Vô Thượng Cửu Tiên

Chương 143: Khiếp Sợ.



“Từ khi trở về,Tạ Vân chỉ tập trung bế quan củng cố tu vi,thực lực của cậu đã đạt tới gần ngưỡng cửa Tạo Hoá nhưng không thể đột phá.Suy cho cùng thì muốn đột phá ngưỡng cửa lớn như thế thì cần có cơ duyên.Hai vị sư tỷ của cậu điều đạt được những cơ duyên cho riêng mình mới có thể thuận lợi đột phá Tạo Hoá cảnh.

Ngưỡng cửa này là ngưỡng mà bất kì vị tu sĩ nào cũng muốn tu luyện tới nhưng để đạt được thì rất khó.Có rất nhiều người đã đạt tới Kim Tiên cảnh đỉnh phong từ lâu nhưng vì không có cơ duyên để đột phá mà mãi mãi dừng lại ở ngưỡng cửa đó.

Tạ Vân sau khi bị xiềng xích công pháp khóa lại thì khả năng cảm ngộ của cậu giảm hơn nhiều vì vậy mà không thể ở yên một chỗ tu luyện đột phá.Vì vậy Tạ Vân quyết định ra bên ngoài,chém giết ma tộc,hi vọng tìm được một sợi cơ duyên giúp cậu đột phá.

Tạ Vân liền tới chỗ Tạ Thiên Đế bàn chuyện.

-Lão tổ,liệu ông có thể đợi ta thêm một chút nữa được không ?

Tạ Thiên Đế mỉm cười rồi nói.

-Ngưỡng cửa Tạo Hoá là ngưỡng mà tu sĩ khó đạt tới nhất.Muốn đạt tới nó không chỉ cần linh khí,đan dược hay công pháp mà cần cả cơ duyên.Cơ duyên của mỗi người là vô tận,có người cả đời cũng không thể tìm được.Vì vậy mà ta mong ngươi đừng vì chấp niệm giúp đỡ ta mà lỡ việc.

Tạ Vân hiểu ý của Tạ Thiên Đế rồi liền cùng hai vị sư tỷ rời đi.Họ ra bên ngoài Sơn môn Tạ Gia thì rất sợ hãi trước cảnh vậy trước mắt.Hàng ngàn thi thể người nằm la liệt khắp nơi.Mặc dù Tạ Thiên Đế thu nhận người vào sơn môn nhưng cũng có hạn chỉ có thể giương mắt nhìn người chết.

Tạ Vân cùng hai vị sư tỷ chỉ có thể nén cơn giận mà đi tiếp,theo như thông tin của Tạ Thiên Đế cho cậu thì trên Địa Tinh chỉ còn rất ít cứ điểm cho nhân tộc cư trú.Các thế lực lớn không còn đủ sức mà một mình chống lại Ma Tộc,rất nhiều thế lực lớn gộp lại khiến cho trên Địa Tinh còn lại rất ít cứ điểm.

Hai vị sư tỷ của Tạ Vân cũng rất lo lắng cho gia tộc của mình.Trằn Thiên Uyển rất nóng lòng tới Trần Gia còn Lý Như Mộng lại muốn quay về Lý Gia vì vậy mà họ chỉ còn cách chia nhau ra.Tạ Vân tới Thánh Sơn còn hai vị sư tỷ thì quay về gia tộc của mình.

Tạ Vân trên đường quay về chỉ có thể ẩn nhẫn khí tức,không dám thở ra dù chỉ một chút.Khi cậu bị phát hiện thì sẽ có rất nhiều Ma Tộc vây giết.Trên đường về có rất nhiều người còn sống đang bị Ma Tộc vây hãm,Tạ Vân cũng âm thầm giúp họ nhưng cậu biết cho dù cậu giúp họ thì họ chỉ an toàn được một thời gian.Nếu không có thể lực tu tiên bảo vệ thì thoát được một hay hai lần cũng không là gì.

Tạ Vân càng đi càng lo lắng cho Thánh Sơn hơn.Cho dù Thánh Sơn có là thế lực mạnh trong thế lực nhị tinh thì căn cơ cũng có hạn.Vì vậy nếu Thánh Sơn không phong bế sơn môn kịp thời thì liền bị diệt trước quân đoàn Ma Tộc.Không chỉ như vậy mà trước đó tông chủ và các vị trưởng lão đã bị người đưa La Vân đi đánh trọng thương.

Sau nhiều ngày thì Tạ Vân mới có thể đến được Thánh Sơn.Thánh Sơn ở bên ngoài sơn môn có rất nhiều thi thể Ma Tộc.Tạ Vân dùng thần thức của mình chạm tới trận pháp sơn môn tưởng chừng sẽ có người tới nhưng Tạ Vân đợi rất lâu không có ai ra ngoài.

Trong lòng cậu rất lo lắng,Tạ Vân đi tới trước trận pháp,chạm vào thì không hề bị phản phệ ngược lại mà tay của cậu có thể vào bên trong sơn môn.Tạ Vân nhanh trong đi vào thì thấy có rất nhiều thi thể sư huynh sư tỷ đồng môn còn có không ít thì thể của các trưởng lão,hộ pháp.Tạ Vân lòng như lửa đốt tìm quanh Thánh Sơn thì phát hiện ra lỗ hổng không gian đã bị cưỡng chế đóng lại,người phụ trách ở lỗ hổng cũng bị giết chết.

Tạ Vân biết tông chủ và sư phụ mình vẫn còn sống và đang lãnh đạo những vị đệ tử trong tông còn lại.Tạ Vân liền đi ra bên ngoài sơn môn dùng trận pháp mà mình có được từ Đại Đế Điện gia cố vào,cho dù sơn môn không còn ai thì cũng không ai có thể chạm vào nó.

Sau khi gia cố xong,cậu liền đi tới Mục Gia,dù gì nơi đó với Tạ Vân có duyên.Tạ Vân biết Mục Gia chỉ là thế lực nhỏ nên có thể sống là điều rất khó nhưng cậu vẫn tới một lần mới có thể xác định được.Tạ Vân vẫn có chút lo lắng cho Tiền Án.Tạ Vân đi tới Mục Gia,nơi này chỉ là một bãi phế tích,có rất nhiều thi thể người chết,số lượng khó có thể xác định được.Những thi thể này được Tạ Vân an táng đang hoàng tuy không thể biết họ là ai nhưng đối với cậu nhân tộc đều là người nhà.Số lượng thi thể mà Tạ Vân chôn cất trên đường đi rất nhiều.Sau khi cậu xác nhận ở Mục Gia không còn người này thì liền đi tới nơi khác,trên quãng đường đi của cậu tới hiện tại rất hiếm gặp được người còn sống.”