- Đường Kim, thực ra Tiếu huyện trưởng nói qua muốn bồi thường cho ngươi, chỉ là tìm không được ngươi, mà vài ngày nữa là mẹ uông ấy phải hạ huyệt rồi cho nên mới tính dỡ nhà trước rồi đợi sau này ngươi về thì bồi thường sau.
Tiếu Kim Phát đem nguyên do mọi việc nói rõ ràng xong an ủi Đường Kim:
- Ngươi yên tâm, Tiếu huyện trưởng nhất định không để ngươi chịu thiệt đâu.
- Vậy được, để ông Tiếu huyện trưởng kia tự mình đến đây bồi thường đi. – Đường Kim cười nhạt
- Được, để tôi gọi điện
Tiếu Kim Phát gật đầu, ông ta xem chừng Đường Kim chịu nhận bồi thường thì mọi việc đều dễ nói.
- Các người đều về đi. – Đường Kim vẫy tay, bắt đầu đuổi người, tuy mấy người này chỉ làm thuê lấy tiền nhưng Đường Kim cũng chẳng có chút thiện cảm nào với họ, không đấm cho một trận là nể lấm rồi.
- Về làm gì? Đằng nào tí nữa chả phải dỡ, xuống núi xong lại lên tốn thời gian, không bằng cứ ở đây đợi đi.
- Ta bảo các người về thì các người cứ về đi
Đường Kim bắt đầu hết kiên nhẫn, đưa tay kéo một cái cái thang gẫy thành từng khúc.
- Làm cái gì thế? – một thanh niên tức giận:
- Cái thang này là của nhà ta, ngươi làm hỏng thì phải đền?
- Các người đem công cụ đến dỡ nhà ta, ta chỉ đập vài cái là đã khách khí rồi. – Đường Kim càng hết kiên nhẫn:
- Ta cho các ngươi đi, các ngươi lại không muốn đi, nhất định phải để ta nói “cút”, muốn lăn xuống núi phải không?
Tâm tình Đường Kim bây giờ rất tệ, nghe nói có người muốn dỡ nhà mình hắn đã không vui rồi, về đây lại nhớ về sư phụ bị đã mất tích, không rõ sống chết làm tâm tình hắn càng lúc càng tệ.
- Ranh con ăn nói kiểu gì đấy? tí tuổi đầu khẩu khí lớn quá ha…
Lại một thanh niên nữa bị trọc giận, tuy bọn họ không muốn xung đột với Đường Kim nhưng hiện tại tâm tình cũng rất không vui, bọn họ chỉ đến kiếm tiền, Đường Kim xuất hiện làm bọn họ không thể bắt đầu làm, tất nhiên là không ai vui vẻ rồi, giờ nghe giọng điệu hắn thế kia sao không điên tiết cơ chứ
- Ta biết ngay là không nên nói lời thừa với các người mà!
Đường Kim cuối cùng cũng bạo phát, lắc mình một cái đã đến trước mặt thanh niên kia, chỉ một đạp đã đem hắn đá lăn xuống núi. Không dừng lại ở đó, lắc mình cái nữa đến cạnh tên đầu tiên nói không muốn đi, đem tên đó nhấc bổng lên rồi ném đi xa mấy chục mét, cuối cùng thì giơ chân đá tên muốn hắn đền thang lăn xuống núi.
- Dừng tay! Nhanh dừng tay, Đường Kim, không được kích động…
Tiếu Kim Phát đang cầm điện thoại gọi điện thì phát hiện bên này đánh nhau rồi, ông sợ hãi mở lời can ngăn
- Đều cút cho ta. – Đường Kim hừ lạnh một tiếng:
- Không cút nhanh thì ba tên vừa rồi là tấm gương của các người!
- Tiểu tử, đừng có phách lối! - Một thanh niên khác cầm xẻng lao thẳng về phía Đường Kim
Đường Kim cười lạnh một tiếng, giơ tay giật lấy cái xẻng, đập thẳng vào người thanh niên kia, đem người này đập bay xuống núi.
- Muốn đập nhà của ta để lấy chỗ chôn người chết? Có tin ta đào hố chôn sống các người không?
Đường Kim lạnh lùng nhìn từng người một
- Đường Kim, có gì từ từ nói, đều là người cùng thôn, làm gì mà căng thế…- Tiếu Kim Phát định đứng ra hòa giải.
