Bàn Tử và Ảnh Phong đi tới sau lưng Tiêu Phàm, ba người lưng tựa lưng, cảnh giới nhìn tam đại cường giả Chiến Vương xung quanh.
Khí tức trên người ba người phát ra không kém bạch y nam tử bị Tiêu Phàm giết khi nãy, thiếu chút nữa khiến bọn hắn quy phục.
- Không thể không nói, ngươi cũng có mấy phần dũng khí.
Một Chiến Vương tu sĩ nhìn Tiêu Phàm, ánh mắt lộ ra một tia tán thưởng.
Chiến Tông cảnh lại có thể thản nhiên đối mặt với Chiến Vương cường giả, phần khí phách này đã rất bất phàm.
- Dũng khí cũng bình thường, bởi vì ta biết, chúng ta không chết được.
Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh nói.
- Không chết được?
Ba tên Chiến Vương cười rộ lên, ba người đều có tu vi Chiến Vương trung hậu kỳ, ba Chiến Tông cảnh làm sao khiến bọn hắn để ở trong mắt.
Vừa dứt lời, ba người lấy tay hướng về phía bọn Tiêu Phàm đánh tới.
- A!
Tiêu Phàm khóe miệng cười một tiếng, dường như là chế giễu bọn hắn, điều này khiến sắc mặt tam đại Chiến Vương sững sờ.
Oanh!
Đột nhiên, sông băng bỗng rung lên, lấy ba người Tiêu Phàm làm trung tâm, mặt băng bỗng nhiên sụp đổ, ba tên Chiến Vương cảnh Tu Sĩ biến sắc, vội vàng lui lại.
Trước đó Tiêu Phàm mượn nước sông băng lãnh giết chết một Chiến Vương cảnh, điểm này khiến trong lòng bọn hắn còn sợ hãi.
- Ta đã nói qua, chúng ta không chết được.
Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, nắm lấy bả vai Ảnh Phong cùng Bàn Tử, bỗng nhiên hướng nước sông cắm xuống.
- Rầm rầm rầm!
Tam đại Chiến Vương cường giả đồng thời đánh ra một chưởng, nước sông bắng tung tóe, trên không trung ngưng kết thành từng đoá hoa băng óng ánh trong suốt, phản chiếu quang mang yêu diễm của máu tươi, như hoa hồng tuyệt đẹp vừa nở rộ.
Lúc này nước sông yên tĩnh trở lại, lần nữa chậm rãi đông kết thành hàn băng, nhưng ba người Tiêu Phàm từ đầu đến cuối đều không có xuất hiện.
- Phong tỏa nơi đây, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Tuyết Ngọc Long tức điên, hơn một trăm Ngự Lâm Quân chôn xương ở đây, cuối cùng lại để ba người Tiêu Phàm chạy trốn.
Đây quả thực là vô cùng nhục nhã!
Việc này một khi truyền đi, chắc chắn trở thành trò cười trong miệng của đông đảo tu sĩ Hoàng Triều.
- Ngày mai xuất binh, diệt Đại Yến!
Tuyết Ngọc Long quát ầm lên, giết không được Tiêu Phàm, hắn chỉ có thể đem lửa giận chuyển hướng đến Đại Yến Vương Triều.
- Chuyện hôm nay ta nhớ kỹ, người Tuyết Nguyệt Hoàng Triều dám bước chân vào lãnh thổ Đại Yến, chết!
Huyết Yêu Nhiêu lạnh như băng phun ra một đạo thanh âm, sát phạt chi khí bắn ra bốn phía.
Huyết Yêu Nhiêu cũng tức giận, không nói đến thân phận Tiêu Phàm, nhưng với thực lực và thiên phú của Tiêu Phàm, tương lai chắc chắn có thể mang lại rất nhiều lợi ích cho Huyết Lâu.
Bây giờ Tiêu Phàm sinh tử chưa biết, nàng làm sao để yên tâm được.
- Ngươi đang uy hiếp Bản Hoàng sao?
Tuyết Ngọc Long nhíu mày lại, trong mắt sát khí lấp lóe, phẫn nộ chiếm cứ lý trí.
- Rửa mắt mà đợi.
Huyết Yêu Nhiêu để lại một câu nói liền đạp không mà bay đi, biến mất ở trước mặt mọi người, không có ai dám ngăn nàng.
Sắc mặt Tuyết Ngọc Long âm trầm đến đáng sợ, cuối cùng con ngươi băng lãnh rơi vào người Tuyết Ngọc Hiên nói:
- Đem hắn tạm giam.
Để lại một câu nói, Tuyết Ngọc Long liền biến mất.
Ba người Tiêu Phàm chìm vào phía dưới sông băng, một loại hàn ý lạnh thấu xương đánh tới, Ảnh Phong và Bàn Tử không khỏi lạnh run.
Trên đỉnh đầu Tiêu Phàm hiện lên U Linh Chiến Hồn, không ngừng mở rộng đem ba người bao phủ vào bên trong. Cỗ hàn khí chậm rãi biến mất, thậm chí ngay cả nước sông chung quanh cũng bị ngăn cản ở bên ngoài.
- Công tử, Chiến Hồn có thể ngăn cản hàn ý à?
Ảnh Phong kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, hắn rốt cục minh bạch Tiêu Phàm vì sao lại có thể giết chết cường giả Chiến Vương của Đại Ly Đế Triều.
Ở chỗ này căn bản không cần Tiêu Phàm xuất thủ, chỉ cần Chiến Vương cường giả rơi xuống đáy hồ, cỗ hàn ý này liền có thể giết chết Chiến Vương.
- Công tử?
