- Đại ca ca, ngươi nói sai rồi, Niệm Niệm sớm đã cai sữa.
Niệm Niệm ngây ngô nói, thanh âm non nớt lại êm tai khiến cho người ta nhịn không được sinh ra cảm giác trìu mến.
Tuyết Lung Giác và Huyết Yêu Nhiêu bàn bên nghe lời này, đột nhiên xuy một tiếng bật cười, những người khác cũng muốn cười nhưng lại không dám cười.
Sắc mặt Bách Lý Văn Phong tái nhợt, hắn chỉ nghĩ mượn cớ làm khó mấy người Tuyết Ngọc Hiên cùng Bàn Tử mà thôi, đâu nghĩ đến Niệm Niệm nói một câu khiến hắn như đánh một quyền vào trên bông, căn bản không có lực gì, thậm chí ngay cả chính hắn cũng tựa như trở thành trò cười.
Không chọc ai, lại đi làm khó một đứa bé, hiện tại gặp báo ứng rồi nhé.
- Bát Hoàng Tử, hiện tại Thiên Tài Trà Hội cũng cho phép mang người nhà sao?
Bách Lý Văn Phong có chút không cam tâm, cười lạnh nhìn Tuyết Ngọc Hiên nói.
- Làm sao, chẳng lẽ ngươi có ý kiến?
Tuyết Ngọc Hiên lãnh đạm, Bách Lý gia tộc rõ ràng là đứng ở phía Tuyết Ngọc Long, hắn căn bản không cần ăn nói khách khí, không để đến lúc nhiệt tình lại bị hờ hững.
Bách Lý Văn Phong sầm mặt lại, không biết mở miệng thế nào, hắn đâu nghĩ đến Tuyết Ngọc Hiên vậy mà sẽ quyết đoán vậy, căn bản không cho hắn phản kích.
Tiểu gia là Bát Hoàng Tử, chẳng lẽ tiểu tử như ngươi còn dám công nhiên đối địch với ta hay sao?
- Được rồi!
Thấy Bách Lý Văn Phong còn muốn mở miệng, Bách Lý Cuồng Phong đột nhiên quát khẽ, bộ dáng hận rèn sắt không thành thép, ánh mắt rơi vào trên người Bàn Tử:
- Thế nào, Tiêu Phàm bị dọa đến không dám tới sao?
Bách Lý Cuồng Phong rất trực tiếp, trong con ngươi hiện ra băng hàn, không khí lập tức khẩn trương lên.
Hai mắt Ảnh Phong nhắm lại, hiện tại Tiêu Phàm là cấp trên trực tiếp của hắn. Đến hắn còn phải xưng một tiếng công tử, sao cho phép người khác được vũ nhục.
Nếu như không phải Huyết Yêu Nhiêu liếc hắn một cái, đoán chừng hắn đã sớm đi lên tát tai Bách Lý Cuồng Phong.
- Ca ca sẽ không bị hù dọa đâu, chờ hắn đến, ngươi cũng đừng bị hù đấy.
Cái miệng nhỏ nhắn của Niệm Niệm ừng ực, một mặt tức giận nhìn Bách Lý Cuồng Phong.
- Tiểu hài nhà ai!
Bách Lý Cuồng Phong quát lạnh một tiếng, một cỗ Hồn Lực cuồng bá xông thẳng hướng Niệm Niệm. Niệm Niệm chỉ là đứa trẻ ba tuổi mà thôi, làm sao tiếp được công kích Hồn Lực.
Không thể không nói, so với Bách Lý Văn Phong, thủ đoạn của Bách Lý Cuồng Phong vô cùng hiệu quả cũng cực kỳ bá đạo, không chào hỏi mà trực tiếp xuất thủ.
- Xuất thủ với tiểu hài, mẹ kiếp ngươi muốn chết sao?
Đúng lúc này, gầm lên một tiếng vang, chỉ thấy một đạo kiếm Hồn Lực lăng lệ từ cầu thang phóng tới, xông thẳng hướng Bách Lý Cuồng Phong.
Bách Lý Cuồng Phong biến sắc, vội vàng thu hồi Hồn Lực tập kích Niệm Niệm, hướng về kiếm của Hồn Lực kia đánh tới.
