Hoàng Tướng Quân không nghĩ tới Tiêu Phàm dám chủ động xuất kích, trong mắt sát khí lấp lóe, đưa tay chém ra một kiếm, một đạo sáng chói lưu quang vạch phá bầu trời đêm, cùng một kích Tiêu Phàm đâm vào cùng một chỗ.
- Các ngươi đi cứu Công Chúa, ta giết hắn.
Hoàng Tướng Quân để lại một câu nói, lần nữa nhào về phía Tiêu Phàm.
- Thu Ý Khô Vinh!
Tiêu Phàm không lùi mà tiến tới, hắn cũng không phải là muốn giết chết Hoàng Tướng Quân. Lấy thực lực của hắn, giết chết Chiến Vương cảnh cường giả tối đỉnh cũng chỉ là vọng tưởng, căn bản không có khả năng. Hắn chỉ muốn Ảnh Phong tranh thủ thời gian chạy trốn mà thôi.
- Giết thiên tài Kiếm Vương Triều, lão phu cũng phải xem ngươi có mấy cái mạng.
Hoàng Tướng Quân giận tím mặt. Vừa mới đột phá Chiến Vương cảnh cũng dám tại trước mặt mình phách lối, đây quả thực là tự tìm cái chết.
Vừa dứt lời, lửa giận Hoàng Tướng Quân giống như núi lửa bộc phát, trường kiếm phía trên lóe ra Lôi Đình Chi Lực, thân hình chớp lóe, một kiếm hướng về phía ngực Tiêu Phàm đâm tới.
Một kiếm này mang theo lôi đình chi nộ, tốc độ nhanh như bôn lôi, dù là cùng cấp bậc cường giả Chiến Vương cảnh cũng phải tạm thời tránh mũi nhọn.
Tiêu Phàm hai mắt khẽ híp một cái, chân đạp Phiêu Miểu Thần Tung Bộ tránh thoát một kích tất sát. Nhị Trọng Kiếm Thế bộc phát, Tu La Kiếm gắng sức chém xuống.
- Nhất Kiếm Tuyệt Trần!
Hồng hộc! Kiếm khí màu trắng phá không mà ra, tốc độ Kiếm Thế nhanh như lưu tinh.
Ầm ầm!
Kiếm khí tại hư không nổ tung, ngay sau đó truyền đến từng tiếng tiếng kêu thảm thiết, mười mét xung quanh bị kiếm khí san thành bình địa, bụi bặm bắn ra bốn phía, vô số quân sĩ Kiếm Vương Triều gặp nạn.
- Tiểu tử, có gan lên không trung cùng lão phu đánh một trận đàng hoàng!
Hoàng Tướng Quân giận dữ hét.
- Đường đường chính chính? Ngươi đường đường là Chiến Vương đỉnh phong ứng phó với ta chỉ là Chiến Vương sơ kỳ, cũng xứng nói đường đường chính chính hai chữ này? À không, bốn chữ!
Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng.
Lên không trung chiến? Ngươi cho rằng tiểu gia là kẻ ngu sao?
Ở chỗ này có nhiều bia sống như vậy, ngươi có gan phát huy ra toàn lực, ta cam đoan không thể không lấy bọn hắn làm bia đỡ đạn!
Hoàng Tướng Quân vừa tức vừa giận, đứng tại chỗ lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm, giận dữ hét:
- Đều lui ra phía sau cho ta.
Quân sĩ Kiếm Vương Triều nghe vậy, như sóng lớn hướng bốn phương tám hướng dũng mãnh lao đi.
- A!
Tiêu Phàm tà tà cười một tiếng, lộ ra răng trắng như tuyết. Hắn thân hình lóe lên, cũng nháy mắt xông vào trong đám người.
- Hỗn trướng!
Hoàng Tướng Quân phẫn nộ tới cực điểm, hắn chưa bao giờ bị một tên tiểu bối bức không biết làm sao. Hiện tại sợ ném chuột vỡ bình, hắn căn bản không thể giết Tiêu Phàm.
Qua một lúc, đám người một khi loạn, Tiêu Phàm liền có thể tuỳ tiện chạy trốn.