Bàn Tử phát hiện xưng hô Ảnh Phong đối với Tiêu Phàm, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc.
Tại sao Ảnh Phong xếp thứ hai Hoàng Thành Thập Tú, thực lực lại càng không cần phải nói đến. Căn bản không yếu hơn bọn hắn, vậy mà lại kêu Tiêu Phàm là công tử?
Tiêu Phàm nhún vai không biết nên mở miệng như thế nào.
- Ta hiện tại theo công tử làm việc.
Ảnh Phong vội vàng mượn cớ, là người Huyết Lâu, thân phận vẫn nên giữ bí mật, có thể không cho ai biết liền tận lực không để lộ thân phận.
- Khó trách ngươi lại giúp Lão Tam.
Bàn Tử lơ đễnh, hắn biết Tiêu Phàm không nói cho hắn nội tình trong đó, khẳng định là Tiêu Phàm có cố kỵ.
- Bây giờ ngẫm lại làm thế nào có thể rời khỏi nơi này đi.
Ánh mắt Tiêu Phàm liếc nhìn bốn phía. Ba người hiện tại không ngừng chìm xuống, tia sáng bốn phía cũng chầm chậm tối mờ.
- Phía trên thủ vệ đều sâm nghiêm, hiện tại đi lên khẳng định là tự chui đầu vào lưới.
Ảnh Phong nhíu mày nói.
- Ta cần một chút thời gian, hàn khí nơi này đối với ta tu luyện có chỗ tốt.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi nói. Hắn một mực thao túng U Linh Chiến Hồn luyện hóa cỗ hàn ý kia.
- Công tử có thể hấp thu hàn băng chi khí?
Ảnh Phong nhìn Tiêu Phàm như nhìn quái vật, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
- Làm sao, chẳng lẽ trước kia không ai thử qua sao? Hàn khí này đối với Chiến Hồn thủy thuộc tính hẳn rất hữu ích mới đúng?
Lúc này Tiêu Phàm ngược lại rất ngạc nhiên.
Ảnh Phong cười khổ một tiếng:
- Đây là sông băng, băng phong mấy ngàn năm có thể khiến Chiến Vương cảnh chết cóng hay không thì ta không biết. Bất quá chưa từng nghe nói có người có thể tu luyện, cho dù Chiến Hồn Thủy Thuộc Tính cũng không ngăn cản được cỗ hàn khí này.
- Thật sao?
Tiêu Phàm có chút buồn bực, thầm than U Linh Chiến Hồn thật đúng là bất phàm.
- Tại sao lâu như vậy chúng ta vẫn chưa chìm xuống đáy sông? Đây không phải là một con sông sao?
Bàn Tử đột nhiên mở miệng nói.
Hai người Tiêu Phàm và Ảnh Phong cũng cau mày một cái, bốn phía đã triệt để tối đen rồi, bọn hắn thật đúng là không chú ý tới cái này.
- Các ngươi có cảm thấy bên ngoài càng ngày càng lạnh không?
Tiêu Phàm cũng phát hiện vấn đề cổ quái này.
Ảnh Phong cùng Bàn Tử lắc đầu chỉ chỉ U Linh Chiến Hồn, Tiêu Phàm cười khổ một tiếng, hắn quên mất U Linh Chiến Hồn đem cỗ hàn ý cùng nước sông ngăn cản ở ngoài, Bàn Tử và Ảnh Phong căn bản không cảm ứng được.
Tiêu Phàm xuyên thấu qua U Linh Chiến Hồn cảm thụ được biến hóa bên ngoài, thần sắc hắn càng ngày càng ngưng trọng, cỗ lãnh ý kia khiến hắn bắt đầu có chút tiếp nhận không được.
- Không được, không thể tiếp tục chìm xuống.
Tiêu Phàm hít sâu, cũng không phải hắn không thể ngăn cản cỗ hàn ý kia, mà là cảm giác thân thể càng ngày càng nặng, điều quan trọng là đáy sông tựa như một cái động không đáy, điều này quá tà môn đi.
Chẳng qua khi Tiêu Phàm chuẩn bị đi lên, hắn lại phát hiện căn bản không được, thân thể vẫn đang hướng về phía dưới rơi xuống.
- Lão Tam, chuyện gì xảy ra vậy?
Bàn Tử phát hiện thần sắc Tiêu Phàm có chút không thích hợp.
- Không đi lên được, nơi này sức nổi càng ngày càng ít.
Sắc mặt Tiêu Phàm khó coi nói, hắn dùng hết toàn lực nhưng vẫn như cũ không thể mảy may đi lên. Phía dưới như có một cỗ đại lực kéo hắn xuống.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Bàn Tử cùng Ảnh Phong cả kinh kêu lên.
- Ta biết làm thế nào rồi, ngồi hóng mát thôi!
Tiêu Phàm nhún nhún vai nói.
- Lúc này còn nói đùa?
Bàn Tử hận không thể đánh Tiêu Phàm một trận.
- Chí ít tạm thời không có gì nguy hiểm đến tính mạng đúng không?
Tiêu Phàm ngược lại nhìn rất thoáng. Bản thân ba người chui vào đáy sông, cũng không có cách giải quyết bào. Nếu như trên mặt sông thì đoán chừng đã sớm trở thành tử thi rồi.
- Các ngươi nhìn kìa, chỗ kia hình như có ánh sáng!
Đột nhiên, Ảnh Phong cả kinh kêu lên.
Tiêu Phàm và Bàn Tử đồng thời quay đầu nhìn lại, U Linh Chiến Hồn xuyên qua khe hở liền bắt gặp một vòng sáng bạc lóe lên.