Chiến ý hung mãnh từ trên người Tiêu Phàm bộc phát ra, máu trong cơ thể hắn bắt đầu sôi trào lên, toàn thân như có một tầng kim sắc hỏa diễm đang thiêu đốt.
- Hỏa Diễm Chiến Hồn?
Con ngươi Vương Bá co rụt lại, thân hình không khỏi lui lại mấy bước.
Hắn mặc dù chưa từng thấy qua Chiến Hồn đặc thù nhưng trên thư tịch đã thấy qua, giờ phút này kim sắc hỏa diễm trên người Tiêu Phàm vô cùng trùng khớp với Hỏa Diễm Chiến Hồn được ghi chép trên thư tịch.
Tiêu Phàm không phải chỉ có Tứ Phẩm Chiến Hồn: U Ảnh sao? Làm sao còn có dùng Hỏa Diễm Chiến Hồn?
- Song Sinh Chiến Hồn? Không đúng, đây không phải Song Sinh Chiến Hồn chân chính.
Tôn Tuyệt đang đại chiến với Bàn Tử nháy mắt liền nghĩ đến việc gì, trong mắt lộ ra vẻ phẫn hận.
- Đánh nhau với Bàn gia còn dám phân tâm?
Một quyền bá đạo đánh trực tiếp vào ngực của Tôn Tuyệt, thân thể Tôn Tuyệt như diều đứt dây bay thẳng ra ngoài.
Phanh phanh phanh!
Vài cây đại thụ bị đụng gãy, đất đá trên mặt đất bay tứ tung, bụi bặm cuồn cuộn.
- Bàn Tử, ngươi làm bản công tử thật sự phẫn nộ rồi
Một đạo thân ảnh chật vật dính đầy bụi đất đi ra, Tôn Tuyệt đang lau đi máu tươi trên miệng sau đó nhe răng cười:
- Song Sinh Chiến Hồn sao? Cho các ngươi kiến thức một chút cái gì mới là Song Sinh Chiến Hồn chân chính!
Ngao ô!
Một tiếng sói tru truyền ra, trên đầu Tôn Tuyệt đột nhiên xuất hiện một đầu hư ảnh cự lang, răng nanh sắc bén, hai mắt huyết hồng, trên người tỏa ra lệ khí ngập trời.
Toàn thân cự lang trắng như tuyết, trên mi tâm của nó còn có một đạo loan nguyệt ẩn ẩn tản ra quang mang yếu ớt.
- Thất Phẩm Chiến Hồn: Khiếu Nguyệt Thiên Lang?
Tiêu Phàm phía xa khẽ híp mắt một cái, hắn không ngờ Tôn Tuyệt lại có Song Sinh Chiến Hồn.
Một là Lục Phẩm Chiến Hồn: Lôi Văn Hổ, một cái khác lại càng mạnh hơn, chính là Thất Phẩm Chiến Hồn: Khiếu Nguyệt Thiên Lang.
Nghĩ vậy, tốc độ của hắn lại nhanh lên mấy phần, Tôn Tuyệt có Song Sinh Chiến Hồn thì Bàn Tử cũng chưa chắc là đối thủ, hơn nữa bên kia còn có mấy tên tu sĩ chiến tôn đỉnh phong đang vây công Tiểu Ma Nữ và Tiểu Kim, trước tiên hắn phải nhanh chóng giết chết Vương Bá đã.
- Đừng tưởng rằng ta sợ ngươi!
Vương Bá lúc đầu hoảng sợ nhưng sau đó lại trở nên dữ tợn, Lục Phẩm Chiến Hồn: Liệt Diễm Ma Viên xuất hiện, hắc sắc hỏa diễm cuồn cuộn thiêu đốt hư không.
- Bá Đạo Thiên Quyền!
Tiêu Phàm lạnh lùng quát, nếu như vẫn là Chiến Tôn sơ kỳ thì có lẽ hắn không phải là đối thủ của Vương Bá, nhưng hiện tại chỉ cần không phải là cường giả Chiến Tông thì hắn vẫn có sức đánh một trận.
- Liệt Diễm Trảm.
Vương Bá huy động tất cả Hồn Lực trong cơ thể mình, đại đao trong tay gào thét xuất hiện đao cương cao một trượng bằng hắc sắc hỏa diễm, hung lệ vô cùng, trong hư không liên tục vang lên những tiếng "lách cách".
