Tuyết trên đường đã bị lao công xúc hết đi, theo số lượng xe qua lại trên đường, số tuyết bị xúc đi cũng dần dần tan hết, nhưng hai bên dìa đường tuyết vẫn phủ trắng xóa.
Dưới một cột đèn đỏ có một cái xác đang nằm đó, tuyết dính trên thi thể đã bị cạo đi một phần, lộ ra tướng mạo của người đó, chính là một thành viên của Ám Kiếm – Lý Tử Thanh.
Bốn phía đã bị cảnh sát căng dây an toàn, có cảnh sát túc trực xung quanh. Phía trong, bên cạnh thi thể của Lý Tử Thanh có hai nam hai nữ đang đứng,một người nữ thân hình nóng bỏng nhưng bộ mặt lại làm cho người ta nhìn mà run sợ, chính là Ninh Tâm Tĩnh, người là
mỹ nữ có đôi chân thon dài Đường Thanh Thanh, còn hai nam kia một là giáo quan của Ám Kiếm tên Lục Li, người còn lại là Cao Thắng
của tổ trọng án.
Cao Thắng chính là phó đồn trưởng đồn cảnh sát Thành Nam lúc Đường Kim mới đến Ninh Sơn, khoảng hơn một tháng trước bị điều về
làm tổ trưởng tổ trọng án của cảnh sát thành phố, nhưng việc này không có quan hệ gì với Đường Kim.
Đường Thanh Thanh vốn xin ngỉ phép 3 tháng nhưng cũng đã đi làm trước hạn, với thân thủ của nàng hiện nay thì không cần phải trốn trên núi luyện tập kỹ năng chiến đấu nữa, chỉ là Đường Thanh Thanh cũng không nghĩ tới, sau khi đi làm trở lại vụ án đầu tiên nàng tiếp
nhận lại là vụ Lý Tử Thanh bị sát hại này.
Hôm nay là tết dương lịch, Đường Thanh Thanh tự nguyện xin trực ban, Cao Thắng cũng đang trực ban ở tổ trọng án, vừa nhận được tin báo thì hai người lập tức hiện trường.
Người báo cảnh sát chỉ là một người qua đường có lòng tốt, người này cho rằng Lý Tử Thanh do lạnh quá bị ngất bên đường mới tìm cách cấp cứu nhưng vừa nhìn kĩ đã phát hiện Lý Tử Thanh đã chết, trên cổ còn có vết thương do hung khí để lại, rõ ràng là bị giết cho nên mới lập tức báo cảnh sát, mà những vụ án như thế này, bình thường đều giao cho tổ trọng án điều tra.
Nói đến cũng thật trùng hợp, nếu như người đến điều tra không phải Đường Thanh Thanh thì sợ rằng vụ án này sẽ bị tổ trọng án coi là
một vụ án mạng phổ thông để điều tra rồi, nhưng mà Đường Thanh Thanh sống ở biệt thự trên núi lâu như vậy, tuy không thân thiết
nhưng cũng gọi là có biết Lý Tử Thanh, đủ để nhìn một lần là nhận ra, chon nên Đường Thanh Thanh mới lập tức liên hệ Ninh Tâm Tĩnh,
sau đó Ninh Tâm Tĩnh và Lục Li cùng nhau tới hiện trường, cuối cùng là Đường Kim nhận được điện thoại của Ninh Tâm Tĩnh.
- Thanh tỷ, tỷ đã đi làm rồi à?
Đường Kim vừa đến đã nhìn thấy Đường Thanh Thanh, sau đó lại nhìn thấy Cao Thắng, ngừng một lát hắn mới hỏi:
- Ủa. Cao đại ca, ngươi cũng đến đây?
Đường Kim gần đây bận tối mặt tối mũi, căn bản không biết là Đường Thanh Thanh đã về lại cục cảnh sát, còn việc Cao Thắng mới vào
tổ trọng án thì không liên quan tới hắn nên hắn cũng không biết.
Cao Thắng nhìn Đường Kim gật đầu cười, trong lòng thì bắt đầu cảm thấy có chút cổ quái, mấy tháng trước hắn lần đầu gặp Đường Kim,
lúc đó còn tưởng Đường Kim chỉ là học sinh cấp 3 bình thường mà thôi, nhưng bây giờ hắn đã biết thân phận của Đường Kim rất không
bình thường.
- Tiểu đệ, ta đi làm sắp được một tuần rồi. - Đường Thanh Thanh đáp một câu.
- Đường Kim, trước tiên hãy xem tình hình của Lý Tử Thanh đã. – Ninh Tâm Tĩnh lúc này cũng mở lời.
Đường Kim gật đầu, đi đến bên cạnh thi thể của Lý Tử Thanh, vung tay một cái, số tuyết còn đọng lại trên xác Lý Tử Thanh biến mất sạch
sẽ, hắn dò xét khoảng 10 phút sau đó mới quay lại nói với Ninh Tâm Tĩnh:
- Ninh giáo quan, nguyên nhân chết của hắn không có gì đặc biệt, chỉ là bị người dùng dao đâm vào cổ một nhát, không có dấu hiệu trúng độc, nhưng mà trước lúc chết còn bị hành hạ một lát.
