Anh hứa... Và anh nhất định sẽ chứng minh cho em thấy...
Nằm trong phòng, Lạc Kỳ lại nhớ đến lời mà Vi Vũ đã nói. Cô không hiểu tại sao, gần đây tần suất mà cô nghĩ đến anh lại càng nhiều hơn lúc trước, đến nỗi từng chân tơ kẽ tóc trên mặt anh đều nhớ rất rõ. Cô vỗ mặt mình, phát hiện ra tâm trí của cô đúng là đã bắt đầu bất thường rồi.
Chẳng lẽ mình đã...
Lạc Kỳ đột nhiên đỏ mặt, thôi không nghĩ đến nữa mà xuống giường rồi đi xuống phòng khách. Vi Vũ không có ở đây, chỉ có Hạ Duy đang ngồi ở bên bàn gõ cạch cạch trên laptop.
"Vu tổng đi rồi sao?"
Anh ta nghe cô nói chuyện, đột nhiên có phản ứng nhanh nhẹn bất thường mà đóng laptop lại. Xoay người đứng dậy nhìn cô, anh ta gật đầu.
"Anh ấy bảo mình ra ngoài gặp người quen, có thể đến trưa mới về. Cô ăn chút gì không? Tôi sẽ ra ngoài mua!"
"Không cần đâu. Nhưng mà... Anh ta có người quen ở Nam Kinh sao?"
Hạ Duy có vẻ khó trả lời. Thật ra lúc nãy trước khi ra ngoài Vi Vũ đã dặn, nếu như Lạc Kỳ có hỏi thì sẽ trả lời như thế. Nhưng anh ta biết đối với một cô gái thông minh như cô, rất khó mà qua mặt được. Người quen mà anh ta nói đến, không ai khác chính là Vu Vi Khởi. Từ sau khi phát hiện ra căn nhà đối diện người đang sống là Vi Vũ, anh ta cảm thấy rất thú vị nên đã hẹn gặp anh ra trò chuyện.
Dù sao thì hai anh em cũng đã bao năm trời không gặp lại, chắc cũng có nhiều chuyện để nói. Anh ta thích những nơi náo nhiệt, nhưng Vi Vũ lại thích những nơi yên tĩnh, không ồn ào. Nhưng vì muốn lấy một chút thông tin từ anh ta, anh đành phải ép mình vào trong quán bar ngồi.
Nơi đây quả thực ồn đến mức không chấp nhận được, nhất là với những người ưa thích yên tĩnh như anh. Dù rằng đã đặt phòng VIP riêng, nhưng tiếng nhạc xập xình bên ngoài vẫn vọng vào.
"Uống rượu đi! Chẳng phải cậu thích rượu sao?"
Vu Vi Khởi nhiệt tình mời rượu, nhưng từ đầu đến cuối anh không động đến một giọt. Anh muốn mình thật tỉnh táo để nói chuyện với anh ta, xem có tra ra được manh mối quan trọng hay không. Anh ta nhìn thái độ cứng nhắc của anh, liền nói nhỏ với cô gái đang yểu điệu bên cạnh.
"Gọi thêm mấy em nữa vào đây tiếp em trai của anh!"
Cô ta ngoe nguẩy ra ngoài. Vi Vũ không ngó mắt nhìn, im lặng một hồi mới cầm ly rượu lên uống.
"Ở Las Vegas anh vẫn sống thế này sao?"
Vu Vi Khởi nhìn anh ngẩn ra, sau đó bình thản trả lời.
"Phải. Sao vậy? Có tiền mà? Cậu muốn làm gì chơi gì mà không được?"
Anh ta uống rượu ăn trái cây, có vẻ rất hào phóng và phấn khởi khi gặp lại người em trai khác mẹ của mình. Có điều, anh ta có ý đồ khác hay không thì không ai thâm dò ra được. Cùng lúc đó, ngoài cửa có mấy cô gái mặc váy ngắn cũn cỡn bước vào, mỗi người tìm một chỗ trống để ngồi. Bọn họ vây quanh Vi Vũ, mỗi người một bên, ai cũng tỏ ra nhiệt tình muốn phục vụ.
"Vu tổng à! Anh uống chút rượu nhé!"
"Vu tổng!"
Vi Vũ lúc đầu còn im lặng không lên tiếng. Nhưng hành động ỏng ẹo của bọn họ thật sự khiến anh phát bực. Anh ngước lên, trừng mắt nhìn rồi trầm giọng nói.
"Cút ra khỏi người tôi!"
Bọn họ lập tức đứng dậy giải tán, có nhìn anh cũng không dám nhìn. Vu Vi Khởi bật cười, cầm ly rượu trên tay nhìn anh hỏi.
"Sao vậy? Không thích gần phụ nữ sao?"
Vi Vũ nhìn anh ta nhếch môi cười, đột nhiên nhớ ra một chuyện. Trước đó Hạ Duy nói anh ta từng nhìn thấy Vu Vi Khởi và Lạc Kỳ vô tình chạm mặt nhau trước cổng bệnh viện. Thái độ của anh ta dành cho cô rất đặc biệt, còn nhìn một cách say đắm.
Anh cười nhạt một tiếng, nhướn mày.
"Cũng không hẳn. Còn phải tùy mẫu người, xem có khiến bản thân hứng thú hay không."
"Lúc trở lại Thường Châu, tôi có nghe qua danh tiếng của một nữ diễn viên trẻ vô cùng nổi tiếng, cô ta lại còn đẹp đến nao lòng. Hình như... Là Lý Lạc Kỳ thì phải."
Vi Vũ nghe anh ta nhắc đến tên cô, sắc mặt liền có chút thay đổi mà trở nên đăm chiêu. Vu Vi Khởi rất thích thú khi nhắc đến Lạc Kỳ, vì anh ta biết cô và anh đang sống cùng nhau. Nhích đến ngồi gần hơn một chút, anh ta đẩy vai anh nói.
"Tôi khá thích cô ta đấy! Nghe bảo cậu có một công ty giải trí đào tạo người nổi tiếng phải không? Giới thiệu cô ta cho tôi đi!"
Sắc mặt của Vi Vũ trở nên sượng trân. Anh cầm ly rượu mà nhìn chằm chằm vào nó không rời mắt, nghe từng câu từng chữ mà anh ta nói. Sau một lúc lâu, anh mới âm trầm hỏi.
"Để làm gì?"
"Đương nhiên là để chơi rồi! Tôi đã gặp cô ta một lần, dáng người thon thả lại gợi cảm như vậy, nhất định sẽ rất biết cách chăm sóc đàn ông."
Anh ta đang rất hồ hởi nói chuyện, thì khi nhìn sang lại bắt gặp ánh mắt đằng đằng sát khí của Vi Vũ. Anh nhìn anh ta, đôi mắt màu đen không gợn sóng cùng nét mặt trầm tĩnh này đang toát ra khí chất doạ người. Tay anh vô thức siết chặt lại thành hình nắm đấm, rất muốn vung cho anh ta một cú nhưng rồi lại thôi.
Thay vào đó, anh lại nhìn Vu Vi Khởi cười lạnh một tiếng.
"Thật ngại quá! Chắc anh vẫn chưa biết cô ấy có quan hệ gì với tôi."
Vu Vi Khởi tỏ vẻ tò mò.
"Quan hệ gì?"
Anh vẫn chưa tắt hẳn nụ cười, và đây chính là nụ cười của kẻ chiến thắng, là người đang có được Lạc Kỳ.