Sinh Tử Đấu Trường lặng ngắt như tờ, một mảnh tĩnh mịch, trong không khí tràn ngập một cỗ kiềm chế, khí tức ngạt thở.
Đạo thân ảnh trong hư không giống như một chuôi tuyệt thế thần kiếm đứng ở đó, để cho người ta ngưỡng vọng. Giờ khắc này dường như thời gian đều đứng im.
Một người một kiếm, in vào trong đầu tất cả mọi người ở đây, vĩnh viễn cũng vô pháp ma diệt.
Cho dù đi qua vô số tuế nguyệt, Sinh Tử Đấu Trường vẫn như cũ có người đàm luận sự tình U Linh, hơn nữa về sau Tiêu Phàm bách thắng, tại đài cao nhất Sinh Tử Đấu Trường cũng xuất hiện một pho tượng to lớn.
Đương nhiên, đây chỉ là sau này.
Tiêu Phàm một kiếm vẫn như cũ quanh quẩn trong đầu tất cả mọi người, một kiếm chém nát Sinh Tử Chiến Đài, đây là hạng tư thế oai hùng gì!
Sinh Tử Đấu Trường thành lập mấy trăm năm qua còn chưa bao giờ có dạng sự tình này phát sinh. Phải biết, dù là Chiến Hoàng sơ kỳ bình thường, thậm chí trung kỳ cường giả, cũng chưa chắc có thể đánh vỡ nát chiến đài.
Tiêu Phàm một kiếm tuyệt đối nắm giữ uy lực Tuyệt Thế Chiến Vương, có lẽ có thể chém giết Chiến Hoàng sơ kỳ!
Sưu!
Trường kiếm vào vỏ, Tiêu Phàm híp mắt nhàn nhạt nhìn phía dưới, liền hướng cửa ra đi đến.
Cũng đúng lúc này, đám người lấy lại tinh thần, hiện trường một trận sôi trào.
- Một kiếm thật đáng sợ, U Linh làm sao có thể tiến bộ nhanh như vậy, lúc này mới có thời gian ba tháng!
- Có ít người, không phải thiên tài có thể hình dung, nhất định phải mang tên Yêu Nghiệt, U Linh chính là Yêu Nghiệt chân chính. U Linh đạt tới 99 trận thắng, tiếp theo tám chín phần mười là Thiên Tàn cùng U Linh gặp mặt!
- Thật muốn biết rõ dung mạo U Linh ra sao, vậy mà cường đại như thế. Nếu như là một người trẻ tuổi, lão nương nhất định phải gả cho hắn.
- Chỉ bằng ngươi, đi thôi, đừng ở đây làm người khác buồn nôn.
Bên trong âm thanh đám người sôi trào, Tiêu Phàm đã biến mất.
Tại thính phòng bên ngoài, Phong Lang vừa mới chạy tới cũng vừa vặn thấy cảnh này, trong mắt lóe lên một tia kinh hãi cũng có một tia kinh hỉ, nhưng chỉ trong chốc lát liền biến thành cô đơn cùng lo lắng.
Hắn kinh hãi là thực lực Tiêu Phàm, kinh hỉ là Tiêu Phàm vậy mà thực còn sống, hơn nữa một kiếm giết ba người.
Nhưng là, sự tình hắn lo lắng nhất vẫn là phát sinh.
- Công Tử cùng đại ca, ai cũng không thể chết!
Phong Lang khẽ cắn môi, nắm đấm nắm vang lên kèn kẹt, trong mắt lóe lên một vòng ngưng trọng, sau đó quay người rời đi.
Đồng thời, trong phòng hội nghị, ánh mắt Tứ Đại Trưởng Lão cùng thanh niên áo bào tím cũng có chút lấp lóe. Một kiếm, vẻn vẹn một kiếm liền hủy diệt chiến đài, điều này căn bản chính là uy lực Chiến Hoàng cảnh.
- Đây không phải Kiếm Ý đơn giản.
