Tiêu Phàm thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nhìn về phía thanh đồng đại điện, cửa điện hờ khép, một cỗ khí tức già nua bàng bạc từ bên trong đại điện tràn ra.
Bàn Tử và Ảnh Phong thu liễm thần trí, ánh mắt cũng rơi vào phía trên thanh đồng đại điện.
Ba người trầm mặc không nói, trong lòng vô cùng kiêng kỵ sự tồn tại của thanh đồng đại điện.
Hồi lâu, Tiêu Phàm hít sâu một hơi, ngẩng đầu hướng về cửa đại điện đi đến.
- Lão Tam.
Bàn Tử sầm mặt lại, hắn muốn ngăn cản, nhưng Tiêu Phàm căn bản không để ý đến, đạp trước bậc thang của đại điện.
Bậc thang có chín bậc, cũng là dùng đá đồng xanh mà làm. Phía trên gập ghềnh, vết rỉ lốm đốm, có vài chỗ rất hiển nhiên là do máu tươi tạo thành.
Tiêu Phàm không ngừng bước, quang mang Bạch Thạch trong đan điền càng ngày càng hừng hực. Tiêu Phàm biết rõ, bên trong khẳng định có bảo bối.
Lúc này, Tiêu Phàm chậm rãi nâng bước chân, mỗi một bước đều đi rất cẩn trọng. Dường như có một cỗ khí tức bàng bạc, vô hình đập vào mặt, ngăn trở Tiêu Phàm không cho hắn tới gần.
- Rống!
Bỗng nhiên một tiếng gầm thét ngập trời vang vọng trong hư không. Đại môn thanh đồng điện rung động, một cỗ sóng âm trùng kích từ bên trong đại điện quét sạch mà ra.
Phốc!
Tiêu Phàm biến sắc, không chút do dự dùng Vô Phong Trọng Kiếm ngăn khuất trước người, nhưng vẫn bị cỗ lực lượng khổng lồ kia hất bay, trong miệng máu phun không ngừng.
Vô Phong Trọng Kiếm nổ vang một tiếng trực tiếp hóa thành tro bụi. Tiêu Phàm bay ngược ra hung hăng đập xuống đất, y phục bị xé nát, toàn thân máu me đầm đìa.
- Lão Tam!
Bàn Tử kêu to, vội vàng chạy đến trước mặt Tiêu Phàm, Ảnh Phong cũng trong nháy mắt xuất hiện ở bên người Tiêu Phàm.
- Ta không sao.
Trong miệng Tiêu Phàm ho ra máu, sắc mặt trắng bệch, vội vàng vận chuyển Vô Tận Chiến Quyết, điều động lực lượng Bạch Thạch để khôi phục thân thể.
Sau một lúc lâu, trên mặt Tiêu Phàm rốt cục cũng khôi phục một tia huyết khí, nhìn về phía đại môn thanh đồng điện phát ra một tia sợ hãi.
Hắn biết lấy thực lực của bọn hắn, đồ vật trong điện thanh đồng là không thể nào lấy được.
- Nghĩ biện pháp rời nơi này đi!
Tiêu Phàm hít sâu, trong lòng cực kỳ không cam lòng, thân ở trước bảo sơn nhưng lại không thể làm gì, loại tâm tình này khiến hắn thập phần khó chịu.
Tiêu Phàm thở dài trong lòng, vẫn là thực lực hắn quá thấp!
Hai người Bàn Tử và Ảnh Phong đương nhiên sẽ không phản đối, cái thanh đồng đại điện này quá kinh khủng rồi, căn bản không phải nơi bọn hắn có thể quấy nhiễu.
Nghĩ vậy, ba người vội vàng hướng về phía sau quảng trường thối lui, tận lực rời xa thanh đồng điện để tránh phát sinh sự việc ngoài ý muốn.
- Ùng ục ục!!!
