"Anh thích chết lắm sao? Nói chuyện đừng nhắc đến chữ đó được không?"
Vi Vũ cười mà gật đầu. Va li cũng đã chuẩn bị xong xuôi, bây giờ chỉ cần đợi đến giờ và Hạ Duy đến thì anh sẽ khởi hành. Lạc Kỳ vẫn cảm thấy trong lòng có cảm giác căng thẳng kì lạ, cô im lặng một lúc lâu sau mới có thể lên tiếng.
"Nếu cảm thấy không ổn, thì hãy trở về Vô Tích. Có tôi ở đây đợi anh."
Anh bước đến, bất chợt cúi đầu xuống hôn lên môi cô. Nụ hôn này có chút nóng vội, có chút nhung nhớ. Lần này đến Nam Kinh có thể sẽ có nhiều thay đổi mà cả anh cũng không lường trước. Lạc Kỳ không có ý tránh né, chỉ chậm rãi đón nhận sự cuồng nhiệt từ anh, tiếng răng môi va chạm nhau vang lên.
Vi Vũ nhìn cô, trong đôi mắt màu đen thẫm ấy ngỡ như chỉ có bóng tối lại khắc hoạ hình ảnh của cô, thật sự rõ ràng. Lạc Kỳ đi cùng anh xuống phòng khách, lúc này Hạ Duy đã đợi sẵn ở bên ngoài cổng. Trong tuần này cô dự định sẽ tham gia một chương trình ghi hình ngắn hạn, sau đó nếu như không có lịch thì sẽ tạm thời nghỉ ngơi, sau đó sẽ đến Nam Kinh. Mặc dù không đi cùng lúc với anh, nhưng cô cũng muốn xem chuyện hành sự mà anh nói rốt cuộc là chuyện gì.
"Khi nào ổn định thì gọi về cho tôi."
Lạc Kỳ đứng ở ngay cửa, cô mặc chiếc váy ngủ màu đỏ rượu cùng với một cái áo choàng cùng màu bên ngoài. Bờ vai nhỏ nhắn yêu kiều, gương mặt không trang điểm vô cùng trong trẻo. Vi Vũ ra đến cổng đã có Hạ Duy vào mang hết hành lý chất lên xe ở phía sau. Anh quay đầu lại nhìn cô, chỉ cong môi mỉm cười rồi vào trong xe ngồi.
Mặc dù chúng ta không cùng một mẹ sinh ra, nhưng vẫn cùng một người cha. Nếu như năm xưa cha đã nói như vậy, thì tôi cũng chỉ có thể hoàn thành trách nhiệm của mình.
Vi Vũ đã rời khỏi nhà được 3 tiếng đồng hồ, Lạc Kỳ bắt đầu cảm thấy dinh thự này quá rộng lớn. Căn nhà này, là sau khi anh sở hữu cho mình số tài sản nghìn tỷ mà tậu về. Ở được 5 năm, thì anh gặp cô và đưa cô về. Nội thất đều vẫn còn rất mới mẻ, dù không có bóng dáng người làm thì vẫn luôn gọn gàng, sạch sẽ. Nhiều lúc cô đã từng nghĩ, nếu như có thêm vài người đi qua đi lại, thì bây giờ anh đi Nam Kinh cô đã không buồn như thế.
Nhưng nếu như vậy, thì anh cũng đã không có cơ hội mà hành sự với cô khắp mọi nơi. Lạc Kỳ bất giác đỏ mặt, lắc đầu một cái rồi lại đi lên phòng.
Không biết là vô tình hay cố ý, mà căn nhà Vi Vũ vừa mua tại Nam Kinh lại đối diện với căn hộ nơi mà Vu Vi Khởi đang sống. Hạ Duy giúp anh sắp xếp đồ đạc, nội thất đã được người ta mang vào trước vài ngày nên không cần phải dọn dẹp quá nhiều. Nhà mà anh đã chọn, đương nhiên phải được chăm chút từng li từng tí, từ nội thất cho đến cây cối.
"Hạ Duy! Cửa sổ này là đối diện với toà chung cư bên kia phải không?"
"Dạ!"
Anh ta có chút hiếu kỳ.
"Vu tổng! Tôi mạo muội hỏi anh một chuyện được không?"