Đây cũng chính là ý nghĩ của Tiêu Phàm, có nhiều tấm mộc như vậy, hắn cần gì phải sợ Chiến Vương cảnh đỉnh phong?
- Lão thất phu, đừng ép ta đại khai sát giới, nói đến cùng, Kiếm Vương Triều đều là địch nhân của ta.
Tiêu Phàm nhe răng cười một tiếng, nhìn thấy Hoàng Tướng Quân đi từng bước một đến, con ngươi Tiêu Phàm cũng biến thành băng lạnh.
- Ngươi đi ra mảnh rừng này.
Hoàng Tướng Quân mặt âm trầm, quanh thân kiếm khí lấp lóe, có thể thấy hắn đã phẫn nộ tới cực điểm, tùy thời đều có thể bộc phát.
- Có thể đi ra ngoài hay không, không phải ngươi quyết.
Âm thanh Tiêu Phàm lạnh lùng từ trong đám người truyền ra.
- Rầm rầm rầm!
Đột nhiên, ba đạo kiếm khí từ trong bóng đêm gào thét mà xuống, như là tia chớp màu trắng xông thẳng vào vị trí Tiêu Phàm. Đất đá nổ tung, không ít quân sĩ Kiếm Vương Triều bị đánh bay, lập tức lộ ra thân thể Tiêu Phàm.
Sắc mặt Tiêu Phàm biến đổi, chung quanh hắn bỗng xuất hiện ba đạo bóng người. Hắn như thế nào không minh bạch, vừa rồi chỉ là đối phương kéo dài để ba cên Chiến Vương cảnh đánh lén.
- Bây giờ xem ngươi chạy chỗ nào!
Hoàng Tướng Quân lạnh giọng nói. Nhìn về phía ba Chiến Vương cảnh nói:
- Đừng để hắn chạy!
- Tướng Quân yên tâm, hắn chạy không được.
Ba tu sĩ Chiến Vương cảnh cười lạnh nói. Bọn hắn đều là Chiến Vương cảnh trung kỳ, lại thêm Hoàng Tướng Quân là Chiến Vương cảnh đỉnh phong, nếu để cho Tiêu Phàm chạy, há không phải là chuyện nực cười sao?
Tiêu Phàm khôi phục lại bình tĩnh, chậm rãi nói:
- Cũng tốt, đột phá Chiến Vương cảnh đến nay còn chưa có hảo hảo giết chóc qua, tối nay liền giết thống khoái.
- Còn càn rỡ, ngươi có thể giết ai!
Hoàng Tướng Quân mặt coi thường, đột nhiên kiên quyết lên. Hồn Lực cuồn cuộn tỏa ra như lôi hải gào thét, quán chú trường kiếm trong tay hung mãnh chém về phía Tiêu Phàm.
- Chiến Kỹ Lôi Thuộc Tính, còn ẩn chứa một tia Lôi Chi Kiếm Thế, khó trách tự tin như vậy.
Trong lòng Tiêu Phàm cảm giác nặng nề, không dám khinh thường lão gia hỏa này. Chiến Kỹ Lôi Thuộc Tính kết hợp với kiếm pháp, trong công kích tuyệt đối là số một.
Hơn nữa, đối phương còn chưa có thi triển lực lượng Chiến Hồn, hiển nhiên là không đem hắn để ở trong lòng.
- Huyết Sát!
Đối mặt một kích của Hoàng Tướng Quân, Tiêu Phàm cũng trực tiếp thi triển Tu La Tam Kiếm Đệ Nhất Kiếm. Thực lực hắn mới chính thức cảm nhận được uy năng Huyết Sát, cho dù là một kích bình thường cũng tương đương với Lục Phẩm Chiến Kỹ.
Nghĩ đến Tu La Tam Kiếm, hẳn là đặc biệt vì chủ nhân Tu La Kiếm mà chế tạo riêng.
Phanh phanh phanh phanh!
Bạch sắc lôi đình cùng huyết sắc Sát Lục đâm vào cùng một chỗ, hư không như sấm sét nổ vang nối thành một mảnh. Lôi đình chi kiếm vượt qua sự tưởng tượng của Tiêu Phàm. Huyết Sát kiếm khí lại lần nữa hướng hắn đánh tới.
