Vô Thượng Sát Thần

Chương 335: Đều Muốn Giết Tiêu Phàm



Nhìn thấy Tần Hạo hướng thẳng Tiêu Phàm, Phong Lang sát khí nở rộ, Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng, hai bọn hắn sát tâm cũng nổi lên.

- Các ngươi không nên động, giết hắn cần một mình ta là đủ.

Tiêu Phàm thản nhiên nói.

Vừa dứt lời, Tiêu Phàm liền lần nữa biến mất tại chỗ, kiếm động theo thân, thân động theo gió, đám người chỉ thấy một đạo tàn ảnh, sau một khắc hư không truyền đến một tiếng hét thảm tiếng.

Chỉ thấy Tần Hạo bưng bít lấy cánh tay trái, máu nhỏ giọt từ không trung rơi xuống phía dưới.

Đám người nhìn thấy tê cả da đầu, tốc độ này đến Chiến Vương cảnh đỉnh phong đều không phải là đối thủ, còn đánh thế nào?

- Tiêu lão đệ lại mạnh lên.

Ánh mắt Y Vân sáng quắc nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, trong lòng lại bổ sung một câu:

- Nếu như Tiêu lão đệ có thể gia nhập Y gia ta, có một ngày sẽ rực rỡ hào quang.

- Bọn họ là đồng bọn Tiêu Phàm, giết bọn hắn cho ta!

Trường đao trong tay Tần Hạo chỉ Phong Lang Tiểu Kim phía dưới quát ầm lên.

Đám người thấy thế, nhao nhao hướng về phía sau thối lui, chỉ để lại Phong Lang cùng Tiểu Kim.

- Giết bọn hắn? A ~

Y Vân thấp giọng cười cười, thanh âm có vẻ hơi chói tai. Thực lực Phong Lang là Chiến Vương đỉnh phong, Tiểu Kim cũng là Lục Giai đỉnh phong, lúc đầu phun ra hỏa diễm khiến hắn và Hướng Vinh đều chịu thiệt thòi nhỏ.

Chí ít theo Y Vân thấy, hai bọn hắn so với Tiêu Phàm còn đáng sợ hơn.

- Giết!

Một tiếng gầm truyền ra, chỉ thấy hai mươi, ba mươi người nhao nhao phóng tới Tiểu Kim và Phong Lang. Sau lưng bọn họ còn từng Hồn Thú to lớn đi theo, có không ít cấp bậc Lục Giai Vương Thú.

Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng, tựa như căn bản không có ham muốn xuất thủ, chẳng qua là khi nó nhìn thấy những Vương Thú đó, liền chảy nước miếng.

Y Vân nhìn một màn này sắc mặt co lại, gia hỏa này đoán chừng coi trọng những Hồn Tinh của Hồn Thú. Tiểu Kim đến cả Hồn Tinh của Thất Giai cũng ăn như đường đậu.

- Hừ!

Lúc hai mươi, ba mươi người kia mắt thấy sắp tới gần hai người, Phong Lang hừ lạnh một tiếng, thân thể đột nhiên biến mất tại chỗ.

Phốc phốc phốc!

Trong đám người Tần gia, từng đạo bóng đen cấp tốc xuyên toa, những nơi đi qua, từng cái đầu lâu bay lên, từng cây cột máu bắn về phía chân trời.

Ngược sát! Hoàn toàn ngược sát!

Thời khắc đám người lấy lại tinh thần, hai mươi, ba mươi người Tần gia đã toàn bộ đầu rơi xuống đất, máu tươi nóng hổi chảy xuôi tại mặt đất, Hỏa Vân Thạch phản chiếu lộ ra màu đỏ tươi yêu diễm.

- Tê ~

Toàn trường hít một hơi lãnh khí, thanh âm vang lên, ánh mắt cùng nhau tập trung tại một bóng đen gầy cao bên trên những thi thể này.