Vi Vũ gật đầu, đang cân nhắc xem ở gần cửa sổ này có nên đặt một chậu hoa không.
"Căn nhà ở gần sông có phong cảnh đẹp như vậy, nếu như cô Lý đến cũng sẽ thích. Vậy thì tại sao, anh lại chọn căn này, còn phải đối diện với căn hộ bên kia vậy ạ?"
Anh bật cười một tiếng, nhìn Hạ Duy rồi vỗ vai anh ta.
"Hỏi hay lắm! Tôi cho cậu xem cái này!"
Vi Vũ đi đến cái giỏ đồ bằng da màu đen của mình, sau khi lấy laptop và mấy sợi dây điện ra thì có một cái ống nhòm. Hạ Duy vẫn đứng ở đó, nhìn anh chậm rãi bước đến đưa nó cho mình. Anh chỉ tay ra cửa sổ, bão cậu ta đưa ống nhòm nhìn qua căn hộ phía bên kia để xem.
Hạ Duy ngẩn ra vài giây, sau đó mới làm theo mà đưa ống nhòm nhìn ra bên ngoài. Căn hộ đối diện cũng có một cửa sổ ngang tầm với nhà của anh, là nơi mà Vu Vi Khởi đang sống. Hạ Duy nheo mắt nhìn, được một phen kinh ngạc khi phát hiện ra người đang ngồi ở cửa sổ bên kia chính là anh của sếp mình.
"Vu tổng! Đây..."
"Căn nhà này, cũng không tồi phải không?"
Vi Vũ lấy ống nhòm cầm trên tay, không cần dùng nó mà nhìn qua bên kia. Nếu như mắt sáng một chút, không cần tới nó cũng sẽ nhìn ra được người bên kia là Vu Vi Khởi. Hạ Duy im lặng một lúc rồi lại hỏi.
"Nhưng hiện tại anh ta đang hợp tác với những kẻ buôn hàng cấm. Anh làm như vậy, có phải mạo hiểm quá rồi không?"
"Đây không phải mạo hiểm, mà gọi là thách thức."
Anh nói rồi đặt ống nhòm xuống bàn, quay lưng rời đi.
Cả một buổi sáng từ Vô Tích đến Nam Kinh, thu xếp công việc lại dọn dẹp hành lý, bây giờ Vi Vũ mới có thời gian tắm rửa. Anh lên phòng, mở tủ ra lấy cái khăn tắm màu trắng rồi đẩy cửa phòng tắm vào trong. Lúc này anh đặt điện thoại lên một cái kệ gần tấm gương nhỏ, sau đó lại gọi video call cho Lạc Kỳ.
Vi Vũ ấn nút xả vòi sen, nước mát từ trên đổ xuống xối lên da thịt rắn rỏi. Lúc này Lạc Kỳ đang nằm cuộn tròn trên giường, vừa nghe tiếng chuông điện thoại thì liền ngồi dậy nhấc máy.
"Anh đến rồi à?"
Cô vừa mở điện thoại lên hỏi dứt câu, thì lập tức đã ném nó xuống nệm vì cảnh tượng trước mắt. Vi Vũ ở màn hình bên kia đang thoa sữa tắm lên da, mái tóc đen ướt đẫm trông vô cùng quyến rũ, quả thực là cảnh tượng tuyệt mỹ nhân gian hiếm thấy.
Lạc Kỳ cũng không ngờ rằng, anh lại video call cho mình lúc đang tắm, lại còn nở nụ cười chết người như vậy. Anh là đang muốn vực dậy sự khát máu trong người cô đó sao?
"Đâu rồi? Sao không nhìn tôi?"
"Anh đang tắm mà muốn tôi nhìn à? Có điên không?"
"Chỗ không nên nhìn em cũng nhìn rồi. Giờ chỉ là nhìn mặt, ngại cái gì?"
Cô xấu hổ muốn chết, vẫn chưa chịu cầm điện thoại lên nhìn anh.
"Thôi đi! Anh đừng dụ dỗ tôi."
Vi Vũ phì cười, lúc anh cởi trần hoà lẫn nước từ vòi sen và bọt sữa tắm lại càng thêm điển trai. Anh cầm điện thoại lên, chỉnh lại một chút, nhìn màn hình tối om trước mặt mình.
"Phần trên không chịu nhìn, có phải muốn nhìn phần dưới không?"