Thanh niên áo bào tím ánh mắt sáng quắc, trong lòng chậm chạp nói. Một cỗ chiến ý từ trên người hắn lặng yên dâng lên, bất quá chỉ một lát sau liền bị hắn áp chế cưỡng ép xuống dưới.
- Ha ha, không hổ là U Linh, 99 trận thắng, hắn thực làm được. Dạ La lại bị hắn miểu sát!
Tam Trưởng Lão cất tiếng cười to, tựa như xoay người làm chủ nhân.
Sắc mặt Đại Trưởng Lão tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi. Dạ La là vương bài trong tay hắn, lại bị U Linh tiểu tử kia một kiếm giết chết.
Nguyên bản hắn đối với thực lực Dạ La thập phần tự tin, nhưng mà không nghĩ tới trong tay Tiêu Phàm vậy mà qua không được ba hiệp, việc này quá vượt qua dự liệu của hắn.
Khiến hắn tức giận nhất cũng không phải Dạ La chết, mà là cơ hội bách thắng cuối cùng vẫn rơi vào trên người U Linh và Thiên Tàn.
- Sau bảy ngày, an bài Thiên Tàn cùng U Linh chiến một trận! Thông tri bọn hắn.
Thanh niên áo bào tím híp híp mắt, đột nhiên đứng dậy, để lại một câu nói liền biến mất tại chỗ.
Sắc mặt Đại Trưởng Lão một trận tro tàn, Tam Trưởng Lão cũng chẳng tốt đẹp gì, một mặt chán nản, thở dài nói:
- Vẫn là muốn chết một người sao?
Lời này Đại Trưởng Lão nghe chói tai tới cỡ nào, nhưng hắn lại
không thể làm gì, chỉ có thể giận dữ rời đi.
- Tam Trưởng Lão, ngươi liền vui trộm đi, ngươi đã thành công, vô luận bọn hắn người nào thắng, ngươi đều có thể rời khỏi nơi này!
Trong mắt Nhị Trưởng Lão đều là vẻ hâm mộ.
- Đúng vậy, chúng ta còn không biết có thể chịu bao lâu đây, bách thắng rất khó khăn.
Tứ Trưởng Lão hâm mộ nói.
- Ta cũng không biết là nên cao hứng hay là nên bi thương. Thiên Tàn cùng U Linh hai người, ai ta cũng không muốn bọn hắn chết.
Tam Trưởng Lão cười khổ lắc đầu:
- Đáng tiếc, việc này đã không có cách nào cải biến. Tràng Chủ đã hạ mệnh lệnh, chúng ta không có khả năng giở trò quỷ, phó thác cho trời thôi.
Tiêu Phàm ngồi ở bên trong phòng nghỉ, khi biết được bảy ngày sau đánh một trận với Thiên Tàn, trong mắt Tiêu Phàm cũng lóe qua một vòng ngưng trọng. Hơn hai tháng trước, Thiên Tàn cùng Phong Lang chiến đấu còn rõ mồn một trước mắt.
Hắn đối với Thiên Tàn không hiểu nhiều, nhưng 99 trận thắng liền đại biểu tất cả.
Hơn nữa, Tiêu Phàm lo lắng là Phong Lang, hắn biết Phong Lang cùng Thiên Tàn có chút quan hệ, bằng không Phong Lang cũng sẽ không dùng cái chết để thành toàn cho Thiên Tàn.
Tiêu Phàm rời Sinh Tử Đấu Trường, trở lại chỗ ở đã là lúc chạng vạng tối. Đám người Y Vân như trước đang trong lầu các chờ lấy, nhìn thấy Tiêu Phàm còn sống, mấy người kích động không thôi.
Nơi xa trong tửu lâu, trong mắt An Lan lóe lên một tia nồng đậm sát ý, lạnh giọng nói: - Sư đệ sao còn chưa quay về, chẳng lẽ sự tình không hoàn thành?
Giờ phút này, tại Ngoại Thành Ly Hỏa Đế Đô, trong một tòa tửu lâu tương đối vắng vẻ, An Hải ngồi ở trong một gian phòng u ám.