Oanh!
Hai người hung mãnh đâm vào cùng một chỗ, Hồn Lực cuồng bạo quét sạch bốn phương tám hướng, mấy cây cổ thụ bị oanh thành mảnh vụn bay tứ tán khắp nơi.
- Đi chết đi.
Vương Bá gầm thét, Liệt Diễm Ma Viên hung hăng đánh một chưởng về phía Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm thấy thế liền đạp chân xuống, thân hình trong nháy mắt thoát khỏi nhất kích tất sát của Liệt Diễm Ma Viên, nhưng Vương Bá không bỏ lỡ cơ hội này, hắn thừa thắng xông lên.
- Muốn chạy? Ngươi chạy không được, Tiêu Phàm ngươi bất quá chỉ có thế này.
Vương Bá cười lạnh, khí thế ép người, Liệt Diễm Ma Viên lần nữa nhằm vào ngực Tiêu Phàm đánh tới.
Tiêu Phàm cười quỷ dị, tay phải chậm rãi nâng lên, một cỗ lực lượng huyền diệu bắt đầu vờn quanh tay hắn, vào lúc Liệt Diễm Ma Viên đến gần thì hắn ngay lập tức phản kích
- Toái Hồn Chưởng!
Trong lòng quát nhẹ một tiếng, một đạo chưởng cương vô cùng bình thường công kích về phía Liệt Diễm Ma Viên.
- Thực lực chỉ có nhiêu đó sao?
Trên mặt Vương Bá cười tươi, hắn cảm thấy một kích của Liệt Diễm Ma Viên đã đủ để đánh nát Tiêu Phàm rồi.
Trong một khắc, nụ cười trên mặt Vương Bá cứng đờ, trong miệng điên cuồng phun máu.
Vào lúc chưởng cương bình thường kia chạm vào Liệt Diễm Ma Viên, Liệt Diễm Ma Viên ngửa mặt lên trời bi khiếu, nửa bên thân thể đột nhiên nổ tung hóa thành sương mù tiêu tán trên không trung.
- Đây là Chiến Kỹ gì? Tại sao có thể đả thương được Chiến Hồn của ta?
Ánh mắt Vương Bá lộ ra vẻ hoảng sợ, hắn phát hiện bản thân quá khinh thường Tiêu Phàm.
Một chưởng kia nhìn qua vô bình thường, uy lực nhìn qua cũng không đạt đến Tứ Phẩm Chiến Kỹ nhưng lại có thể đánh trọng thương Chiến Hồn.
Tiêu Phàm không nói, thi triển Mê Tung Bộ trong nháy mắt hiện sau lưng Vương Bá, thân thể Vương Bá đứng yên tại chỗ, hai tay bưng bít lấy cổ họng, trong mắt đầy vẻ không cam lòng.
Phốc!
Một vòi máu từ trên cổ hắn phóng lên không trung, thân thể phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất không còn bất kỳ khí tức gì.
Phía trên không trung, một đám sương mù màu đen đang quấn quanh Liệt Diễm Ma Viên, nó điên cuồng cắn nuốt Hồn Lực của Liệt Diễm Ma Viên, sau mấy giây đám hắc vụ kia tan biến không thấy đâu nữa.
- Đúng quả là như thế, U Linh Chiến Hồn có thể thôn phệ Hồn Lực của Chiến Hồn khác để trưởng thành.
Trong lòng Tiêu Phàm kinh ngạc không thôi.
Trước đó khảo hạch tại Chiến Vương Học Viện, tất cả mọi người đều tưởng Chiến Hồn của hắn là Tứ Phẩm Chiến hồn: U Ảnh, có lẽ lúc đó U Linh Chiến Hồn quả thật chỉ là Chiến Hồn Tứ Phẩm.
Nhưng U Linh Chiến Hồn hiện tại sau khi hấp thu vô số Hồn Lục và Chiến Hồn khác thì khí tức đã bắt đầu gần giống với Ngũ Phẩm Chiến Hồn rồi.
Tiêu Phàm rốt cục có thể khẳng định, U Linh Chiến Hồn là Chiến Hồn có thể trưởng thành.
