Phốc phốc! Hư không từng cái đầu lâu bị ném lên, Tiểu Minh xuất thủ quyết đoán tàn nhẫn giống như sắt thép, móng vuốt lộ ra một loại sắc bén vô tận.
Tốc độ nó nhanh đến cực hạn, dù là Tiêu Phàm đều có chỗ không bằng, những nơi đi qua đều là một mảnh máu tươi phiêu tán rơi rụng.
- Thất Giai Hồn Thú, nó là Thất Giai Hồn Thú!
Đám người kêu lên sợ hãi, trong mắt đều là vẻ kinh hãi.
Thất Giai Hồn Thú, đây là tương đương với tu sĩ Nhân Loại Chiến Hoàng cảnh đó. Hơn nữa Hồn Thú so với tu sĩ nhân loại bình thường vốn hiếu thắng hơn nhiều, những tu sĩ Chiến Vương cảnh ở đây đâu thể là đối thủ của nó.
Trong mắt Tiểu Minh lóe lên một tia khinh thường, luận thiên phú cùng giai, nó không kém gì ai. Cửu Giai Huyết Mạch tương đương với cường giả nhân loại có Cửu Phẩm Chiến Hồn.
Phốc! Thanh niên áo trắng cùng móng vuốt Tiểu Minh đụng tại một chỗ, mang theo một màn mưa máu, sắc mặt hắn hoàn toàn thay đổi, hướng về phía sau thối lui.
Đế Minh, Vương Đạo Minh cùng tu sĩ Đồng Minh trên mặt đều là vẻ tuyệt vọng, thanh niên áo trắng đều không phải đối thủ của Hồn Thú, bọn hắn làm thế nào đánh thắng được Hồn Thú kia.
- Quân Lạc sư huynh, cứu chúng ta.
Tu sĩ Đế Minh kêu thê lương thảm thiết.
Tiểu Minh trùng sát trên trăm tu sĩ, lâu lâu kêu một tiếng thống khoái như là sói lạc bầy dê, thu gặt lấy từng đầu sinh mệnh.
- Quân Lạc? Hắn là cao thủ xếp hạng thứ mười lăm Thiên Bảng, Quân Lạc! Khó trách một chưởng liền đánh bay Tiêu Phàm.
Đám người con ngươi co rụt lại, con ngươi tụ tập trên người thanh niên áo bào trắng.
- Tiêu Phàm, ngươi để nó dừng tay, cùng ta chiến một trận!
Sắc mặt thanh niên áo bào trắng Quân Lạc khó coi vô cùng.
- Thiên Bảng cao thủ, tổ tông mười tám đời ngươi biết rõ đánh lén sao? Cùng ta chiến một trận? Bây giờ muốn cùng ta chính diện đánh nhau? Có thể, chờ bọn hắn toàn bộ ngỏm củ tỏi thì ta theo ngươi chiến một trận!
Tiêu Phàm xì một ngụm máu.
Hắn còn chưa bao giờ có sát ý lớn như vậy, hắn sở dĩ giết người không phải bởi vì phải giết người, mà bởi vì người muốn giết chết hắn.
Nhưng hôm nay, hắn chính là muốn tiêu diệt Đế Minh, Vương Đạo Minh cùng Thiên Hạ Minh, những người này đến nơi này không phải vì là giết hắn sao?
Dù là gánh vác tội danh Huyết Đồ Phu, Tiêu Phàm cũng sẽ không tiếc.
- Ngươi sẽ chết rất thảm!
Quân Lạc nhe răng trợn mắt, hướng Tiêu Phàm đi đến. Nếu Tiêu Phàm không cho Hồn Thú kia dừng tay, vậy cũng chỉ có thể trước hết giết Tiêu Phàm.
Hắn cũng không tin, Tiêu Phàm chết, Hồn Thú kia sẽ vì Tiêu Phàm báo thù!