Vừa mới đi ra mấy bước đột nhiên một trận rung động quỷ dị truyền đến, ba người tê cả da đầu, lông tơ toàn thân dựng đứng.
- Ai nắm chân ta!
Bàn Tử sợ hãi kêu, đá ra một cước, khiến hắn hít một hơi lạnh, một bộ xương khô bị hắn đá bay đi.
Tiêu Phàm và Ảnh Phong cũng kịp phản ứng, chỉ thấy khô lâu kia trên không trung lật nhào một cái, vững vàng rơi vào đá xanh trên quảng trường. Trong tay hắn cầm một trường đao, chuôi đao đã có vết rỉ lốm đốm, từng bước một hướng về phía bọn hắn đi tới.
- Cái đ*o gì vậy?
Cho dù quen giết chóc, Ảnh Phong cũng bị dọa đến toàn thân run lên.
- Là xương khô sống lại?
Bàn Tử trợn to hai mắt, lộ ra vẻ khó tin.
Hô!
Đột nhiên, xương khô hóa thành một trận gió, lách mình xuất hiện ở trước mặt ba người bọn Tiêu Phàm. Ảnh Phong phản ứng cực nhanh chém ra một kiếm, một đạo tàn nguyệt kiếm khí màu đen xẹt qua hư không.
Ầm một tiếng, bộ xương bị một kiếm chặt đứt, xương khô bay tán loạn.
Ùng ục ục, ùng ục ục.
Nhưng tiếng rung động kia càng ngày càng kịch liệt, bốn phía vang lên. Ba người tựa như bị điện giật đứng nguyên tại chỗ, không thể tưởng tượng nổi nhìn bốn phía.
Lấy bọn hắn làm trung tâm, vô số xương khô từ mặt đất đứng lên. Bọn hắn nhìn thấy, cánh tay một bộ xương khô đang nắm lấy đầu lâu bị nát đặt ở trên cổ hắn, con ngươi trống rỗng đen kịt lộ ra nụ cười quỷ dị.
Còn có bộ xương chim khác tạo thành thể phi hành, chậm rãi bay lên không trung.
Nếu như chỉ là một hai cỗ cũng liền thôi, mấu chốt là khắp nơi đều lít nha lít nhít xương trắng, đem ba người bọn hắn bao phủ tại quảng trường.
- Ực ực!
Ba người bọn Tiêu Phàm nuốt nước miếng, không khỏi xoa xoa con mắt, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Những trên người mấy bộ xương này rõ ràng không có bất kỳ sự sống, làm sao có thể sống dậy chứ?
- Không ổn!
Tiêu Phàm sợ hãi kêu, đột nhiên vô số khô xương trắng hướng về phía ba người liều chết xung phong. Có tàn kiếm, có đao gãy, một loại khí tức tử vong tràn ngập toàn bộ quảng trường.
Ba người Tiêu Phàm trong nháy mắt đề phòng tới cực điểm, đứng thẳng thành hình tam giác, trong lòng kinh hoảng tới cực điểm. Cũng không phải do xương trắng quá mạnh mà là quá nhiều, ước tính phải mấy nghìn bộ.
- Phốc!
Một bộ xương khô đã chém trúng cánh tay Bàn Tử, máu tươi chảy ra, loại cảm giác đau đớn trong nháy mắt khiến hắn lấy lại tinh thần:
- Đây không phải đang nằm mơ!
Tiêu Phàm và Ảnh Phong sớm đã xuất thủ, kiếm khí đao khí tung hoành, trong hư không xương vỡ bay tứ tung, vô số xương trắng bị hai người chém vỡ rơi linh tinh. Giẫm lên đều phát ra tiếng răng rắc giòn tan.
Lúc này sự tình phát sinh càng quỷ dị hơn, chỉ thấy những xương trắng bị chém vỡ kia vậy mà lần nữa hồi phục lại, từ mặt đất đứng lên.
- Huyết La!
Tiêu Phàm cầm trong tay Đồ Lục, quét sạch tứ phương, đao mang đến đâu xương khô đều nổ tung đến đó.
