Theo thiếu niên áo bào xanh mở miệng, tràng diện lần nữa một mảnh tĩnh mịch, thiếu nữ váy trắng ngực một trận chập trùng, lạnh lùng nhìn chằm chằm thiếu niên áo bào xanh.
- Ngươi có biết ta là ai không? Ta chính là Sở gia Sở Ngọc Tranh!
Thiếu nữ váy trắng đành phải dựa vào gia tộc.
- Ba!
Nhưng mà thiếu niên áo bào xanh chỉ lạnh lùng cười một tiếng, căn bản không chịu nể mặt mũi, đạm mạc nói ra một tiếng.
- Chúng ta nếu chết ở chỗ này, ngươi cũng phải chôn cùng, còn có những Hồn Thú này đều phải chết!
Thiếu nữ váy trắng uy hiếp nói, trong lòng càng ngày càng bối rối.
- Hai!
Lại là một đạo thanh âm vang lên, thiếu niên áo bào xanh hoàn toàn không đem bọn hắn để ở trong lòng, sát cơ nồng đậm tỏa ra.
- Viên lão, mang tiểu muội đi!
Nữ tử váy đen đột nhiên quát nhẹ một tiếng, trong tay đột nhiên xuất hiện một cái bình ngọc, tay khác đặt ở phía trên cái bình, trên mặt lóe qua một tia kiên quyết.
- Tỷ, ngươi muốn làm gì!
Một động tác này làm thiếu nữ váy trắng dọa đến phát sợ, nước mắt uông uông chảy.
- Đi!
Thiếu nữ váy đen quát lạnh một tiếng, bỗng nhiên gỡ nắp bình ra. Một đám khói đen từ trong bình tản ra, gió nhẹ thổi, hắc vụ trong nháy mắt tiêu tán.
Cùng lúc đó, lão giả áo xám lấy tay vung lên, mang theo thiếu nữ váy trắng xông khỏi vòng vây, biến mất ở chân trời. Lý Phong Vân cũng không chút do dự mang theo người Phong Vân Liệp Hồn Đoàn rời đi.
Phù phù! Phù phù!
Sau một khắc, từng đầu Hồn Thú nhao nhao hướng mặt đất ngã quỵ, không kịp rống một tiếng.
- Ngươi đã làm gì?
Thiếu niên áo bào xanh cánh tay chấn động, Hồn Thú bốn phía lập tức nhao nhao tản ra, con ngươi băng lãnh nhìn chằm chằm nữ tử váy đen.
- Là ngươi ép người quá đáng, hảo hảo hưởng thụ thời gian cuối cùng đi.
Váy đen nữ tử ăn vào một khỏa Đan Dược, tiện tay ném cái bình trong tay đi, cấp tốc hướng về nơi xa bỏ chạy.
- Là độc!
Ở nơi xa quan sát trận chiến, con ngươi Tiêu Phàm hơi lạnh lẽo. Nữ tử váy đen thực sự là tâm ngoan thủ lạt, bản thân không chiếm được Tử Điện Điêu liền đem Hồn Thú Thương Mang Cốc hạ độc chết?
- Thật độc ác!
Sắc mặt Ảnh Phong cũng khó coi vô cùng. Cho dù hắn giết người vô số, nhưng khi nhìn phía xa từng đầu Hồn Thú rơi xuống, trong mắt cũng lóe qua vẻ bất nhẫn.
- Nữ nhân ác độc, đừng chạy!
Thiếu niên áo bào xanh gầm thét, nhưng mà sau một khắc, thân thể đột nhiên mềm nhũn, quỳ rạp trên người Tử Điện Điêu.
Thậm chí Thất Giai Tử Điện Điêu cũng chống đỡ không nổi, rơi thẳng xuống mặt đất.
- Đây là độc gì, làm sao khủng bố như vậy?
Toàn thân Ảnh Phong run lên, đột nhiên hắn cũng cảm giác toàn thân không còn chút sức lực nào, quỳ một chân xuống đất.
Tiêu Phàm biến sắc, vừa định mang theo Ảnh Phong thối lui, lại đột nhiên cảm giác thân thể trong nháy mắt cũng trúng độc, trong lòng thầm mắng:
- Thực sự là tai bay vạ gió.
Hắn cũng không nghĩ đến, độc này vậy mà khuếch tán nhanh như vậy. Phía bên mình cách nơi nữ tử váy đen hạ độc phải đến hai ba dặm, vẻn vẹn mấy hơi thở liền khuếch tán đến nơi này?
Hơn nữa loại độc này thập phần bá đạo, biết rõ hắc vụ kia là Độc, Tiêu Phàm liền lập tức ngừng thở, hơn nữa dùng Hồn Lực bảo vệ ngoại thân.
Nhưng hắn không ngờ tới, loại độc này không phải chỉ qua hô hấp để phát tán, hơn nữa còn trực tiếp bỏ qua phòng như của Hồn Lực.
Tiêu Phàm ngã trên mặt đất, thân thể dần dần chống đỡ hết nổi, mí mắt cảm giác nặng nề vô cùng, hắn rất muốn ngủ một giấc.
- Không, không thể ngủ!
Tiêu Phàm lấy ra một cây kim châm, hung hăng cắm ở trên đùi mình, cả người trong nháy mắt thanh tỉnh mấy phần.
Ảnh Phong một bên đã hôn mê, tựa như đang ngủ.
Tiêu Phàm vội vàng ngồi tại chỗ, vận chuyển Vô Tận Chiến Quyết. Đúng lúc này, Bạch Thạch bên trong Hồn Hải khẽ run lên, thậm chí U Linh Chiến Hồn cũng có phản ứng, trong nháy mắt trôi nổi trên đỉnh đầu Tiêu Phàm.
