- Đường Kim, ngươi tạm thời đừng quá xung động. - Ninh Tâm Tĩnh vội vàng nói:
- Ngươi tin tưởng ta, lão đại nhất định sẽ cho ngươi một đáp án vừa ý, ngươi đã đáp ứng ta nhất định phải giúp ta tiêu diệt Tiềm Long, đừng rời khỏi Ám Kiếm có được không?
Lúc này Ninh Tâm Tĩnh đã bắt đầu hoảng loạn, nàng nhìn Đường Kim, trong đôi mắt đã lấp lánh vẻ cầu xin tha thiết:
- Đường Kim, coi như là vì ta mà ở lại, có được không?
Lời cầu xin của Ninh Tâm Tĩnh làm không ít người hiểu nàng cảm thấy chấn kinh, đến cả Kiếm Ngân cũng không tin vào tai mình nữa, bởi
vì ông biết rõ tính cách của Ninh Tâm Tĩnh, nàng chưa bao giờ cầu xin ai điều gì, nhưng lần này nàng đã hạ mình đứng trước bao nhiêu người cầu xin Đường Kim ở lại.
Tên Đường Kim này thật sự đối với nàng lại quan trọng như vậy? Không, là Đường Kim đối với Ám Kiếm thực sự quan trọng như vậy sao?
Bởi vì đây rõ ràng là không phải vì cá nhân, vừa rồi mọi người đều nghe rõ ràng, Đường Kim muốn rời khỏi Ám Kiểm nhưng không có rời
bỏ Ninh Tâm Tĩnh, một người Đường Kim cũng đồng nghĩa với một cỗ lực lượng cường đại, một khi Ám Kiếm mất đi Đường Kim thì không chỉ mất đi mỗi mình hắn mà còn có Tống Oánh, Khả Ái Lanh Lợi, thậm chí là nhiều hơn nữa, mà những người này đều là hy vọng phục hưng của Ám Kiếm, nếu không có Đường Kim thì Ám Kiếm sẽ không có tương lai nữa rồi.
Hơn mười năm nay Ninh Tâm Tĩnh luôn vì tiêu diệt Tiềm Long mà nỗi lực, nhưng mà mười năm này, nàng chưa có thấy qua hi vọng, ngược lại chỉ cảm thấy cơ hội càng ngày càng nhỏ. Mãi cho đến khi gặp được Đường Kim, nàng mới thấy một tia ánh sáng hy vọng lóe
lên, bây giờ tia ánh sáng hy vọng ấy sắp vụt tắt, nàng làm sao mà không lo lắng cho được?
Ninh Tâm Tĩnh cầu khẩn làm cho Đường Kim bắt đầu do dự, mấy tháng nay hắn đã coi Ninh Tâm Tĩnh như người mình, cho dù là việc
riêng tư, chỉ cần hắn mở miệng nàng đều điều động người của Ám Kiếm tới giúp hắn, điều này hắn rất rõ ràng. Đương nhiên, hắn đối với
Ninh Tâm Tĩnh vẫn còn ý nghĩ đặc biệt khác, nếu không phải là trên mặt nàng vẫn còn vết dao kia thì hắn đã sớm hành động rồi.
- Bạch đạo trưởng, việc này là thật sao? – Kiếm Ngấn bắt đầu lên tiếng thấp giọng hỏi, trong âm thanh còn kèm theo chút tức giận.
- Phải thì thế nào? - Bạch Phát Đạo Sĩ hừ lạnh một tiếng:
- Kiếm Ngân, ngươi đừng tưởng rằng ngươi là thủ lĩnh của Ám Kiếm thì ngươi có thể khoa tay múa chân trước mặt ta, việc của ta còn
chưa đến lượt người quản!
- Người thừa nhận là được rồi. - Kiếm Ngân từ từ nói sau đó quay về phía Đường Kim:
- Đường Kim, việc này ta không hề biết, nhưng mà thân làm thủ lĩnh của Ám Kiếm ta cũng sẽ không đùn đẩy trách nhiệm, có thể bây giờ
ngươi không coi mình là người của Ám Kiếm nữa, nhưng lúc việc này xảy ra, người vẫn còn là một phần của Ám Kiếm, cho nên ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho ngươi.
- Đòi lại công bằng cho ta? – Đường Kim không cho là đúng:
- Được rồi, ta cho ngươi một cơ hội, Ninh giáo quan hy vọng ta ở lại, ta không muốn làm cô ấy thất vọng, cho nên chỉ cần ngươi giết
chết tên đạo sĩ chết tiệt này, ta sẽ ở lại Ám Kiếm.
- Rất tốt! – Kiếm Ngấn đột nhiên cười:
- Đường Kim, ta tin chắc ngươi là một người đàn ông biết giữ lời hứa, nhưng mà ta còn có một yêu cầu.
- Yêu cầu gì? – Đường Kim hỏi.
