- Lúc ấy tiểu Mạn suýt nữa tự sát, nhưng mẫu tính trời sinh đã cứu vớt cô ấy. Vì cứu vớt đứa trẻ trong bụng, cô ấy trở về Ninh Sơn. Đáng tiếc, cô ấy còn chưa chịu hết đả kích, người nhà cảm thấy cô ấy là nỗi nhục, đuổi cô ấy ra khỏi nhà. Cuối cùng, chỉ có bà ngoại gần bảy mươi của cô ấy thương cháu gái, cưu mang cô ấy.
Khóe mắt Kiều An An đã hơi hồng lên:
- Cuối cùng, tiểu Mạn sinh con. Nhưng bốn đứa bé tiêu xài nhiều lắm. Không tới một năm, năm vạn tệ mà gã kia cho cô ấy đã hao hết. Bà ngoại dù thương cháu, nhưng chỉ có thể trông cháu hộ, không thể làm gì khác, bởi bà ngoại cô ấy cũng không có thu nhập gì.
Thở dài sâu kín, Kiều An An nói tiếp:
- Hai em có biết, cuối cùng tiểu Mạn dùng cách gì nuôi lớn bốn đứa bé này tới nay không?
- Cô ấy không đi...
Tần Thủy Dao nghĩ đến khả năng nào đó, một người mẹ trẻ chỉ tốt nghiệp trung học, mang theo bốn đứa bé. Muốn nuôi sống các nàng, trừ đi ăn xin, dường như cũng chỉ có cái nghề nghiệp không cần vốn nào đó.
- Lần đầu nghe tiểu Mạn kể, chị cũng cho rằng như thế. Có lẽ cô ấy không còn cách nào khác, chỉ có thể làm chuyện như vậy.
Mặc dù Tần Thủy Dao không nói thẳng ra, nhưng Kiều An An đã hiểu ý nghĩ của nàng. Đối với một người con gái, lúc tới đường cùng, lựa chọn bán rẻ thân thể mình cũng là con đường duy nhất.
- Nhưng chị sai rồi, tiểu Mạn không làm ăn xin, cũng không bán rẻ chính mình.
Kiều An An khẽ thở ra một hơi:
- Mấy năm này, cô ấy vẫn luôn làm phục vụ cho quán ăn. Có lẽ các em cũng biết, dù là quán ăn gì, mỗi ngày cũng có vài khách ăn không hết. Mà bình thường chúng đều bị đổ đi, tiểu Mạn đã thu thập những thứ còn ăn được lại, lặng lẽ mang về nhà. Năm năm qua đi, cô ấy đã dùng chính những thứ cơm hẩm cháo hoa này nuôi sống bốn con gái. Mà thường xuyên có chủ quán ăn phát hiện cô ấy làm như vậy, đuổi việc cô ấy. Cho nên, trong năm năm này, cô ấy gần như đã phục vụ cho tất cả các quán ăn trong thành phố Ninh Sơn.
Tần Thủy Dao nhất thời sững sờ, nàng thật sự khó mà tưởng tượng, bốn cô bé xinh đẹp nhìn qua như bốn tiểu công chúa kia lại lớn lên như vậy.
- Năm năm qua, bọn họ vẫn sống rất khó khăn. Tiểu Mạn thường xuyên đổi chỗ làm, tiền lương cũng không cao, chẳng qua miễn cưỡng có thể thuê phòng ở. Năm trước, bà ngoại tiểu Mạn cũng đã qua đời, may mà bốn đứa bé đều hiểu chuyện, căn bản không cần cô ấy chiếu cố. Nhưng mặc dù như thế, cuộc sống của bọn họ vẫn rất gian khổ.
Kiều An An nhẹ nhàng thở dài:
- Mặc dù chị rất muốn giúp họ, nhưng năng lực của chị cũng chỉ có hạn. Chỉ có thể thỉnh thoảng tới nhìn bọn họ, tặng bọn họ chút quà mọn.
- Chị có thể giúp họ.
Đường Kim bắt đầu nói chuyện:
- Người ta nói, thuận vợ thuận chồng tát Biển Đông cũng cạn. Thất tiên nữ và Đổng Vĩnh đồng lòng, nhất định có thể giúp bọn họ.
- Chuyện này không nói giỡn được. Thật ra mấy năm qua, có không ít đàn ông tự xưng sẽ chiếu cố tiểu Mạn. Nhưng khi biết cô ấy có bốn con gái lại lập tức lặn mất tăm.
Vẻ mặt Kiều An An rất chân thành:
- Mặc dù không hiểu cậu lắm, nhưng chị biết cậu chỉ là học sinh cấp ba. Không cần vì tâm huyết dâng trào mà lại tự tìm gánh nặng cho mình.
Đường Kim cũng cười hì hì một tiếng:
- Thất tiên nữ, Đổng Vĩnh nguyện ý vì chị làm bất cứ chuyện gì.
