Hành lang của bệnh viện không tính là rộng, hai bên còn có ghế chờ, nếu như tranh về hai bên cũng chưa chắc tránh được axit cho nên Kiều An An theo bản năng lập tức lùi nhanh về sau đồng thời hét lớn:
- Mau tránh ra, có người tạt axit!
Nếu đổi lại là trước đây lúc Kiều An An vẫn còn là một người bình thường thì cho dù nàng có cảnh giác lùi sau một bước cũng chưa chắc tránh khỏi Dương Hồng Mai lén tạt axit, nhưng thật may lúc này nàng không còn là người bình thường nữa, dù cho chỉ mới bắt đầu tu luyện Thiên Đạo Kinh còn chưa luyện ra bao nhiêu chân khí nhưng từ lúc nàng dùng qua Luyện Thể Đan và Tôi Cốt Đan, thân thể nào đã thoát thai hoán cốt, biến đổi rất nhiều. Nếu là một cao thủ dùng ám khí đối phó nàng, nàng chưa chắc đã tránh được nhưng một ả đàn bà bình thường bắt axit về phía nàng thì nàng dư sức tránh. Kiều An An chớp mắt đã lùi ra sau cả chục mét, chỗ axit Dương Hồng Mai
hắt ra phần lớn văng xuống đất, có một chút dính lên tường với trên ghế chờ làm ghế chờ phát ra âm thanh “xèo...xèo", bốc khói khét
let.
Rất may là axit không văng vào người khác vì ngoài hành lang chẳng có mấy người, đây là khu dành cho bệnh nhân nằm viện, lúc bình
thường ngẫu nhiên có người qua lại, chứ nếu là khu khám bệnh thì đã có không ít người gặp họa rồi.
Kiều An An tiếp tục lùi về phía sau cho đến khi cách Dương Hồng Mai hơn chục mét mới dừng lại, nếu Dương Hồng Mai cầm một con
dao thì nàng chưa chắc đã lo lắng, nhưng cái món axit này sợ rằng ai gặp cũng sợ, chỉ dính một tí thôi mà xử lí không tốt là cả đời sống
không bằng chết.
Bị đâm một nhát chữa khỏi rồi thông thường cũng không có quá nhiều di chứng, nhưng trên mặt mà bị dính vài dạt axit thì nàng sẽ biến
thành Chung Vô Diễm ( một trong 4 người con gái xấu nhất TQ thời cổ đại) thời hiện đại mất.
Tiếng hộ của Kiều An An thu hút sự chú ý của khá nhiều người, nghe đến từ axit bất luận là bác sĩ hay bệnh nhân đều không dám ra
ngoài, loại đồ chơi này ai dám thử một tí chứ? Ngoài hành lang vốn có vài người chốc cái đã chốn hết vào trong phòng, chỉ có Chu Tiểu
Đào là giữ được bình tĩnh lấy điện thoại gọi cảnh sát.
Nhưng đúng vào lúc này một cô bé khoảng 7-8 tuổi từ trong phòng bệnh chạy ra ngoài hiếu kì nhìn Kiều An An và Dương Hồng Mai,
người lớn trốn còn không kịp nhưng cô bé này không biết sự lợi hại của axit, trong mắt cô bé thì đây chỉ là có chuyện để hóng mà thôi.
- Mau đi vào!
Kiều An An vội vàng hướng về phía bé gái hô lớn, bé gái này đứng cách Dương Hồng Mai không xa làm Kiều An An rất lo lắng.
Kiều An An hô lên làm Dương Hồng Mai cũng phát hiện ra cô bé, vốn định đuổi theo Kiều An An nhưng thấy vậy ả nhìn qua cái bình chỉ
còn lại chút axit rồi đột nhiên dùng tay ôm chặt lấy cô bé, gằn giọng:
- Đứng im, người mà nhúc nhích thì ta sẽ tạt axit vào mặt con bé này.
Cô bé kia không hiểu gì cả bỗng khóc toáng lên.
- Dương Hồng Mai, cô điên rồi!
Kiều An An giật nảy mình hét lớn:
- Ngươi muốn làm gì thì cứ nhằm vào ta, bắt một đứa bé vô tội làm gì chứ?
Thực ra đến giờ Kiều An An vẫn không hiểu tại sao Dương Hồng Mai lại điên cuồng đến như thế, nguyên nhân duy nhất chỉ là mấy ngày trước nàng hoài nghi ả bỏ rơi con gái mình, nhưng vì việc này mà muốn tạt axit thì cũng không có khả năng.
- Kiều An An, tiện nữ ngươi không phải rất thích xen vào chuyện của người khác sao? Ngươi không phải thích quan tâm đến con gái
người khác sao? Vậy được, ngươi lại đây cho ta. Nếu không ta sẽ tạt axit vào mặt con bé này.