Ninh Tâm Tĩnh nhẹ nhàng gật đầu, nhìn sang bên Đường Thanh Thanh:
- Thanh Thanh, tiếp theo giao cho cảnh sát các cô rồi, nếu có tin tức gì mới, nhớ báo cho ta là được rồi.
- Ok. – Đường Thanh Thanh sảng khoái đáp ứng.
Chỉ huy người khác đem thi thể khiêng đi xong, Đường Thanh Thanh lại tới trước mặt Đường Kim, cười tạm biệt:
- Tiểu đệ tỷ đi trước đây.
Vừa dứt lời Đường Thanh Thanh bất ngờ dang tay ra ôm lấy cổ Đường Kim, dùng tốc độ nhanh nhất hôn nhẹ lên má hắn:
- Năm mới vui vẻ!
Hôn xong Đường Thanh Thanh lập tức buông Đường Kim ra, nàng nhanh chóng trốn vào đám cảnh sát đang chuẩn bị rời đi, chỉ để lại
một chút ấm áp trên má Đường Kim.
- Tết dương lịch này ta cho bọn người Lý Tử Thanh nghỉ một ngày, để họ xả hơi một chút, ai ngờ bởi vì một ngày nghỉ mà lại xảy ra
chuyện như vậy.
Thanh âm của Ninh Tâm Tĩnh truyền vào tại Đường Kim, ngữ khí dường như có chút thương cảm:
- Ta vốn nên bảo vệ họ an toàn, nhưng ta đã quá lơ là, ta cứ cho rằng ở đất Ninh Sơn này họ chắc chắn rất an toàn.
- Ninh giáo quan, việc này không liên quan đến người, nếu muốn truy cứu thì ta cũng có trách nhiệm. - Lục Li vội vàng nói.
- Ninh giáo quan, cô muốn ta tìm gia hung thủ sao? – lúc này Đường Kim mới lên tiếng.
Ninh Tâm Tĩnh lắc đầu nói:
- Tìm hung thủ tuy rằng quan trọng nhưng việc này để cảnh sát điều tra là được rồi, bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta là
chuẩn bị cho cuộc chiến Long - Kiếm sắp tới.
- Ninh giáo quan, cô không cần phải lo lắng chuyện Long Kiếm chi chiến, chúng ta nhất định sẽ thắng. - Đường Kim lập tức an ủi Ninh
Tâm Tĩnh.
- Đường Kim, ta không phải lo lắng đến chuyện thắng bại mà ta đang lo sau khi chúng ta rời khỏi Ninh Sơn, mấy người ở lại cần phải được bảo đảm an toàn, nhất là bốn người Khả Ái Lanh Lợi. – Ninh Tâm Tĩnh ngữ khí bắt đầu có chút trầm trọng:
- Cái chết của Lý Tử Thanh tuy không biết có liên quan đến Tiềm Long hay không nhưng nếu việc này do bọn họ làm thì không loại trừ
khả năng tình huống bên này của chúng ta bọn họ đều đã biết rõ như lòng bàn tay, bọn họ không cần quá lén lút đã giết Lý Tử Thanh,
vậy khả năng lớn là muốn thị uy, chúng ta không thể không đề phòng.
- Hay là chúng ta đem theo Khả Ái Lanh Lợi cùng đến kinh thành đi. – Lục Li đề nghị.
- Không được. - Ninh Tâm Tĩnh lập tức phủ quyết:
- Ở đây bọn chúng vẫn còn an toàn một chút, nếu như đến kinh thành thì khả năng sẽ càng nguy hiểm hơn.
- Ninh giáo quan, cô yên tâm đi, cho dù chúng ta có đi kinh thành thì ta cũng có thể tùy thời trở về, nếu bọn chúng gặp nguy hiểm, ta
nhất định có thể bảo vệ được.
Đường Kim có vẻ không đem chuyện này để trong lòng:
- Hơn nữa ta tin rằng cho dù ta không ở đây, chúng cũng rất an toàn, nếu có người dám đến tìm chúng gây sự, sợ rằng đều là đến tìm
chết mà thôi.
- Đường Kim, ngươi chắc chắn mấy đứa nhỏ sẽ không gặp nguy hiểm gì? – Ninh Tâm Tĩnh có chút hoài nghi.
- Ninh giáo quan, ta hỏi cô một vấn đề, cô nghĩ rằng sau khi chúng ta rời đi, nếu bọn họ phải người tới thì người tới liệu có lợi hại hơn cả
ta lúc trước? - Đường Kim không nhanh không chậm hỏi.
- Làm sao có thể chứ. - Ninh Tâm Tĩnh còn chưa đáp, Lục Li đã lắc đầu:
- Tiềm Long không có nhiều cao thủ lợi hại như thế, hơn nữa lúc đó đều tập trung hết ở kinh thành, người được phái tới đây tuy rằng
không yêu nhưng cũng chẳng lợi hại như thế được.
- Vậy là ok rồi. – Đường Kim cười sán lạn, một bộ dáng như đã nắm tất cả trong tay:
- Sau khi chúng ta rời Ninh Sơn, ta có thể đảm bảo khả Ái Lanh Lợi sẽ lợi hại hơn cả ta lúc mới xuất sơn, nếu như vậy thì Ninh giáo quan,
ngươi còn cần phải lo lắng vấn đề an toàn của chúng không?