Đám người Bàn Tử cùng Tuyết Ngọc Hiên vốn chuẩn bị động thủ nhẹ thở phào, nếu như Niệm Niệm có sơ xuất gì ở đây, bọn hắn tuyệt đối không cách nào ăn nói với Tiêu Phàm.
Chỉ là bọn hắn không nghĩ tới, Tiêu Phàm nhanh chóng tới vào lúc này, điều này còn phải đa tạ tốc độ của Tiểu Kim, bằng không Niệm Niệm thật sự sẽ gặp chuyện không mong muốn.
Oanh!
Hai cỗ Hồn Lực đột nhiên đâm vào cùng một chỗ, Hồn Lực cường đại phong bạo trùng kích tứ phương, cả tòa Ánh Tuyết Lâu đều khẽ run lên.
- Dừng tay!
Tuyết Ngọc Long quát nhẹ một tiếng.
Tiêu Phàm cùng Bách Lý Cuồng Phong hai người ngừng lại, đứng ở giữa bình đài, thần sắc lạnh lùng. Sau một lát, hai người mới lùi sau một bước, Tiêu Phàm chậm rãi đi đến bàn Tuyết Ngọc Hiên ngồi xuống, sau lưng hắn còn Tiểu Kim đi theo.
- Niệm Niệm không có việc gì chứ?
Tiêu Phàm quan tâm hỏi.
- Ca ca, ta không sao.
Niệm Niệm nhu thuận lắc đầu.
- Lão Tam, ngươi sao giờ mới đến, mấy ngày nay đi đâu? Tìm cũng không tìm được, nghe nói ngươi giết Vũ Thừa Quân.
Bàn Tử tức giận nhìn Tiêu Phàm, mấy ngày nay để hắn lo lắng vô cùng.
Có điều thanh âm Bàn Tử không nhỏ, tựa như cố ý khiến tất cả mọi người nghe được.
Hai nắm tay Tuyết Ngọc Long trong tay áo vang lên kèn kẹt, trong mắt lóe lên tia hung lệ, đồng thời, sắc mặt Trần Phong cũng chẳng tốt đẹp gì, ngày đó hắn cũng có ở đấy.
- Một con châu chấu nhỏ mà thôi, thuận tay làm thịt, chút chuyện này ngươi cũng cần biết?
Tiêu Phàm lơ đễnh cười cười.
Tiểu châu chấu? Thuận tay làm thịt? Chút chuyện này?
Tiêu Phàm nói thật đúng là không phải cay nghiệt bình thường. Hoàng Thành Thập Tú ở đây sắc mặt âm trầm đáng sợ, nếu như ngay cả Vũ Thừa Quân cũng là tiểu châu chấu, vậy những người ở đây há không phải có rất nhiều người còn không bằng tiểu châu chấu sao?
Dù là Tuyết Ngọc Hiên cũng là đắng chát cười một tiếng, chẳng lẽ ta cũng là tiểu châu chấu sao?
Giết Vũ Thừa Quân, đây cũng không phải việc nhỏ đi. Chí ít bây giờ Tuyết Nguyệt Hoàng Thành mọi người đều biết, lần trước giết Chu Văn Bác cũng thôi, dù sao Chu Văn Bác không có chỗ dựa nào.
Nhưng Vũ Thừa Quân lại khác, phía sau hắn là Tam Hoàng Tử Tuyết Ngọc Long, giết Vũ Thừa Quân không phải tương đương với đắc tội Tuyết Ngọc Long sao?
- Hừ, Tiêu Phàm, ngươi coi Hoàng Thành Thập Tú là cái gì?
Bách Lý Văn Phong lập tức nổi giận, sát khí nặng nề nhìn Tiêu Phàm.
- Hoàng Thành Thập Tú là cái gì ta không biết, có điều, ta lại biết ngươi là cái gì, một con chó sủa loạn mà thôi!
Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng.
Bách Lý Văn Phong tự cho là thông minh, muốn khiến ta đắc tội với Hoàng Thành Thập Tú? Lão tử ta ngu như vậy sao?