- Kíu ~
Tiểu Minh thấy thế, hóa thành một vệt sáng hướng Quân Lạc đánh tới, tốc độ nhanh chóng như thiểm điện, chí ít cũng gấp mười lần vận tốc âm thanh.
- Súc sinh lông lá, ngươi tìm chết.
Quân Lạc gầm thét, trường kiếm ra khỏi vỏ, bên trong lông vũ của Tiểu Minh đột nhiên phát ra âm thanh.
Phốc phốc! Tiểu Minh phe phẩy cánh, hai cánh giống như hai thanh thiên đao, vô số Hồn Lực Chi Tiễn gào thét bắn xuống, Quân Lạc tuy mạnh nhưng cũng bị đánh liên tiếp lui về phía sau.
- Nhanh giết Tiêu Phàm!
Nhìn thấy tu sĩ khác chạy trốn, Úy Thiên Lang nổi giận gầm lên một tiếng.
- Còn muốn giết ta?
Tiêu Phàm nhe răng cười một tiếng, Bạch Thạch tản ra từng đợt quang mang nhu hòa, liên tục không ngừng tu bổ kinh mạch thụ thương.
Hắn cầm kiếm hoành không, lách mình xuất hiện ở bên người Úy Thiên Lang:
- Huynh đệ ngươi ở phía dưới cửu tuyền quá cô độc, ngươi đi làm bạn với hắn đi.
Tay nâng kiếm, đầu Úy Thiên Lang bị chém bay, thân thể bị vô số kiếm khí xoắn nát, hóa thành một trận huyết vụ tràn ngập hư không.
Hắn đến chết cũng không ngờ đến bản thân vậy mà sẽ chết ở chỗ này, chết ở trong tay một Chiến Vương cảnh hậu kỳ.
- Đại Đế Tử sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Cái đầu kia nghiến răng nghiến lợi hô lên một câu, đó là một chút giây phút cuối cùng của nó.
- Ồn ào!
Tiêu Phàm một chỉ nhô ra, đầu Úy Thiên Lang đột nhiên nổ tung.
- Mới vừa rồi còn không phải ranh giới cuối cùng của Tiêu Phàm?
Đám người tê cả da đầu, kinh hãi nhìn Tiêu Phàm.
Bọn hắn nào biết, Tiêu Phàm sở dĩ không dùng toàn lực chính là bởi vì kiêng kị Quân Lạc đánh lén, chỉ là thực lực Quân Lạc vượt qua dự kiến Tiêu Phàm cho nên mới có thể bị đánh lén thành công.
- Đi mau!
Nhìn thấy Úy Thiên Lang bị giết, Lý Dịch quát to một tiếng, hướng về nơi xa bỏ chạy.
Giờ phút này, ai cũng không muốn tiếp tục đợi ở chỗ này, Quân Lạc là vương bài bên trong Sát Ma Đại Đội lần này.
Nhưng mà lá vương bài này giờ phút này lại bị một đầu Hồn Thú cuốn lấy, Tiêu Phàm lúc này có thể không kiêng nể gì cả đại khai sát giới.
Bọn hắn đoán chừng cộng lại cũng không đủ để Tiêu Phàm giết, một người có thể chém chết Lôi Vân, thực lực cường đại bao nhiêu, trong lòng bọn hắn biết rõ
- Muốn đi? Không giết các ngươi cũng được, nhưng dù sao cũng phải lưu lại đồ vật! Thiên Địa Tiêu Sát!
Tiêu Phàm dữ tợn cười một tiếng, một mảnh bạch sắc quang mang lấy hắn làm trung tâm khuấy động ra, trong nháy mắt bao phủ trăm mét xung quanh.
Trong không khí tràn ngập một cỗ tử vong, khí tức hủy diệt vây đám tu sĩ một trận kinh hồn táng đảm, hơn nữa, đây là kết quả Tiêu Phàm tận lực ẩn nhẫn Sát Ý trong lòng.