Kiều An An nhất thời nhức hết cả đầu. Đến bây giờ nàng vẫn không hiểu tại sao bốn tiểu nha đầu lại tìm tới Đường Kim. Nàng càng không rõ tại sao Đường Kim làm điên khùng theo bốn con nhóc đó. Nàng biết Đường Kim là vì nàng, nhưng hắn cho rằng làm cha nuôi dễ như vậy sao?
Nhưng nàng không biết, ý nghĩ của Đường Kim cũng rất đơn giản. Mặc dù hắn biết bốn tiểu nha đầu kia hơi khó chiều, nhưng... có cơ hội tốt để ở cùng chỗ với Kiều An An như vậy, hắn làm sao lại bỏ qua? Chỉ cần có thể dụ dỗ được tiên nữ Kiều An An, đừng nói bắt hắn nuôi bốn tiểu nha đầu, có nhiều thêm bốn đứa nữa hắn cũng không ngại.
Kiều An An chẳng muốn nói gì, bốn tiểu nha đầu "Khả Ái Lanh Lợi" lại chạy tới:
- Cha nuôi, bọn con muốn đi ăn KFC!
- Không phải các con đã ăn buổi trưa rồi sao?
Kiều An An không khỏi nói.
- Mẹ nuôi, buổi trưa bọn con ăn chưa no mà!
Bốn đứa cùng nhau nói.
Sau đó, các nàng lại cùng nhau nhìn Đường Kim:
- Cha nuôi, cha nói lo ăn, không thể nói mà không giữ lời nha!
- Yên tâm đi, cha nuôi các con là người đàn ông vĩ đại nhất thế giới, nói chuyện cũng là giữ lời nhất.
Đường Kim cười hì hì:
- Đi, cha mang bọn con đi ăn KFC.
- Nha, quả nhiên cha nuôi là đẹp trai nhất!
Bốn tiểu nha đầu vui vẻ không thôi, chạy về phía bên kia quảng trường, nơi đó có một tiệm KFC mà.
Kiều An An chỉ đành đứng dậy đuổi theo các nàng. Đường Kim cũng đứng dậy:
- Bé ngốc, đi thôi!
Kiều An An bên kia đã đuổi theo bốn tiểu cô nương, sau đó nhỏ giọng hỏi thăm:
- Khả Khả, Ái Ái, Linh Linh, Lỵ Lỵ, mấy đứa nói cho mẹ nuôi, sao tự dưng vô duyên vô cớ lại bắt người ta làm cha nuôi mấy đứa?
- Mẹ nuôi, không phải vô duyên vô cớ mà! xem tại TruyenFull.vn
- Đúng nha, mẹ nuôi có hảo cảm với cha mà!
- Nam sinh khác tìm mẹ nuôi thì đều là bọn chúng chạy tới, mẹ nuôi muốn chạy. Nhưng cha nuôi vừa gọi, mẹ nuôi đã chủ động đi qua nha!
- Còn có nha, cha nuôi cũng là trẻ con, rất dễ lừa gạt. Những người lớn kia đều quá thực tế mà!
Nghe ba câu trước, Kiều An An còn cảm thấy bình thường, nhưng câu cuối cùng lại khiến nàng dở khóc dở cười:
- Mấy đứa mới sáu tuổi, còn dám nói người khác là trẻ con?
- Mẹ nuôi, bọn con một người sáu tuổi, cộng với nhau là hai mươi tư tuổi nha!
Bốn tiểu nha đầu cùng đồng thanh.
Kiều An An hơi câm nín, hóa ra bốn tiểu nha đầu này tìm tới Đường Kim, chỉ là vì cảm thấy nàng có hảo cảm với Đường Kim, hơn nữa lừa Đường Kim rất dễ?
Thoạt nhìn, hình như Đường Kim rất dễ lừa gạt thật. Vì thế mà bốn tiểu nha đầu này đã thành công lừa hắn lo ăn lo ở lo của hồi môn rồi. Nhưng mà, nàng cũng cảm thấy mê hoặc, nàng có hảo cảm với Đường Kim thật sao?
Lúc này, bốn tiểu nha đầu đã chạy vào tiệm KFC. Kiều An An chỉ đành tạm thời bỏ mặc mấy chuyện này, đi vào theo, lại phát hiện bốn tiểu nha đầu đã gọi món.
- Bốn kem cốc!
- Bốn đùi gà!
- Tám cánh gà!
- Hai chén nước chanh!
Gọi món xong, bốn tiểu nha đầu nhất tề xoay người, nhìn Đường Kim vừa đi vào:
- Cha nuôi trả tiền!
Đường Kim đi tới, sau đó cười rạng rỡ với Kiều An An:
- Thất tiên nữ, chị muốn ăn chút nhân gian khói lửa không?
- Không cần.
Kiều An An lắc đầu.
Đợi Đường Kim thanh toán xong, rồi bốn tiểu nha đầu ngồi một cái bàn, hắn và Kiều An An, Tần Thủy Dao ngồi một cái bàn. Bốn tiểu nha đầu bắt đầu tiến hành chiến đấu với đồ ăn. Lúc này Kiều An An lại nhìn Đường Kim:
- Có thể nói với chị một chút về chuyện của cậu không?