- Dám chính diện cùng Hoàng Tướng Quân đối chiến, thực không biết chữ
chết viết như thế nào!
- Giết thiên tài của Kiếm Vương Triều, tiểu tử này không phải tốt đẹp gì, chết cũng đáng đời. Bây giờ lại còn dám đánh Công Chúa, coi như hắn chết là đáng.
- Yên tâm, hắn nhất định phải chết!
Quân sĩ Kiếm Vương Triều cười lạnh không thôi, cười trên nỗi đau của người khác. Tiêu Phàm giết Ngũ Dạ bên trong Thất Dạ, cái này đủ để cho Kiếm Vương Triều hận hắn đến tận xương.
Bây giờ cơ hội tới, cho dù cho rằng Tiêu Phàm hẳn phải chết không nghi ngờ, cũng không buông tha cơ hội châm chọc.
Ánh mắt Tiêu Phàm băng lãnh, chân đạp Phiếu Miểu Thần Tung Bộ tránh hiểm thoát một kiếp, nhưng đầu vai vẫn bị kiếm khí xuyên thủng, máu tươi cuồng phun, lôi điện Kiếm Thế xâu xé thân thể hắn.
- Vậy mà không chết!
Đám người lộ ra vẻ kinh hãi, đối với thực lực Tiêu Phàm cũng có chút nhận biết.
- Nguyên lai có chút thủ đoạn, bất quá dù vậy, giết ngươi vẫn như cũ không cần ba chiêu!
Hoàng Tướng Quân nhe răng cười một tiếng, sát khí càng ngày càng đậm. Kinh nghiệm sa trường, chết ở trên tay hắn người không có 1 vạn, cũng có hơn mấy ngàn, khiến hắn ngưng tụ thành sát khí đáng sợ.
- Sát Thế sao?
Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, bỗng nhiên cả người khí thế đại biến, sát khí cuồn cuộn trên người nở rộ, lấy hắn làm trung tâm ngưng tụ thành một cái vòng xoáy sát khí.
Gần như đồng thời, U Linh Chiến Hồn hiện lên ở đỉnh đầu hắn, Hồn Lực bên trong Hồn Hải quay cuồng. Khí thế Tiêu Phàm bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi.
- Hắn còn dư lực?
Đám người co rụt lại, lúc này mới phục hồi tinh thần. Tiêu Phàm trước đó còn không có sử dụng chiến lực lượng Chiến Hồn.
- Rốt cuộc phải xuất toàn lực sao?
Hoàng Tướng Quân mặt coi thường, ba cảnh giới chênh lệch, cho dù Cửu Phẩm Chiến Hồn cũng không có khả năng di bổ.
- Hồng Trần Sát!
Một tiếng kêu nhỏ vang lên, Tiêu Phàm lần nữa chủ động xuất kích, hắn cũng không thể không thừa nhận, Kiếm Đạo của Kiếm Vương Triều mở ra lối riêng, mà Hoàng Tướng Quân chính là một người nổi bật. Tiêu Phàm vừa vặn dùng hắn để xác minh một chút.
Nếu như hắn nghĩ, ba Chiến Vương cảnh trung kỳ thật đúng là ngăn không được hắn.
Ong ong!!!
Một đạo ngân huy trong đêm tối cực kỳ chói mắt, xẹt qua bầu trời đêm, chợt lóe lên rồi biến mất.
- Ha ha, chiêu này cũng muốn ứng phó Hoàng Tướng Quân, tiểu tử này khôi hài thật?
Rất nhiều quân sĩ Kiếm Vương Triều cười lạnh nói.
Chỉ có Kiếm Tam, Tam Dạ con ngươi co rụt lại. Nhiều ngày trước, Tiêu Phàm một kiếm chém giết mấy chục Chiến Tông cảnh Tu Sĩ rõ mồn một trước mắt bọn hắn.
- Cẩn thận!
Hoàng Tướng Quân sợ hãi kêu, hướng về phía Tiêu Phàm đánh tới.