- Hồng Trần Sát!
Tiêu Phàm gầm thét một tiếng, những tu sĩ chạy trốn đó đột nhiên kêu rên liên hồi, cánh tay, đùi bị một cỗ kiếm khí vô hình chặt đứt, máu tươi bay vụt.
Hư không rơi xuống vô số huyết vũ, tay cụt chân cụt đâu đâu cũng có, sau đó bị vô hình kiếm khí quấy đến vỡ nát.
Bất quá bọn hắn không chú ý được nhiều như vậy, chỉ muốn chạy thoát, Tiêu Phàm đã phát cuồng, lưu ở chỗ này nhất định chết là cái chắc.
- Hỗn trướng, thù này không báo, Quân Lạc ta thề không làm người!
Một tiếng phẫn nộ vang vọng sơn cốc, phóng tầm mắt nhìn tới, Quân Lạc máu me khắp người, trên người đâu đâu cũng có vết cào.
Áo choàng màu trắng đã bị phá thành mảnh nhỏ, hoàn toàn bị máu tươi thẩm thấu.
Khó trách Quân Lạc tức giận như thế, hắn đường đường là cao thủ xếp thứ mười lăm Thiên Bảng, lại bị một đầu Hồn Thú đánh giết ôm đầu chạy trốn, đổi lại là một người khác cũng chẳng tốt đẹp gì.
Một kiếm đẩy lui Tiểu Minh, Quân Lạc lách mình biến mất bên trong sơn cốc.
- Quân Lạc bị dọa chạy?
Đám người mắt trợn tròn, ực ực nuốt nước miếng.
- Không cần đuổi.
Tiêu Phàm kêu lên, con ngươi hắn màu đỏ tươi, hôm nay giết người đã đủ nhiều, hắn tin tưởng sau ngày hôm nay, Ngoại Viện sẽ không có người dám đánh chủ ý lên hắn nữa.
Tiểu Minh chớp động cánh, rơi vào đầu vai Tiêu Phàm, một mặt thân mật mổ lấy sợi tóc dính máu trên đầu Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm sờ sờ đầu Tiểu Minh, huyết sắc trong mắt chậm rãi biến mất, quanh thân sát khí nội liễm, trên mặt lóe qua một nụ cười như gió xuân ấm áp.
Tu sĩ xung quanh bị sát khí vừa mới của Tiêu Phàm dọa cho phát sợ, đột nhiên nhìn thấy Tiêu Phàm cười khiến đám người nhẹ thở phào.
Giờ phút này Tiêu Phàm chỗ nào là sát thần không ai bì nổi, hoàn toàn chỉ là một đại nam hài mà thôi, đơn giản cùng người vừa nãy như là hai người.
- Tiểu Minh, chúc mừng ngươi, trở về đi.
Tiêu Phàm trong tay đột nhiên xuất hiện một mai Thất Giai Hồn Tinh, đưa tới bên miệng Tiểu Minh. Tiểu Minh lập tức reo hò vỗ cánh, giống như một đạo thiểm điện, rơi vào trên người Ảnh Phong nơi xa.
Đám người thấy thế ánh mắt nhìn về phía Ảnh Phong hơi đổi, nhất là tu sĩ Linh Điện, bọn hắn vội vàng nhớ kỹ bộ dáng Ảnh Phong, về sau đắc tội ai cũng tuyệt đối đừng đắc tội hắn.
Bình thường ai có thể nghĩ đến, Tiểu Hắc ưng trên đầu Ảnh Phong lại là một đầu Thất Giai Hồn Thú, đến Chiến Hoàng cảnh Quân Lạc đều không phải là đối thủ.
- Lần sau, ta sẽ chủ động đi tìm các ngươi.
Tiêu Phàm híp hai mắt, nhìn qua phương hướng Quân Lạc chạy trốn nơi xa, ngữ khí băng hàn nói.