Phong Lang sắc mặt lạnh lẽo, chậm rãi bước ra khỏi đống xác chết, tựa như làm một việc không có ý nghĩa.

Nhanh! Quá nhanh!

Bọn hắn từng gặp qua người giết người nhanh, nhưng cũng chưa từng thấy người nhanh như vậy.

- Súc sinh, ta muốn ngươi chết!

Tần Hạo tức giận muốn phát cuồng.

Kinh Lôi Đao lực sét bành trướng bao phủ hư không, trong nháy mắt bao phủ lấy Tiêu Phàm, đám người trong lúc nhất thời không thấy rõ bên trong phát sinh cái gì.

- Rống!

Cũng đúng lúc này, Tiểu Kim nổi giận gầm lên một tiếng, tầm mười thú phía đối diện toàn thân bỗng ngừng, nằm rạp trên mặt đất, toàn thân không ngừng run rẩy.

Chỉ thấy Tiểu Kim chậm rãi dạo bước, giống như một Thú Vương vô địch, đi đến trước người một Lục Giai Hồn Thú, nhô ra móng vuốt nhẹ nhàng vung lên, Lục Giai Vương Thú kia đột nhiên ngã xuống đất.

Trong móng vuốt Tiểu Kim, xuất hiện một Hồn Tinh to bằng nắm đấm lớn, Tiểu Kim trực tiếp nhét vào trong miệng, nhai cọt kẹt rung động.

Đám người nuốt nước miếng, một màn này so với Phong Lang xuất thủ còn rung động hơn nhiều.

Quỷ dị là, Hồn Thú khác vậy mà không có dũng khí đào tẩu, chỉ là càng thêm run rẩy kịch liệt,

Có thể Tiểu Kim không định buông tha bọn hắn, vẻn vẹn trong mười nhịp thở, tầm mười Hồn Thú tất cả đều mất mạng, mười mấy viên Hồn Tinh toàn bộ bị Tiểu Kim hấp thu.

- Biến thái, chủ nhân nó biến thái thì cũng thôi, Hồn Thú này lại càng thêm biến thái!

Đám người nhẹ giọng nổi giận mắng.

Vốn dĩ bọn hắn còn tưởng rằng sẽ chém giết kịch liệt một phen, nào nghĩ đến, thế này tất nhiên là ngược sát trần trụi.

Phốc!

Hư không đột nhiên rơi xuống huyết vũ, chỉ thấy tia sét kia đột nhiên biến mất, vô số tay chân bị chặt rơi xuống, trên không trung chỉ có một thân ảnh áo bào đen đứng sừng sững.

- Tần Hạo chết?

Đám người lên tiếng kinh hô, cảm giác có chút tê dại da đầu.

Hai người một thú này quá là đáng sợ, diệt sát cường giả Chiến Vương như là bổ một quả mướp đắng.

- Dám giết binh sĩ Tần gia ta, ta muốn lấy mạng ngươi!

Hư không một tiếng quát như sấm vang lên, đám người chỉ thấy được một vệt sáng gào thét mà tới, chớp mắt liền đến bên người Tiêu Phàm.

- Không hay!

Y Vân biến sắc, muốn ngăn cản đã không kịp.

- Huyết Sát!

Sắc mặt Tiêu Phàm hơi đổi một chút, khí tức kia tuyệt đối là cường giả Chiến Hoàng cảnh không thể nghi ngờ. Đối mặt Chiến Vương đỉnh phong hắn còn có lực đánh một trận, nhưng với Chiến Hoàng, bây giờ hắn cũng như là sâu kiến.

Có điều, hắn cũng không chút do dự chém ra một kiếm, một đạo huyết quang phóng lên tận trời, hư không giống như bị xé nứt ra, tiếng nổ đùng đoàng không ngừng vang lên.

Oanh! Huyết sắc kiếm cương nổ tung, một đạo quyền cương bá đạo đánh vào trên người Tiêu Phàm. Tiêu Phàm như là con diều bay ngược ra, trong miệng phun máu không ngừng, lục phủ ngũ tạng bốc lên không thôi.