Tuy hiện tại phẩm giai không cao, chỉ tương đương với Ngũ Phẩm Chiến Hồn nhưng sự cường đại và tiềm lực của nó cho dù Cửu Phẩm Chiến Hồn cũng chưa chắc có thể sánh bằng.
- Lão Tam, tới giúp ta.
Thanh âm Bàn Tử vang lên kéo Tiêu Phàm từ trong suy nghĩ tỉnh lại.
Bàn Tử mặc dù có Cửu Phẩm Chiến Hồn nhưng Tôn Tuyệt cũng không yếu, Song Sinh Chiến Hồn, cho dù chỉ là Lục Phẩm Thất Phẩm Song Sinh Chiến Hồn thì nói một cách nào đó cũng không kém hơn Cửu Phẩm Chiến Hồn, huống chi Tôn Tuyệt còn cao hơn Bàn Tử một tiểu cảnh giới.
Thân hình Tiêu Phàm lóe lên như một đạo thiểm điện xông ra, thoáng cái đã tới gần hai người, hắn đánh ra một quyền thằng vào người Tôn Tuyệt.
Tôn Tuyệt thấy thế liền lui lại, trên mặt cười lạnh khinh thường, lạnh giọng nói:
- Hai người cùng lên sao? Cũng tốt, miễn cho ta phải tốn sức.
- Lão Nhị, ngươi đi giúp bọn Tiểu Ma Nữ, nơi này giao cho ta.
Ánh mắt Tiêu Phàm nhìn chằm chằm Tôn Tuyệt, cũng không quay đầu nói.
- Lão Tam, ngươi?
Trên mặt Bàn Tử lộ ra một tia lo lắng, thực lực Tiêu Phàm tuy không yếu nhưng Tôn Tuyệt lại có Song Sinh Chiến Hồn.
Trước đó hắn cũng tưởng Tiêu Phàm có Song Sinh Chiến Hồn nhưng ngay lập tức lại phát hiện, kim sắc hỏa diễm toàn thân Tiêu Phàm cũng không phải là do Chiến Hồn mà là do một loại công pháp nào dẫn đến.
- Yên tâm, một mình ta đủ để đối phó hắn rồi
Tiêu Phàm thập phần tự tin, Song Sinh Chiến Hồn có lẽ đáng sợ nhưng hắn lại không kiêng dè gì.
Chiến Hồn truyền thừa, từ một phương diện mà nói thì cũng là một loại Chiến Hồn đặc thù, thậm chí lại còn mạnh hơn cả Chiến Hồn đặc thù bởi vì nó có truyền thừa của riêng mình.
Bàn Tử gật đầu quay người rời đi, hắn chạy về hướng đám người Tiểu Ma Nữ đang giao tranh.
- Chỉ cần một mình ngươi đã đủ ứng phó với bản công tử? Ngươi tưởng ngươi sẽ gặp may như lần trước sao?
Tôn Tuyệt cười lạnh liên tục:
- Không thể không nói các ngươi quả thật có chút thực lực, lại có thể bức bản công tử hiển lộ Song Sinh Chiến Hồn.
Sự tình Tôn Tuyệt có được Song Sinh Chiến Hồn cho đến nay thì chỉ có phụ thân Tôn Đình của hắn biết, đây cũng là nguyên nhân Tôn Đình phóng túng cho Tôn Tuyệt.
Chỉ cần không làm tổn hại đến lợi ích của gia tộc thì làm một chút việc xấu có tính là gì?
Tôn Đình chẳng những không trách hắn mà sâu trong nội tâm còn coi hắn là người thừa kế duy nhất của Tôn gia, chỉ vì muốn che giấu thiên phú của Tôn Tuyệt mà hắn mới đẩy Tôn Tử ra trước.
Thậm chí Tôn Đình còn suy nghĩ, nếu Tôn Tuyệt có một ngày đột phá lên Chiến Hoàng thì Đại Yên Vương Triều cũng có thể đổi chủ.
- Chiến Hồn: Lôi Văn Hổ của ngươi căn bản không thi triển được toàn bộ thực lực?
Tiêu Phàm hỏi một đằng trả lời một nẻo, trên mặt xuất hiện một nụ cười đầy ẩn ý nhìn Tôn Tuyệt.