Dương Hồng Mai nhìn Kiều An An đầy thù hận, ả phẫn nộ hét lên:
- Tiện nhận nhà ngươi hai ta tan cửa nát nhà, ta sẽ không để cho người được yên đầu!
- Ta hại ngươi tan cửa nát nhà?
Kiều An An cảm thấy vô cùng khó hiểu:
- Dương Hồng Mai, đầu óc ngươi có vấn đề à, ta hại ngươi tan cửa nát nhà khi nào?
- Hừ! bây giờ lại không muốn thừa nhận nữa à?
Dương Hồng Mai vì hét quá to, giọng đã bắt đầu khàn khàn:
- Con gái ta bị ốm liên quan gì đến ngươi? Cho dù ngươi cứu nó thì cứu nó là được rồi, tại sao còn báo cảnh sát? Tại sao hả? Nếu không
phải là người muốn cảnh sát điều tra thì làm sao chồng ta biết quan hệ của ta và Dương Tuấn? Bây giờ Dương Tuấn chết rồi, chồng ta
phải đi tù, ta chẳng còn gì hết, ngươi đã vừa lòng chưa? Hả? Mau qua đây cho ta, lăn qua đây...!
- Bỏ cô bé ra!
Một tiếng hét đầy phẫn nộ đột nhiên truyền tới, hai viên cảnh sát xông đến đồng thời rút súng ra ngắm thẳng vào Dương Hồng Mai,
một người trong đó âm thanh càng phẫn hận.
- Dương Hồng Mai, ngươi tự mình làm sai, không được đổ hết tội lỗi lên đầu người khác, việc này không liên quan gì đến Kiều tiểu thư.
Viên cảnh sát còn lại hét lớn.
- Bắn đi! Các người mau bắn đi, các người mà bắn thì axit sẽ đổ lên đầu con bé này!
Dương Hồng Mai đem bình axit giữ ở trên đầu cô bé, điên cuồng hét lớn:
- Nếu các người không muốn con bé sảy ra chuyện bất trắc thì mau để Kiều An An lăn qua đây, đều là tại cô ta! Tất cả đều do cô ta mà
ra!
- Thế này? Chuyện này là như thế nào?
Kiều An An nghe xong có chút phát ngốc tại chỗ, nàng dùng ánh mắt khó tin nhìn Dương Hồng Mai:
- Người đàn ông hôm sát hại bác sĩ Dương là chồng người?
- Kiều tiểu thư, cô đừng để ý đến ả, mau rời khỏi đây đi, nếu như có thể xin hãy mời Đường Kim đến giúp một tay.
Một viên cảnh sát lùi về phía sau vài bước, đến trước mặt Kiều An An nhỏ giọng nói.
- Trong tay y là axit, chúng ta cũng không dám nổ súng, với lại trạng thái tinh thần của ả lúc này không bình thường, có lẽ chỉ có Đường Kim có cách đối phó ả thôi.
- Được, tôi lập tức đi gọi điện.
Kiều An An vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Đường Kim, nàng biết rằng bây giờ không phải là lúc hỏi rõ đầu đuôi ngọn ngành.
- Thuê bao quý khách vừa gọi...
Lúc nghe thấy điện thoại phát ra tiếng này, Kiều An An chỉ biết cười khổ, tên chồng chết tiệt này bây giờ chắc đang ở trong Thiên Đạo Tiên Cảnh, phải làm sao bây giờ?
- Hỏng rồi, ta không gọi được cho chàng, trước tiên nghĩ cách kéo dài thời gian đã.
Đối với việc này Kiều An An cũng không biết làm gì hơn, mấy ngày nay phần lớn thời gian Đường Kim đều trốn trong Thiên Đạo Tiên Cảnh, ngẫu nhiên mới đi ra ngoài, nhưng lúc nào hắn mới ra ngoài thì nàng cũng không biết.
- Tạm thời chỉ có thể như vậy thôi.
Viên cảnh sát kia cũng không biết phải làm gì:
- Kiều tiểu thư, ta nghĩ cô nên về trước đi, nhỡ cô có mệnh hệ gì, chỉ sợ...
- Nếu như ta rời đi, nói không chừng Dương Hồng Mai sẽ càng điên cuồng hơn.
Kiều An An lắc đầu:
- Yên tâm đi! Ta sẽ không có chuyện gì đâu!
- Kiều An An, mau qua đây cho ta!
Dương Hồng Mai lại hét lên lần nữa.
Kiều An An tất nhiên sẽ không qua đó rồi, cho dù nàng muốn qua đó, hai viên cánh sát này cũng sẽ liều mạng ngăn cản. Qua một thêm một lúc, lại có rất nhiều cảnh sát được điều đến, Kiều An An càng được trùng trùng vòng vây bảo hộ chặt chẽ, trên hành lang lúc này cục