Bịch một tiếng, thân thể Tiêu Phàm đập xuống mặt đất, Phong Lang cùng Tiểu Kim vội vàng hướng lên, sát khí lạnh lẽo nhìn chằm chằm không trung.

Ở trên không cách đó không xa, một nam tử kim bào đứng lơ lửng trên không, con ngươi như đao như kiếm, lăng lệ tới cực điểm, quanh thân thiêu đốt lên khí diễm kim sắc, bá đạo phi phàm.

- Tần Đao! Đường đường Chiến Hoàng xuất thủ với một Chiến Vương, ngươi không cảm thấy ngại sao?

Y Vân cũng chẳng biết lúc nào xuất hiện ở bên người Tiêu Phàm, bình tĩnh nhìn không trung nói.

- Thân ta là Gia Chủ Tần gia, vì báo thù cho người đã chết của Tần gia, có gì không thể?

Nam tử kim bào Tần Đao con ngươi lạnh như băng nói, cũng không vì Y Vân mà mảy may nhượng bộ.

Y Vân cau mày một cái, muốn nói điều gì, nhưng mà thanh âm Tần Đao tiếp tục vang lên:

- Y Tam Gia, Y gia thế lớn, Tần mỗ tất nhiên không dám đắc tội ngươi, nhưng nếu ngươi muốn bảo vệ hắn, Tần mỗ cũng không sợ.

Y Vân trầm mặc không nói, hắn không muốn dựa vào danh thế Y gia để chèn ép người khác, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào.

Cũng đúng lúc này, nơi xa không ít người mặc chiến bào Chiến Hồn Học Viện đi đến.

- Tần gia chủ, mạng người này giao cho ta, thế nào?

Một đạo thanh âm cuồng bá vang lên, trong giọng nói tràn ngập sát ý.

- Là người Đế Minh!

Đám người vội vàng nhường ra một con đường, bọn hắn không muốn đắc tội người Chiến Hồn Học Viện.

Nhất là người Đế Minh, phía sau lưng còn có Đế Tộc Nam Cung gia tộc, tên tuổi Nam Cung Thiên Dật toàn bộ Đại Ly Đế Triều cơ hồ không ai không biết, không người không hiểu.

- Y Tam Gia, ngươi tránh ra đi! Khụ khụ ~

Một đạo thanh âm từ trong phế tích truyền đến, chỉ thấy người máu me khắp người đi tới, nhìn về phía người Chiến Hồn Học Viện nơi xa, chính là Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu cười lạnh nhìn Tiêu Phàm, lạnh giọng nói:

- Tiêu Phàm, bắt đầu từ thời điểm ngươi giết đệ đệ ta, liền xác định ngươi sẽ chết ở trong tay của ta.

- Tần gia chủ, người này giết huynh đệ ta, có thể đem tính mạng hắn giao cho ta được không? Tần Phong huynh cũng là người Đế Minh ta.

Lâm Tiêu vừa nhìn về Tần Đao phía không trung nói.

Tần Đao nghe vậy, không chút do dự gật đầu:

- Nếu là huynh đệ Tần Phong, mạng hắn liền cho ngươi.

- Đa tạ Tần bá phụ.

Lâm Tiêu hơi hơi thi lễ, sau đó nhìn về phía Tiêu Phàm, ánh mắt kia tựa như nhìn một người chết, lạnh lẽo tới cực điểm.

- Lâm Tiêu, ta muốn mạng hắn!

Cũng đúng lúc này, lại một đạo thanh âm băng lãnh truyền đến, trong giọng nói tràn ngập chắc chắn.

Đám người nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, Tần gia muốn giết Tiêu phàm, Lâm Tiêu muốn giết Tiêu Phàm, làm sao còn có người muốn giết Tiêu Phàm nữa?

Kinh ngạc đồng thời, ánh mắt đám người nhao nhao nhìn lại về phía sau.