Lạc Kỳ nhìn Mộc Hi mỉm cười, sau đó chậm rãi ngồi xuống. Cửu gia quả nhiên là một gia đình danh giá nhất ở vùng Nam Kinh, không ai mà không biết. Căn dinh thự này mặc dù xây dựng đã lâu nhưng không hề cũ kỹ, ngược lại còn mang nét cổ điển rất riêng. Trước đây lúc còn học chung với nhau, Lạc Kỳ đã được dịp đến đây mấy lần. Lần đó cô và Cửu lão gia gặp nhau, ông ấy vừa nhìn đã rất thích cô, còn nhận cô làm con gái nuôi.
Sau khi phát triển sự nghiệp ổn định ở Vô Tích, mãi đến hôm nay cô mới gặp lại ông. Hay tin cô đến, Cửu lão gia liền cho người tiếp đãi rất nhiệt tình, không những vậy còn dặn người làm cơm trưa. Ông ấy bước xuống lầu, vừa nhìn thấy cô đã liền cười nói.
"Lạc Kỳ! Chịu đến thăm ta rồi sao?"
"Cửu gia?"
Cách gọi thân mật này, cũng là cách mà cô dành để gọi cha của Mộc Hi. Cô tinh nghịch chạy đến, ôm ông ấy một cái để chào hỏi. Lần này đến đây ngoài việc thăm hỏi ra, thì cũng như dự tính ban đầu cô đã định. Nếu như có sự giúp sức của Cửu lão gia trong chiến dịch lần này, chắc hẳn sẽ tạo được tiếng vang lớn.
Sau khi nghe Lạc Kỳ nói xong về kế hoạch của mình và Vi Vũ, Cửu lão gia đã vô cùng thích tính cách làm việc của anh. Ông ấy đương nhiên không từ chối, còn nói mình sẽ đứng ra tài trợ hoàn toàn. Nhưng cô đã đề nghị, chỉ xin ông đứng ra làm nhà tài trợ hợp tác cùng với Vi Vũ, vì dù sao đề xuất này cũng là từ phía của anh.
"Mộc Hi à! Con nhìn Lạc Kỳ đi! Người có tình yêu vào rồi đúng là nhìn rất khác."
"Cửu gia! Người đừng trêu con mà! Bây giờ con phải về Vô Tích rồi, hai tuần nữa hẹn gặp người và Mộc Hi ở đó!"
Cửu lão gia gật đầu cười.
"Được được! Mau về đi để người ta đợi đó!"
Lạc Kỳ nhìn ông ấy và Mộc Hi cười ngượng ngùng, sau đó rời khỏi Cửu gia. Xem như chuyện nhờ sự giúp sức của ông ấy đã xong, chỉ cần đợi chiến dịch phát động thì cả Vô Tích và Nam Kinh đều nhận được sự hưởng ứng nhiệt tình.
Cô về nhà, nhìn thấy Vi Vũ đang mang va li từ trên lầu xuống liền tỏ ra kinh ngạc. Giày còn chưa kịp cởi, Lạc Kỳ đã chạy đến đỡ lấy một phần của va li giúp anh.
"Anh vừa xuất viện, mấy thứ nặng nhọc này không làm được đâu! Hạ Duy đâu rồi!"
"Vết thương cũng sắp lành rồi, mấy chuyện này anh tự làm được."
Cô nhìn anh lo lắng. Nhà mua ở Nam Kinh thì vẫn để ở đây, có điều bây giờ phải về lại Vô Tích nên mang theo quần áo. Lạc Kỳ cảm thấy anh đúng là sống quá xa hoa rồi. Nhiều tiền của thì cũng là sức lao động cực khổ của anh, cứ mỗi lần di chuyển anh lại mua một căn nhà như vậy, sau này cả Trung Quốc nơi nào cũng sẽ có tên của Vu Vi Vũ mất.
"Làm được thì làm, nhưng đừng quá sức."
Anh nhìn cô cong môi cười, đứng sát gần hơn một chút rồi ghé vào tai cô nói.
"Làm với em không cần tốn nhiều sức, em cũng thoả mãn mà phải không?"
Lạc Kỳ nhìn anh há miệng, thật sự muốn đánh anh một trận. Nếu không phải anh đang bị thương, sợ làm rách vết thương ở ngực thì cô nhất định không tha cho anh. Bộ dạng của cô lúc này mặc dù rất cáu kỉnh, nhưng cũng là dáng vẻ mà Vi Vũ rất yêu.
Hai người lên xe về lại Vô Tích, Hạ Duy sau khi thu xếp xong việc ở đây đã có mặt đúng giờ để lái xe. Trên đường đi, anh ta thi thoảng lại nhìn ra bên ngoài với nét mặt ngượng ngùng hiếm có. Không phải vì trước giờ anh ta mặt lạnh không biết xấu hổ, mà là vì hai người ngồi ở ghế sau không chịu an phận.
Vi Vũ lâu ngày không bên cạnh ôm ấp Lạc Kỳ, nay ngồi gần lại ngửi thấy hương nước hoa mới của cô. Anh vừa tò mò lại vừa bị kích thích, không nhịn được nhoài người đến hôn lên cổ cô một cái.
"Ưm... Anh làm gì vậy?"
Lạc Kỳ đưa tay ra đặt lên chỗ vừa bị hôn, nhìn phía trước rồi lại nhìn sang. Anh nhìn cô chớp mắt, sau đó cong môi cười.
"Mùi nước hoa này rất thích hợp với em."
Cô cười một tiếng.
"Thích hợp chỗ nào? Anh nói em nghe thử!"
"Ngọt ngào lại rất sang trọng, hơn nữa còn rất ngon."
Vi Vũ nhìn cô giang tà, vừa nói tay vừa đặt lên đùi của cô vuốt ve. Cô giật mình run chân, nhìn anh rất dè chừng còn gạt tay anh ra, nói khẽ.
"Trước mặt còn có Hạ Duy, anh giữ mình chút đi! Thân thể còn chưa lành lặn mà muốn làm càn rồi sao?"
"Nếu anh đã không lành lặn, thì cũng phải để em không xuống giường được, như vậy chúng ta mới hòa nhau."
"Anh..."
Vi Vũ nói rồi đột nhiên đưa tay ra, trước mặt có một sợi dây. Khi anh vừa giật xuống thì lập tức có một tấm rèm che màu xám đen buông xoã. Lạc Kỳ ngẩn ngơ nhìn, không thể không kinh ngạc. Trước đây chiếc BMW của anh cũng từng lắp màn che ở phía sau, nhưng cũng chỉ toàn dùng với mục đích phục vụ công việc, vì ghế sau có thể cùng khách hàng uống trà.
Bây giờ, ngay cả chiếc Maserati của cô cũng đột nhiên được lắp màn che, chắc chắn không phải dùng để phục vụ cho công việc. Cô không nhìn ra ý đồ của Vi Vũ, thoáng chốc giống như chú thỏ ngây thơ bị dẫn dụ vào hang sói.
"Cái này..."
Anh đặt tay dưới mông rồi nâng chân của cô lên đặt trên đùi mình, sự mềm mại này làm anh phát yêu.
"Là dành cho riêng em."
Lạc Kỳ nhìn anh, vẫn chưa hết ngơ ngác.
"Anh... Chuyện này anh cũng nghĩ ra được?"
"Nếu muốn anh sẽ tự tìm cách, chỉ sợ em lại diện lí do từ chối anh thôi."