Đám người lặng yên thối lui, có Hỏa Hoàng ở chỗ này, đạo chích bốn phía cũng không dám có động tác.
Tu vi Hướng Vinh thẳng tắp lên cao, mấy canh giờ sau thành công đột phá đến Chiến Hoàng đỉnh phong. Việc này khiến hắn ba ngày cười ăn không ngon, Chiến Hoàng đỉnh phong, cho dù tại Ly Hỏa Đế Đô cũng là cường giả một phương.
- Chúc mừng Hướng Lão, Chiến Hồn Học Viện tương lai mấy năm nữa có lẽ có khả năng thêm một Hoàng Phủ Chiến Hoàng.
Y Vân cười ha ha một tiếng chúc mừng từ đáy lòng.
Trên mặt Hướng Vinh cũng hiện lên nụ cười, nắm giữ Bát Phẩm Chiến Hồn tương lai rất có thể trở thành Chiến Đế, trở thành Hoàng Phủ Chiến Hoàng cường giả tự nhiên không phải việc khó.
Hướng Vinh hướng về Tiêu Phàm ba người cung kính nói.
Không có Tiêu Phàm bọn hắn, Hướng Vinh tuyệt đối không có khả năng biến dị Bát Phẩm Chiến Hồn thành công, một lễ này, ba người vui vẻ tiếp nhận.
- Được rồi, tiểu tử, ba ngày sau ta lại tới tìm ngươi.
Đối với Hướng Vinh cảm tạ, Hỏa Hoàng không quan tâm, ngược lại nhìn về phía Tiêu Phàm nói.
- Được.
Tiêu Phàm gật đầu, hắn biết rõ Hỏa Hoàng cố ý nói lời này là vì chấn nhiếp tâm tư người khác, trong lòng tự nhiên cảm kích vô cùng.
- Tam Gia, biệt viện này ngươi cũng đừng tìm ta bồi thường, tìm Hướng Lão đi.
Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, trêu ghẹo nhìn Y Vân nói.
- Ha ha, ta bồi thường.
Hướng Vinh cực kỳ sang sảng, đừng nói để hắn bồi thường một cái viện khác, chính là bồi thường đến táng gia bại sản cũng không có mảy may do dự.
Vốn hắn chỉ là Chiến Hoàng trung kỳ, bây giờ đột phá Chiến Hoàng đỉnh phong, về sau hắn sẽ thu hoạch được càng nhiều tài phú cùng tài nguyên tu luyện.
- Viện tử không cần ngươi bồi thường, xem như ta cho ngươi hạ lễ, ha ha, dù sao trời cũng sắp sáng, hôm nay ngươi nếu không có việc gì liền bồi ta đi Trân Kỳ Đại Hội một chuyến.
Y Vân cười ha hả.
- Đúng rồi, hôm nay là Trân Kỳ Đại Hội.
Tiêu Phàm lấy lại tinh thần. Hai ngày trước Văn Phường Chủ đã phái người đến cùng hắn bắt chuyện, hôm nay sẽ phái người tới đón hắn.
Sự tình nửa tháng trước, sớm đã khiến danh tiếng Tiêu Phàm vang xa. Văn Phường Chủ tự nhiên cũng biết rõ, nào còn dám khinh thường Tiêu Phàm.
Nhất là Tiêu Phàm còn được Hỏa Hoàng coi trọng, hơn nữa Kiếm Hoàng cũng muốn thu hắn làm đệ tử, chỉ là Tiêu Phàm thích một đường luyện dược, lúc này mới cự tuyệt.
- Còn hơn ba canh giờ, tạm thời không vội.
Y Vân ngẩng đầu nhìn chân tời mờ mịt cười nói.
- Như vậy ta tùy ý đi cửa hàng đối diện nhìn xem.
Tiêu Phàm nói một câu liền trực tiếp ra phía ngoài đi. Biệt viện bị hủy, Tiêu Phàm cũng không có ý định tiếp tục đợi ở chỗ này.
Cũng không phải lãng phí thời gian, mà là hắn thật muốn thử luyện dược một lần, bởi vì hắn phát hiện, mình ở phương diện chế thuốc thiên phú hoàn toàn không thua gì tu luyện.