Những ngày qua, hắn đối với Hung Đao Đồ Lục đã thập phần thành thạo, chỉ là đao pháp còn đang đợi tinh tiến, dù vậy những bộ xương trắng này cũng không phải là đối thủ của hắn.
Bất quá, Tiêu Phàm cũng không dám khinh thường, xương người thực sự quá nhiều, hơn nữa thực lực còn không thấp hơn Chiến Sĩ cảnh.
Tựa như vô số chó hoang cắn xé một đầu voi, voi cố nhiên cường đại, nhưng lại chịu không được. Thời gian dài bị tiêu hao, một khi ngã xuống, chó hoang tuyệt đối sẽ đem voi xé thành mảnh vụn.
- Lão Tam, Ảnh Phong, quỷ vật quá nhiều, mau nghĩ biện pháp rời đi!
Bàn Tử một quyền đánh nát mấy bộ xương khô, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Tiêu Phàm và Ảnh Phong cũng một mực đang nghĩ biện pháp thoát ly nơi đây, nhưng ngoài sân rộng là một mảnh đen kịt, sau khi ra ngoài, chưa chắc có nơi nào là không nguy hiểm.
Chủ yếu là, vạn nhất những cái xương khô này cũng không để bọn hắn đi?
- Trước tiên diệt bọn hắn, xương khô này tuy nhiều nhưng thực lực không cao!
Tiêu Phàm hít sâu, hắn cũng không tin giết không chết đám xương khô này.
Ảnh Phong và Bàn Tử cũng quyết tâm, ba người phối hợp hết sức ăn ý, không sai biệt lắm khoảng thời gian nửa chén trà nhỏ, xương trắng liền vơi đi một nửa.
- Lão Nhị, Ảnh Phong, các ngươi có phát hiện ra những bộ xương khô này hình như mạnh lên?
Tiêu Phàm cau mày, trong lòng có loại dự cảm không tốt.
- Ngươi không nói ta còn không phát hiện ra. Vừa mới chỉ có thực lực Chiến Sĩ, hiện tại có vẻ như không kém gì Chiến Sư.
Thần sắc Bàn Tử cứng lại, đối chiến xương khô cũng không phải đặc biệt cố hết sức, nhưng Hồn Lực của bọn hắn tiêu hao cực kỳ nghiêm trọng.
- Sổ lượng ít, nhưng thực lực mạnh!
Ảnh Phong gật đầu, sát phạt chi khí tản ra bốn phía.
- Tốc chiến tốc thắng, ta không tin một tử vật còn có thể làm được trò trống gì!
Thần sắc Tiêu Phàm hung ác, chân đạp Phiêu Miểu Thần Tung Bộ, những nơi đi qua, mảng lớn xương khô đều nổ tung.
Ba người giống như ba vị tử thần, nhanh chóng thu gặt lấy sinh mệnh của từng bộ xương trắng.
Thời gian một nén nhang về sau, mấy ngàn xương khô rốt cục chỉ còn lại mấy trăm, chỉ cần còn một bộ xương là thực lực liền gia tăng đến Chiến Tôn cảnh.
- Như thế không phải biện pháp hay, vạn nhất cuối cùng biến thành Chiến Vương thì sao?
Tiêu Phàm hít sâu một hơi.
- Chiến Vương thì Chiến Vương, cho dù là Chiến Vương cũng trảm!
Bàn Tử bừng bừng hào khí, xuất thủ cực kỳ ngoan lệ.
- Nếu như chỉ là một, hai Chiến Vương, cũng không có vấn đề.
Ảnh Phong cũng gật đầu.
- Vậy liền tiếp tục giết đi.
Tiêu Phàm bất đắc dĩ đành phải tiếp tục xuất thủ, hắn cũng rất tò mò, nếu như diệt đám xương khô này, có thể sẽ phát sinh sự tình gì hay không.