Có điều nói thật, Hoàng Thành Thập Tú này cũng chỉ có Lâu Ngạo Thiên khiến trong lòng Tiêu Phàm kiêng kị mà thôi, những người khác cũng đã từng giao thủ qua, cho dù đánh không lại bọn hắn, chí ít sinh mệnh cũng không có bất kỳ nguy hiểm gì.
- Ngươi dám mắng ta là chó?!
Bách Lý Văn Phong phẫn nộ nhìn Tiêu Phàm, nếu như không phải thân ở lầu thứ bảy Ánh Tuyết Lâu, hắn đã sớm giết Tiêu Phàm.
- Tiêu Phàm, ngươi nếu còn hung hăng càn quấy, đừng trách ta đuổi ngươi ra ngoài!
Tuyết Ngọc Long trầm giọng nói, hắn áp chế lửa giận trong lòng không bạo phát ra.
- Ta hung hăng càn quấy? Vừa rồi bọn hắn cắn người thì ngươi đang làm cái gì?
Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, không một chút sợ sệt Tuyết Ngọc Long, trong tay bỗng xuất hiện một thiếp mời, vung tay ném về cái bàn của Tuyết Ngọc Long, như một thanh kiếm sắc trực tiếp cắm phập trên bàn.
Động tác nhìn như nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng nếu như khống chế Hồn Lực không đạt tới cấp độ tỉ mỉ, sẽ không thể nào làm được.
- Cái thiếp mời này trả lại cho ngươi, vừa hay ta cũng muốn trở về ngủ bù.
Tiêu Phàm mặt coi thường nhìn Tuyết Ngọc Long, nói thật, Thiên Tài Trà Hội này, hắn thật không có hứng thú, rời đi có lẽ sẽ giảm đi được rất nhiều phiền phức.
Tuyết Ngọc Long cũng không nghĩ đến Tiêu Phàm quyết đoán như thế, chẳng lẽ hắn đã biết cái gì? Chỉ là lời đã ra khỏi miệng, hắn không thể lại níu kéo Tiêu Phàm, đành phải cho nháy mắt ra hiệu với Bách Lý Văn Phong.
- Tiêu Phàm, ngươi chẳng lẽ sợ rồi? Xem ra ngươi cũng chỉ là một kẻ hèn nhát mà thôi, tiểu tạp chủng không cha không mẹ.
Bách Lý Văn Phong cười lạnh nói.
Ba!
Vừa dứt lời, một tiếng vang giòn liền truyền ra vang vọng hư không, phía dưới tiếng ồn ào đột nhiên dừng lại, gần như cùng lúc, một đạo thân ảnh từ lầu thứ bảy Ánh Tuyết Lâu bắn ra, rơi về phía dưới con sông lớn đóng băng, đập ầm ầm ở trên mặt băng.
- Tê!
Phía dưới rất nhiều tu sĩ dùng Hồn Lực quan sát sự việc không khỏi hít một hơi lạnh, đường đường Hoàng Thành Thập Tú lại bị Tiêu Phàm một cái tát bay?
Trên lầu thứ bảy, những người khác cũng kinh ngạc không thôi. Thậm chí có không ít người còn không thấy rõ Tiêu Phàm xuất thủ thế nào, Bách Lý Văn Phong đã không thấy tăm hơi, chỉ có một thân ảnh áo đen đứng ở vị trước vị trí Bách Lý Văn Phong trước đó đứng, áo bào bay phất phới.
Bá đạo, cường thế được Tiêu Phàm huy hoàng thể hiện ra.
- Nếu Bản Cung thuyết phục đã không có tác dụng, vậy Thiên Tài Trà Hội bây giờ liền bắt đầu. Mọi người có thể thảo luận, kiếm chạm đến người là xong, hoặc có thể thông qua trận đánh giải quyết ân oán, không quan tâm sống chết, đều tùy các vị.
Tuyết Ngọc Long thản nhiên nói, mặt bất đắc dĩ.
- Tiêu Phàm láo xược, lăn xuống đây nhận chết đi!
Gần như cùng lúc, một tiếng từ phía dưới gầm lên, thanh âm quanh quẩn ở chân trời, vang vọng cả tòa Ánh Tuyết Lâu.