- Cút! – Đường Kim lạnh giọng phun ra một tiếng
Tiếu Kim Phát sắc mặt trầm xuống, nhìn Đường Kim rồi lại nhìn mọi người, sắc mặt nặng nề nói:
- Đi thôi, đều xuống núi đi
Tiếu Kim Phát dẫn đội xuống núi, những người khác theo sau, đến mấy người bị đánh kia cũng được người khác vác xuống núi, phía trước căn nhà cũ cuối cùng cũng khôi phục vẻ yên tĩnh vốn có.
Đường Kim không vào nhà, hắn đến trước ngôi mộ bên cạnh nhà, đứng nhìn bốn chữ khắc trên bia mộ một lúc lâu cũng không nói gì hết, trong lòng có xúc động muốn đào cái mộ này lên, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống. cho dù hắn cho rằng sư phụ chín phần là vẫn còn sống, nhưng không chắc chắn 100% nên không dám đào lên, biết đâu ông thực sự đã chết, vậy không phải là tự đào mả sư phụ lên sao?
Đường Kim cứ đứng mãi như thế, không vui cũng không buồn, trong lòng vẫn có chút khúc mắc, lúc này đây hắn tạm thời quên đi tất cả mọi thứ, quên đi thành phố Ninh Sơn, quên đi mọi thứ ở Ninh Sơn, quên đi yêu nưc Tiêu Đại Nhi kia.
Thời gian cứ thế trôi đi, mãi đến khi phía sau có tiếng người vọng lên:
- Ngươi là Đường Kim?
Âm thanh này là Đường Kim sực tỉnh, hắn quay đầu lại thì thấy ba người đàn ông, hai người mặc cảnh phục, một người khoảng ngoài 40, một người mới độ hơn 20 tuổi, còn một người khác khoảng hơn 30, mặc âu phục đi giày da, đeo một cái kính màu nâu, kẻ nói chính là người đeo kính này.
Thấy Đường Kim quay người lại, kẻ đeo kính lại nói:
- Ta là thư kí của huyện trưởng Mã Như Lượng, thay huyện trưởng đến đây thương lượng chuyện bồi thường.
- Vậy thì tốt, bảo tên huyện trưởng Tiêu gì gì đó nhà ngươi là ta không muốn bồi thường gì hết, nếu như vẫn muốn đến dỡ nhà của ta thì người chết của nhà không chỉ là mẹ hắn thôi đâu. – Đường Kim lạnh nhạt nói
- Trẻ con đừng có nói chuyện lỗ mãng như thế, ngươi còn nhỏ ta cũng không chấp nhặt nữa, cho cái giá đi, chỉ cần không quá cao Tiếu huyện trưởng nhất định đồng ý. – Mã Như Lượng chau mày nói.
- Ta lười nói lời thừa với các người, một chữ thôi! cút!
- Đường Kim, ngươi mới chỉ 16 tuổi, nhưng cũng không phải trẻ con nữa, lời nói ra phải chịu trách nhiệm,
Mã Như Lượng mặt trầm xuống, ngữ khí bắt đầu có chút bất thiện
- Ngươi biết không, con gái nuôi nhà ta mới 6 tuổi nói chuyện còn đáng tin hơn ngươi, nhà ngươi nói như cắn vào đít ấy, vừa bảo ta là trẻ con giờ lại bảo không còn là trẻ con nữa, não ngươi không phải toàn chất thải đường ruột chứ? – Đường Kim ngữ khí bất thiện nói.
Đường Kim, ngươi đã không biết điều như thế thì đừng trách ta vô tình, anh em đâu, làm việc theo đúng quy trình, lên cho ta!
Nói rồi Mã Như Lượng vẫy tay ra hiệu xong lùi ngay lại phía sau. Hai tên cảnh sát kia thì lập tức đến bên Đường Kim, tên cảnh sát trung niên lấy ra một cái còng tay rồi nói:
Đường Kim, ngươi là nghi phạm vụ án cố ý gây thương tích, theo chúng ta lên phường điều tra ( à quên ở đây là nông thôn phải về đồn mới đúng)
Nghi phạm cố ý gây thương tích?
Đường Kim dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tên cảnh sát kia:
- Ngươi sai rồi, ta không phải nghi phạm, ngay bây giờ sẽ là gây thương tích nghiêm trọng cho người khác, không đúng, các ngươi không tính là người, chỉ là hai con chó săn mà thôi!
Chưa dứt lời hắn đã xuất quyền chốt ngay vào giữa mặt tên cảnh sát trung niên kia.