Đường Thanh Thanh đột nhiên quay đầu, căm tức nhìn người đàn ông hơi hói kia:
- Hạ Quốc Binh, ông ăn nói sạch sẽ chút đi! Ông còn dám nói từ kia một lần nữa, tôi sẽ không khách khí với ông nữa!
- Nực cười, không khách khí với tôi?
Người đàn ông hói cười lạnh:
- Năm đó Đường Hạo Nhiên nói vậy với tôi, kết quả thì sao? Huống chi, chẳng nhẽ tôi nói không đúng? Chẳng nhẽ Đường Hạo Nhiên không tàn phế?
- Aiz, chị Thanh, đừng so đo với loại người đó. Đầu năm nay, kẻ thần kinh thường nói người bình thường bị bệnh. Loại phế vật chân chính như hắn, lúc nào chả cảm thấy người khác bị tàn tật.
Đường Kim lười biếng nói chen vào.
- Cậu là bạn trai Đường Thanh Thanh? Text được lấy tại Truyện FULL
Hạ Quốc Binh cười lạnh một tiếng:
- Có cha tàn phế, lại đi tìm một thằng bạn trai thần kinh. Ánh mắt của Đường Thanh Thanh đúng là không chê được, không hổ là con gái Đường Hạo Nhiên.
- Hạ Quốc Binh, có phải ông muốn tôi bắt ông vào đồn, cho một nhà ba người các ông ăn tết trong đồn không?
Đường Thanh Thanh vô cùng tức giận, một tay đã lấy còng ra, muốn động thủ.
Đường Kim lại đột nhiên ôm lấy eo nàng, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ cái mông nhỏ:
- Chị Thanh, đừng tức giận, để em tới.
Đường Thanh Thanh đang tức giận dường như không thèm để ý động tác thân mật đến quá đáng của Đường Kim. Mà hắn lại càng coi như không có gì, chỉ nhìn Hạ Quốc Binh, tiếp tục nói:
- Mặc dù chú Đường hai chân không tiện, nhưng chú ấy vẫn có thể chữa được. Nhưng ông thì khác, đầu ông hỏng rồi, người ta nói thiểu não hết thuốc chữa, ông hết thuốc chữa rồi, đời này ông sẽ là phế nhân chân chính. Nhưng mà... tôi không thông cảm với ông đâu.
- Thằng nhóc, khua môi múa mép cũng không làm được gì đâu!
Hạ Quốc Binh lạnh lùng nhìn Đường Kim:
- Nhưng mà, với thân phận của tôi, gây lộn với các người, đúng là mất mặt! Tâm Lan, chúng ta đi!
- Thế là được rồi, cút nhanh đê. Ông mà không đi, tôi sẽ làm cho ông không chỉ thiểu não, mà thân thể cũng tàn tật đó.
Đường Kim lười biếng nói:
- Nói không chừng, ông chính là tấm gương tàn mà không phế điển hình đó.
- Làm sao?
Hạ Quốc Binh khinh thường nhìn Đường Kim:
- Ý cậu là, nếu tôi không đi, cậu sẽ đánh tôi chắc?
- Tôi không thích dùng bạo lực.
Đường Kim thở dài:
- Nhưng mà, thiểu não hết thuốc chữa, cũng do đó, người thiểu não cũng không thể nói đạo lý được.
- Quốc Binh, quên đi, chúng ta đi thôi.
Bạch Tâm Lan cũng nói chuyện:
- Với thân phận của anh, không đáng so đo với nó đâu.
- Với thân phận của tôi, cũng không đáng so đo với các người. Cho nên cút mau đi, đừng ở đây ảnh hưởng đến tâm tình của chị Thanh.
Đường Kim cũng hơi mất kiên nhẫn:
- Nếu chị Thanh mà không vui, tôi cũng sẽ không vui nốt. Tâm tình tôi mà không tốt, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
- Không thể chấp nhận được!
Hạ Quốc Binh vốn định rời đi, giờ phút này lại đầy mặt giận dữ:
- Thật là buồn cười, Hạ Quốc Binh tao vào nam ra bắc, từ tỉnh lẻ lên thủ đô, từ trong nước ra nước ngoài, còn chưa có ai uy hiếp tao. Bây giờ tới một cái thành phố Ninh Sơn nho nhỏ, thế mà lại bị một thằng nhóc miệng còn hôi sữa uy hiếp. Nếu thật sự đi như vậy, chúng mày sẽ cho tao sợ chúng mày!
Căm tức nhìn Đường Kim, Hạ Quốc Binh tiếp tục nói:
- Nơi này là đường cái, tôi muốn đi thì đi, muốn ở thì ở. Đừng nói các người, kể cả thị trưởng Hạ Ngọc Thư cũng không có tư cách đuổi tôi đi!
- Ông không đi?