Mặc dù thực lực là một phương diện, nhưng một tên Luyện Dược Sư thực lực cao siêu càng khiến người ta hoan nghênh.
- Vừa vặn.
Y Vân cùng Hướng Vinh nhìn nhau, hai người cũng vội vàng cùng đi theo.
Kiến thức Tiêu Phàm, hai người đã không còn coi Tiêu Phàm là một vãn bối ngốc, mà là bình đẳng kết giao. Bọn hắn tin tưởng, rất nhanh Tiêu Phàm sẽ siêu việt hơn bọn hắn.
- Không phải là một tòa này ư?
Tại đối diện Vân Lai Khách Sạn đi một vòng, mấy người cuối cùng đứng trước mặt một tòa lầu các kim bích huy hoàng, trên mặt hết thảy đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lầu các có tầng ba, chính là dùng một loại Ô Thiết Mộc cực kỳ hiếm thấy chế tạo thành, trình độ cứng cáp có thể so với thép tinh, giá trị phi phàm.
Tại bên ngoài Ô Thiết Mộc, độ một tầng tử kim, xa xa nhìn lại cho người ta một loại đại khí cực kỳ không lồ, cảm giác tráng lệ.
Trước cửa lầu đứng vững hai đại trụ mạ vàng, phía trên điêu khắc một chút sinh linh kỳ dị, sinh động như thật, tựa như muốn sống lại.
- Tiêu lão đệ, có phải nhà này hay không?
Y Vân chậm chạp nói. Tiêu Phàm nhìn một chút hiệp nghị bất động sản trong tay, cười khổ gật đầu. Y Vân không khỏi cảm thán nói:
- Hỏa Hoàng tiền bối thực sự là đại thủ bút, đưa hẳn một tòa đại hào trạch này, cho dù Ngoại Thành đoán chừng cũng phải hơn ngàn vạn Hồn Thạch.
- Lầu các này cũng không chỉ có bề ngoài đơn giản như vậy.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi nói. Đẩy cửa lầu các, bên trong lộ ra một đại đường to lớn trên trăm mét vuông.
Phương hướng ba vách tường trưng bày một chút tủ thuốc, một bên là chưởng quỹ quầy, trước mặt quầy là mấy bàn Ô Thiết Mộc.
Xuyên qua đại đường là một tòa tiểu viện to lớn, liếc nhìn lại, trước tiểu viện là một cái hồ, trong hồ xây cất một cái đình nghỉ mát, hai bên là hai đầu hành lang, điêu Long vẽ Phượng cổ kính.
Ngẫu nhiên có từng cây từng cây liễu rủ phản chiếu ở trong nước, khẽ đung đưa trong gió, tản ra một cỗ khí tức sinh mệnh xanh tươi.
Tại hai bên hồ nhân tạo, xuyên qua hành lang là một tòa tòa tiểu viện tinh xảo trang nhã, có một phong cách riêng, Tiêu Phàm mấy người nhìn như si như say.
- Không hổ là Hỏa Hoàng đại nhân, đại thủ bút a.
Hướng Vinh cảm thán nói, có chút tự ti mặc cảm. Tiêu Phàm như thế trợ giúp mình, bản thân vẻn vẹn chỉ cho hơn ngàn vạn Trung Phẩm Hồn Thạch.
Dù là viên Huyền Hải Băng Phách kia cũng đáng mấy trăm vạn Trung Phẩm Hồn Thạch, tổng mà nói, Tiêu Phàm cứu hắn cơ bản chỉ có thua thiệt.
- Hướng Lão, ngươi cũng không cần tự ti mặc cảm, một ngày nào đó, ngươi sẽ đạt tới cấp độ Hỏa Hoàng bọn hắn.
Y Vân vỗ vỗ bả vai Hướng Vinh, vì lão bằng hữu cao hứng rất nhiều, cũng có chút cô đơn.
Hắn chỉ nắm giữ Thất Phẩm Chiến Hồn, chú định cả một đời không thể đột phá Chiến Đế, nhưng Chiến Hồn Hướng Vinh Biến Dị thành Bát Phẩm Hạo Dương Điểu, rất có hi vọng đột phá cảnh gông cùm xiềng xích Chiến Hoàng.