- Rất đơn giản, nếu như người ở lại Ám Kiếm, thì phải tuân thủ quy tắc của Ám Kiếm, ít nhất là không được làm tổn thương huynh đệ tỷ muội trong Ám Kiếm, nếu như có người gây sự với ngươi, ngươi không được tự mình giải quyết mà phải tìm Tâm Tĩnh giúp ngươi. - Kiếm
Ngẩn không nhanh không chậm nói:
- Yêu cầu này ngươi có thể thực hiện không?
- Nếu người thật có thể giết được tên đạo sĩ chết tiệt kia, ta đáp ứng thì có làm sao? – Đường Kim không cho là đúng nói.
Hắn dám nói như vậy là vì đã chắc chắn, mặc dù tên đạo sĩ kia đã bị thương nhưng tốt xấu gì cũng là Tiên môn cao thủ, Kiếm Ngân chỉ là một cao thủ Cổ võ phổ thông mà thôi, sao có thể giết được tên đạo sĩ chết tiệt kia chứ?
- Rất tốt! – Kiếm Ngấn cười càng tươi, sau đó từ từ quay người nhìn Bạch Phát Đạo Sĩ:
- Bạch đạo trưởng, ngươi có ý đồ ám hại đồng chí đồng đội, Ám Kiếm không thể tha thứ cho ngươi, ngươi muốn tự sát hay để ta động
thủ?
Bạch Phát Đạo Sĩ ngạc nhiên một hồi, sau đó giống như nghe chuyện gì buồn cười nhất thiên hạ, hắn bắt đầu cười haha:
- Kiếm Ngân, chỉ bằng người mà cũng đòi giết ta? Hahaha, nếu là tên vô trị tiểu bối Đường Kim kia thì ta còn có chút tin tưởng, người...ỮA!
Thanh âm của Bạch Phát Đạo Sĩ đột nhiên khựng lại, sau một tiếng kêu ngắn ngủi, hắn đã hoàn toàn không còn chút khí tức, ánh mắt dại ra, trên mặt là biểu tình hết sức khó tin, cả người hắn vẫn đứng yên tại chỗ không hề động đậy, mãi đến một phút sau hắn mới đột nhiên ngã xuống, triệt để tử vong.
Lúc này bốn phía mới kinh ngạc đến yên lặng, đây...đây chính là bản lĩnh của Kiếm Ngấn lão đại sao?
Không ai nhìn thấy Kiếm Ngẩn ra tay như thế nào, cũng không ai phát hiện ra vết thương chí mạng trên người Bạch Phát Đạo Sĩ, nhưng hiển nhiên là Kiểm Ngân đã ra tay và Bạch Phát Đạo Sĩ đã chết rồi.
Xuất kiếm vô hình, giết người vô ngần, đây chính là Kiếm Ngân, một Kiếm Ngẩn cường đại.
Hôm qua Đường Kim thiếu chút nữa thì bóp chết một vị Kim Kiếm đặc công, vừa rồi Đường Kim lại trong một chiêu đả thương Bạch Phát Đạo Sĩ, Đường Kim cường đại đến mức nào, không ít người đã có cho mình một khái niệm, nhưng mà bây giờ Kiếm Ngấn lại dễ dàng giết chết Bạch Phát Đạo Sĩ, rõ ràng là nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với Đường Kim khi giao thủ với Bạch Phát Đạo Sĩ, vậy không phải là Kiểm Ngẩn càng cường đại hơn Đường Kim sao?
Phát hiện điều này làm không ít người cao hứng, Kiếm Ngấn lão đại quả nhiên vẫn là mạnh nhất, con hàng Đường Kim này không thể nghịch thiên được nữa rồi, sau này cũng không cần sợ Đường Kim nữa, có Kiếm Ngân lão đại ở đây, Con hàng này chắc cũng không thể hung hăng càn quấy được.
Đường Kim lúc này cũng trừng mắt ngạc nhiên, hắn buồn bực nhìn Kiếm Ngấn, giống như nhìn thấy một tên quái vật vậy, tên Kiếm Ngân này thực sự có thể giết lão đạo sĩ thối kia?
Cái này cũng quá là ngoài sức tưởng tượng đi!
Chỉ là một Cổ võ cao thủ vậy mà có thể dễ dàng tiêu diệt một Tiên môn cao thủ ít nhất có tu vi là Trúc Cơ hậu kì, việc này mà nói ra ngoài thì ai mà tin tưởng được chứ? Nhưng việc này lại xảy ra ngay trước mặt Đường Kim, càng làm hắn buồn bực là Đường Kim cũng không nhìn rõ Kiếm Ngẩn ra tay như thế nào, hắn chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại ba động một chút, hắn có thể khẳng định đích thực là Kiếm Ngân đã giết tên đạo sĩ thối kia, nhưng Kiểm Ngân đã làm cách nào chứ?
Ngay lúc Đường Kim đang buồn bực khó hiểu, Kiếm Ngấn quay đầu nhìn hắn, trên mặt lộ ra một nụ cười:
- Đường Kim, ta tin là người sẽ tuân thủ lời hứa lúc nãy, phải không nào?