Trán Tiêu Phàm chảy ra từng giọt mồ hôi, ngoại thân chảy ra một chút vết bẩn màu đen.
- Cũng may có Bạch Thạch và U Linh Chiến Hồn.
Ngữ khí Tiêu Phàm băng hàn vô cùng, hắn không tin nữ tử váy đen kia không có phát hiện ra bọn hắn.
Chỉ là trong mắt nữ tử váy đen, sinh tử hắn và Ảnh Phong căn bản không quan trọng. Thậm chí toàn bộ sinh mệnh Hồn Thú Thương Mang Cốc đều không sánh bằng nàng.
- Không hổ là đại gia tộc, không phải tâm ngoan thủ lạt bình thường.
Tiêu Phàm thở dài, thời nửa chén trà nhỏ gian không sai biệt lắm, độc rốt cục tiêu tán không còn một mảnh.
Trong lòng bàn tay hắn có một tia sương mù màu đen đang lượn lờ, Tiêu Phàm dùng U Linh Chiến Hồn bao vây lấy, đồng thời ngoại thân hắn cũng bị U Linh Chiến Hồn bao trùm.
Tiêu Phàm bắt đầu đánh giá tỉ mỉ, nhưng cả nửa ngày hắn đều không nhìn ra khói độc màu đen này là thứ gì.
- Trước nhìn tình huống Ảnh Phong đã.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, nắm mạch đập Ảnh Phong, từng tia Hồn Lực rót vào bên trong kinh mạch của hắn.
- Đây là?
Tiêu Phàm sầm mặt lại. Hắn phát hiện Chiến Hồn Ẩn Không Kiếm của Ảnh Phong vậy mà bị hắc khí bao quanh, thậm chí còn có một tia hắc vụ hướng về xương cốt toàn thân hắn xâm nhập vào.
- Hủ Cốt Thực Hồn Tán!
Tiêu Phàm lạnh lùng nói ra năm chữ.
Không sai, hắn nhận ra loại độc này, cũng chính bởi vì như thế nên sắc mặt hắn mới nặng nề như vậy. Hủ Cốt Thực Hồn Tán chính là Thất Phẩm độc dược.
So với Mộng Yểm Đoạn Tràng Hồng còn đáng sợ hơn nhiều, chỉ là luyện chế loại độc này cần Linh Thảo cực kỳ hiếm thấy. Mặc dù Tiêu Phàm biết phương pháp giải loại độc dược này, nhưng trong lúc nhất thời muốn tìm đủ giải dược lại là việc cực kỳ phiền phức.
- Còn thiếu Tuyết Ngọc Cốt Tham và Âm Hàm Ma Diễm Thảo.
Tiêu Phàm tìm kiếm hồi lâu bên trong Hồn Giới, tìm ra mười bảy loại Dược Tài nhưng lại thiếu khuyết hai loại chủ dược dược.
- Độc này mặc dù bá đạo, nhưng may mắn độc dược không phải đặc biệt nhiều, bọn họ trúng độc cũng không quá sâu. Trước nhờ Bạch Thạch và U Linh Chiến Hồn.
Tiêu Phàm thu liễm tâm thần.
Hắn lấy ra từng cây kim châm cắm vào mấy chục cái huyệt vị trên người Ảnh Phong. U Linh Chiến Hồn lơ lửng lên đỉnh đầu, tâm thần dẫn dắt Bạch Thạch.
Bạch Thạch tản ra quang mang, dọc theo từng cây kim châm rót vào thân thể Ảnh Phong, tiến vào đám khói đen màu đen.
- May mắn Bạch Thạch có được năng lực chữa trị.
Nhìn xem từng tia hắc khí tràn ngập, Tiêu Phàm buông lỏng một hơi, sau đó lấy ra một cái bình ngọc đem những hắc khí thu nhập trong đó.
Bất quá, Tiêu Phàm cũng không có mảy may quan tâm, ngược lại lộ ra nụ cười nhàn nhạt:
- Xem ra là ông trời cùng muốn giúp các ngươi, Hủ Cốt Thực Hồn Tán mặc dù bá đạo nhưng lại tối kỵ nước mưa.
Lúc nước mưa xối trên người Ảnh Phong, Tiêu Phàm có thể cảm nhận rõ ràng hắc vụ Hủ Cốt Thực Hồn Tán chậm rãi hòa tan, biến mất không còn một mảnh.
- Công tử? Ta có phải đã chết hay không?
Ảnh Phong tỉnh lại, một mặt mê man nhìn bốn phía.
Bên ngoài Thương Mang Cốc, nữ tử váy đen đứng ở trên không, lạnh lùng nhìn Thương Mang Cốc.
- Hừ, hiện tại trời mưa cũng không kịp, nếu không muốn trở thành tọa kỵ của ta, vậy thì đáng chết!
Váy trắng nữ tử dương dương đắc ý nói.
- Đây chính là kết cục cùng Nhị Tiểu Thư đối đầu, từ nay về sau, Thương Mang Cốc chính là một mảnh tử địa!
- Chỉ đáng tiếc lại lãng phí Hồn Tinh.
Bên cạnh, hạ nhân Sở gia không khỏi vỗ mông ngựa.
Đám người Lý Phong Vân âm thầm nhíu mày, mặc dù bọn hắn biết rõ độc kia đáng sợ, nhưng lại không dám nói cái gì, dù sao là nữ tử váy đen cứu mạng bọn họ.
- Đi thôi.
Váy đen nữ tử hít sâu, quay người hướng về nơi xa bay đi, chẳng biết tại sao trong lòng nàng có loại bất an, luôn cảm giác sự tình này vẫn không xong.