Đường Kim ngược lại còn cao hứng, hắn đang nhàm chán mà.
- Tôi có đi hay không, còn chưa tới phiên cậu chỉ đạo!
Hạ Quốc Binh ra vẻ cao cao tại thượng, sắc mặt khinh thường:
- Tôi cũng muốn xem xem, kẻ nào dám động thủ với tôi!
Vừa mới dứt lời, đột nhiên có người la một câu:
- Đập gãy răng hắn!
Hôm nay là tết trung thu, người trên đường đông lắm. Vì vậy, Đường Kim và Hạ Quốc Binh cãi vã mấy phút đồng hồ đã hấp dẫn không ít người vây xem. Tên nào chỉ sợ thiên hạ không loạn đột nhiên ném vào một câu như thế.
Hiển nhiên, tên này cũng không cảm thấy Hạ Quốc Binh đáng ăn đòn, hẳn chỉ muốn ném cức vào hội nghị mà thôi.
- Nghe đi, tiếng hô của quần chúng thật nhiệt liệt a!
Đường Kim cười rạng rỡ:
- Người đàn ông vĩ đại như tôi, tuyệt đối không làm quần chúng thất vọng!
Lời còn chưa dứt, Đường Kim đột nhiên hành động. Hắn xông về phía Hạ Quốc Binh, sau đó đá một phát vào bụng lão, miệng còn nói:
- Ra tay thì thôi, bẩn tay lắm. Nhưng giày có bẩn một chút cũng không sao!
- Á!
Hạ Quốc Binh rên lên, không chút trì hoãn ngã xuống đất.
Mọi người xung quanh cũng ngẩn ngơ, thằng này ra tay thật hả?
- Tôi thật sự không thích bạo lực.
Đường Kim lại còn cảm khái:
- Nhưng đó gọi là Nộ phát xung quan vì hồng nhan, đá ông một cước vì chị Thanh. Tốt rồi, bây giờ ông có thể lăn, tôi mà đánh ông, người khác lại nói tôi bắt nạt người tàn tật, tổn hại thanh danh của tôi.
- Sao cậu lại đánh người?
Bạch Tâm Lan cũng kinh hãi, sau đó tức giận:
- Thanh Thanh, con tìm bạn trai kiểu gì...
- Câm mồm, bà không có tư cách chỉ ba dạy bốn với tôi!
Không đợi nàng nói xong, Đường Thanh Thanh đã quát lên. Nàng đã không còn bất cứ hảo cảm nào với người từng làm mẹ nàng, chỉ còn lại chán ghét, thống hận!
- Tốt, rất tốt! Thằng nhãi mày lại dám đánh tao. Mày chờ đó, tao cho mày biết, lần này, mày, Đường Thanh Thanh, còn cả phế nhân Đường Hạo Nhiên kia nữa, tất cả không có quả ngon để ăn đâu!
Hạ Quốc Binh ôm bụng đứng lên, hắn nhìn Đường Kim, mặt tràn đầy tức giận, còn có chút khó tin nữa. Sau đó, hắn lấy điện thoại ra, gọi tới một số:
- Cục trưởng Hồ sao? Tôi là Hạ Quốc Binh, tôi bị tập kích ở thành phố Ninh Sơn... Đúng, ở ngay đây. Được, tôi sẽ đợi...
Cúp máy, trên mặt Hạ Quốc Binh lộ ra khoái ý khi trả thù:
- Thằng nhóc, mày dù có muốn chạy cũng không kịp rồi. Còn Đường Thanh Thanh, cô cũng đừng hòng làm cảnh sát nữa, còn thằng cha tàn phế kia, cứ đợi đến chết đói đi...
"Bốp!" Một tiếng bạt tai vang dội cắt đứt lời của hắn. Đường Thanh Thanh rốt cuộc không nhịn được mà tát một phát lên mặt hắn.
- Chị Thanh, chị đánh hắn làm gì? Không phải làm bẩn tay chị sao? Mau... vào bên trong rửa đi.
Đường Kim kéo Đường Thanh Thanh, muốn vào tiệm ăn bên kia, giống như định rửa tay cho nàng vậy.
- Tiểu đệ, không sao đâu, chị dùng khăn giấy lau một chút là được.
Đường Thanh Thanh móc một miếng khăn giấy ra từ túi quần, sau đó lau tay, ném khăn giấy xuống đất.
Đám người vây xem trợn mắt há hốc mồm, kỹ xảo làm nhục người khác của hai vị này... thật là lô hỏa thuần thanh a!
Mặt Hạ Quốc Binh đã đỏ rực, không biết do bị tát hay vì nổi giận. Hắn nghiến răng kèn kẹt, phun ra từng câu từng chữ:
- Tao cho chúng mày kiêu ngạo thêm vài phút. Chúng mày sẽ phải lập tức quỳ xuống van xin tao thôi!