Tiêu Phàm trầm mặc không nói, đây là bi ai của đại bộ phận tu sĩ, giống như Y Vân vậy. Nắm giữ Thất Phẩm Chiến Hồn chừng ấy tuổi liền đột phá đến Chiến Hoàng trung kỳ, thiên phú hắn vốn không yếu, thế nhưng Chiến Hồn cực hạn đã chú định thành tựu cả một đời.
- Tiêu lão đệ, ngươi là hào trạch chân chính rồi, có chuẩn bị chúc mừng một cái?
Y Vân đột nhiên nhếch miệng cười nói.
- Chờ ta lần sau có một chút rượu ngon, lại mời mọi người hảo hảo uống một chầu.
Tiêu Phàm cười cười. Hắn cũng không nghĩ đến, Hỏa Hoàng thủ bút vậy mà lớn như thế, đưa một tòa hào trạch lớn như vậy cho mình.
Sau đó nhìn về phía Phong Lang bọn họ nói:
- Tiểu Kim, Tiểu Lang, còn có Quan huynh đệ, các ngươi đi chọn lựa tiểu viện cho mình đi.
- Đúng rồi, Tiêu huynh, ngươi bao nhiêu, ta mới vừa đầy mười tám.
Quan Tiểu Thất đột nhiên hỏi.
- Có vẻ như ta còn không có mười tám.
Tiêu Phàm sờ cằm một cái. Không biết Quan Tiểu Thất là ý gì, lập tức tà tà cười nói:
- Nếu như ngươi muốn theo ta bái sư mà nói, ngươi chỉ có thể sắp xếp thứ năm, mặt trên còn có hai huynh trưởng, phía dưới còn có một Lão Tứ, Tứ Muội.
Nói đến Lão Tứ, sắc mặt Tiêu Phàm trở nên có chút mê ly, bất quá vẻn vẹn trong nháy mắt lại kiên định.
- Sớm biết rõ ta liền không hỏi.
Quan Tiểu Thất xác thực thực sự nghĩ việc này, chỉ là nghe nói như thế liền sợ.
- Đúng rồi, có lẽ ngươi chẳng mấy chốc sẽ nhìn thấy Lão Nhị.
Tiêu Phàm vừa cười nói.
- A, ở đâu?
Ánh mắt Quan Tiểu Thất sáng lên, ngay cả Y Vân cùng Hướng Vinh cũng hơi hơi hiếu kỳ, có thể làm huynh trưởng Tiêu Phàm khẳng định không đơn giản a.
Tiêu Phàm nhìn Y Vân cùng Hướng Vinh liếc mắt, hít sâu khẩu khí nói:
- Nam Cung gia tộc, Lão Cửu, Nam Cung Tiêu Tiêu.
- Cửu Đế Tử?
Con ngươi Y Vân và Hướng Vinh co rụt lại, trực tiếp kinh hô ra. Bọn hắn nghĩ tới rất nhiều nhưng không nghĩ đến, huynh đệ Tiêu Phàm là Nam Cung Tiêu Tiêu.
Bọn hắn tự nhiên rõ ràng sự tình Sở Nam Cung Tiêu Tiêu, thật sự là Nam Cung Tiêu Tiêu sáng tạo quá nhiều Truyền Kỳ.
- Nam Cung Tiêu Tiêu? Rất lợi hại phải không?
Quan Tiểu Thất kinh ngạc nói.
- Rất lợi hại!
Y Vân cùng Hướng Vinh gật đầu, không nói thêm gì nữa, tựa như Nam Cung Tiêu Tiêu là một dạng tồn tại cấm kỵ tại Ly Hỏa Đế Đô.
- Vậy huynh đệ này, ta cũng nhận.
Quan Tiểu Thất cười cười nói.
- Nếu các ngươi không chọn lựa, vậy ta chọn trước một gian tiểu viện, khôi phục thể lực. Tam Gia, người Văn Phường Chủ đến thì nói cho ta.
Tiêu Phàm cảm giác vi diệu được tình cảnh Bàn Tử có chút không thích hợp, bằng không Hướng Vinh cùng Y Vân cũng sẽ không đột nhiên biến sắc.
Nếu hai người không nói, vậy hắn cũng không bắt buộc, dù sao, hắn hiện tại thực lực còn quá yếu, không đủ để ứng phó Đế Tộc Nam Cung gia tộc cường đại.