Két! Cửa phòng bị đẩy ra, một người mặc váy dài hỏa hồng đi tới, ngồi ở trên ghế đối diện An Hải. Bên người nàng còn một ông lão mặc áo đen đi theo.
- Ngươi muốn giết ai?
Hỏa hồng thiếu nữ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Người tới đây đều là muốn ủy thác giết người, không cần thiết quanh co lòng vòng.
- Tiêu Phàm.
An Hải nơm nớp lo sợ, bất quá vẫn lấy dũng khí nói.
Trong mắt hỏa hồng thiếu nữ lóe lên một vòng tinh quang, thản nhiên nói:
- Chúng ta cần tất cả tin tức đối phương.
- Đây.
An Hải sớm đã chuẩn bị kỹ càng tất cả tin tức Tiêu Phàm, trực tiếp đưa một phần tình báo Tiêu Phàm lên. Cơ hồ bao quát tất cả sự tình Tiêu Phàm từ khi đi tới Ly Hỏa Đế Đô, chỉ có thân phận U Linh là không ai biết.
Hỏa hồng thiếu nữ quét nhìn phần tình báo, cười tủm tỉm nhìn An Hải nói:
- Ngươi khẳng định muốn giết Tiêu Phàm?
An Hải không hiểu nhìn hỏa hồng thiếu nữ, nhìn hỏa hồng thiếu nữ dáng người nóng nảy, trong mắt lóe lên một vòng tham lam nồng đậm, liếm liếm đầu lưỡi khô ráo nói:
- Ta xác định.
- Có thể, tiền thuê 1 ức Hồn Thạch.
Hỏa hồng thiếu nữ gật gật đầu nói, duỗi ra một cái ngón tay.
- Được, liền cho ngươi.
An Hải đã sớm chuẩn bị, lấy ra một mai Hồn Giới đặt lên bàn, nói:
- Đây là 1 ức Hồn Thạch, ta lúc nào có thể thấy được đầu lâu Tiêu Phàm?
Hỏa hồng thiếu nữ cầm Hồn Giới quét mắt một vòng, lắc lắc đầu nói: - Ta nói là 1 ức Trung Phẩm Hồn Thạch.
- Cái gì?
An Hải bỗng nhiên đứng dậy:
- 1 ức Trung Phẩm Hồn Thạch, ngươi không bằng đi cướp!
- Ngươi đang chất vấn ta sao?
Sắc mặt hỏa hồng nữ tử thay đổi bất thường:
- 1 ức Hạ Phẩm Hồn Thạch, ngươi coi đuổi ăn mày sao? Giết một Chiến Vương cảnh sơ kỳ đều là cái giá này.
- Tiêu Phàm mặc dù là Chiến Vương hậu kỳ, nhưng không cần 1 ức Trung Phẩm Hồn Thạch đi.
An Hải hừ lạnh một tiếng nói: - Nếu Huyết Lâu các ngươi không nguyện ý, ta có thể đi tìm Diêm La Phủ cùng La Sinh Môn, cáo từ!
Nói xong một câu, An Hải nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp vung cửa mà ra.
- Ta không muốn hắn sống quá thời gian một nén nhang.
Hỏa hồng thiếu nữ thản nhiên nói.
- Vâng, Thiếu Chủ.
Ông lão mặc áo đen bên cạnh cung kính gật đầu, sau đó quỷ dị biến mất trong phòng, bởi vì để cho ông lão mặc áo đen thời gian không đủ một nén nhang.
- Điện Chủ đại nhân, ngươi thực sự là đi tới chỗ nào đều sẽ không bình tĩnh, khoảng cách kỳ hạn một năm chỉ có tám tháng, ngươi bách thắng không?
Hỏa hồng thiếu nữ vũ mị cười một tiếng, lập tức phong tình vạn chủng.
Nếu như Tiêu Phàm ở chỗ này, tự nhiên có thể nhận ra, hỏa hồng thiếu nữ không phải người khác, chính là Huyết Yêu Nhiêu.