thân cô và anh đều không thể biết trước được, nhưng lúc này cô chỉ có đau đớn và tủi thân. Tần Viễn vòng tay, bế Hoa Ly lên đi thẳng vào phòng tắm sau khi xong trận hoan ái kịch liệt. Cô lúc này toàn thân đã rã rời, tâm trí cũng tê liệt mặc cho anh định đoạt. Anh gọi người làm mang ít thảo dược lên để pha vào bồn nước ấm, giúp cô giảm đau nhức.

Hoa Ly bước ra, hai chân vẫn còn run run không đứng vững, cô trừng mắt nhìn Tần Viễn đang ngồi ở trên giường.

“Em trừng mắt nhìn tôi thì được gì?”

Cô cắn răng, trong đôi mắt hiện lên những tia chua xót. Người này thật sự là anh, cả giọng nói và dáng vóc ấy cũng là của anh, nhưng lí trí và hành động thì như một người khác. Cô biết cha cô là người sai, là người đã khiến cha anh ôm một mối oan nghiệt và chịu nhiều ray rứt. Nhưng cô nào có tội tình gì? Lúc này cô mới hiểu được, cảm giác của Tần Viễn khi cô nhớ ra và hiểu lầm mọi chuyện, hận anh thấu tâm can. Cảm giác đó đúng là không dễ chịu chút nào.

Tần Viễn đứng dậy bước đến chỗ của Hoa Ly, mỗi bước chân của anh không hiểu sao lại làm cô thấy sợ hãi. Cô bất giác lùi lại, càng lùi anh càng không nhân nhượng mà bước lên. Hoa Ly ngước mắt nhìn, mím môi.

“Nếu như anh vẫn không quên được chuyện tôi hận anh, muốn trả thù vì tôi đã đâm anh thì anh cứ làm đi!”

“Trả thù?”

Anh cười nhếch môi, tay chạm lên gò má của cô rồi vén lọn tóc mai ra sau vành tai cô.

“Chẳng phải em muốn kết hôn sao? Em muốn dày vò tôi mà?”

Hoa Ly cụp mắt, cô không dám nhìn vào đôi mắt của Tần Viễn lúc này. Cô không nhìn thấy mình trong đó nữa, chỉ toàn thấy sương mù. Cô biết mình bị như vậy là xứng đáng, vì mình đã từng hiểu lầm và rất hận anh. Nhưng cô thà rằng anh một lần kết thúc, còn hơn là dày vò nhau thế này.

“Làm ơn dừng lại đi!”

“Trò chơi chỉ vừa bắt đầu, dừng lại còn ý nghĩa gì nữa? Nếu em muốn kết hôn, tôi sẽ bảo mẹ chọn ngày lành tháng tốt để cử hành hôn lễ.”

Tần Viễn đảo tròng mắt, nhìn từng đường nét trên khuôn mặt nhỏ xinh của Hoa Ly. Đôi mắt này, sao lại mang nét u sầu và đau buồn đến như thế. Nét ngây thơ trên khuôn mặt cô tan biến, chỉ còn lại những phiền lo và ràng buộc. Giọng anh trầm xuống, tone giọng này khiến cô nhớ đến lần đầu tiên khi anh đến gần cô, dắt tay cô vào trong xe đợi trời mưa tạnh.

“Hôn lễ của chúng ta, dù có thế nào cũng không được sơ sài. Vợ của Tần Viễn, đương nhiên phải thật lộng lẫy và xinh đẹp.”

Lẽ ra khi nghe những lời này Hoa Ly nên vui mừng đến phát khóc, khóc vì sung sướng và hạnh phúc. Bây giờ thì sao? Lệ đã tràn bờ mi, nhưng không phải vì vui mừng mà là vì đau đớn và xót xa. Tần Viễn buông tay, quay người đi đến bên giường lấy áo sơ mi khoát vào rồi ra ngoài. Hoa Ly thở ra một hơi, cứ như mình vừa dưới nước ngôi lên, dùng hết sức để thở. Cô ngoái đầu nhìn bóng lưng của Tần Viễn khuất dần, nhìn cánh cửa đóng rầm lại, âm thanh thật khó nghe.

Chúng ta thật sự không thể quay đầu nữa sao? Mọi chuyện đã tệ đến mức này rồi, không còn cứu vãn được nữa. Cha ơi! Có phải con đã sai rồi không? Nhưng tại sao con vẫn không hiểu mình đã sai ở đâu hết, con mệt mỏi quá! Con không muốn con và Tần Viễn giống như bây giờ, tình yêu bị thù hận làm mờ lí trí. Con… Nên kết thúc rồi phải không cha?

Tần Viễn xuống lầu, dặn dò với người làm.

“Lát nữa mang cơm lên phòng cho cô chủ. Trông chừng cô ấy, nếu để xảy ra sơ sót gì thì đừng trách tôi.”

Người làm cúi đầu không dám trái ý anh. Trong nhà chỉ có anh và Hoa Ly cùng với đám người giúp việc, Tần phu nhân chỉ vừa sang nước ngoài thì ở nhà đã xảy ra chuyện này. Anh ngồi xuống ghế, định sẽ liên lạc với bà thông báo về chuyện kết hôn nhưng rồi lại thôi. Anh nhớ đến lúc cô khóc nức nở dưới thân mình, nhớ đến lúc cô liên tục lắc đầu tuyệt vọng. Trong lòng anh có nghĩ gì không, có đau đớn không?

Lẽ nào tình yêu của anh và cô đã chết đi từ khi đó?

Tần Viễn nhoài người ngã đầu ra ghế, lời trăn trối của cha lại văng vẳng ở bên tai khiến tim anh thắt lại. Bỗng nhiên trên lầu có tiếng hét thất thanh truyền đến, khiến anh tỉnh ngộ rồi đứng dậy đi lên.

“Cô chủ! Cô chủ ơi!”

Anh nhíu mày, bước thật nhanh đến cửa phòng rồi đẩy cô người làm sang một bên đi vào. Hoa Ly nằm bất tỉnh trên giường, cổ tay đang chảy đầy máu, còn nhỏ giọt trên sàn nhà khiến anh thất kinh.

“Hoa Ly?”

Anh bước đến bế cô lên, liên tục lay người để gọi cô tỉnh lại nhưng môi cô đã tái mép.

“Hoa Ly? Hoa Ly?”

Cô người làm đứng ở đó sợ đến phát khóc, bây giờ còn bị anh quát vào mặt.

“Đứng trơ ra đó làm gì? Tránh ra.”