Tiêu Phàm cũng không nghĩ đến Sử Vô Pháp để lại một câu nói liền bỏ trốn mất dạng, thực lực Sử Vô Pháp rõ ràng rất mạnh, dù là Tiêu Phàm cũng đã chuẩn bị liều mạng một trận.
Sử Vô Pháp vậy mà trực tiếp chạy trốn, Tiêu Phàm có chút không phản ứng kịp.
Bất quá Tiêu Phàm cũng rốt cục minh bạch cách làm người của Sử Vô Pháp, người này mặc dù âm hiểm độc ác, thực lực bất phàm nhưng không có tuyệt đối nắm chắc trước, sẽ không xuất thủ.
Mối thù chặt tay nếu là đổi lại là một người khác, đoán chừng đã sớm tìm Tiêu Phàm liều mạng.
Nhưng Sử Vô Pháp lại nhẫn xuống, phần ẩn nhẫn này cùng người khác không thể so sánh, khó trách hắn trở thành Chiến Hồn Học Viện đệ nhất minh Phong Minh Minh Chủ.
Ngoan tuyệt, thực lực, quyết đoán, những thứ này của Sử Vô Pháp đều đầy đủ, người như vậy mới là đáng sợ nhất.
Hồi lâu, Tiêu Phàm lấy tay vung lên, một đạo kim sắc quang mang từ bên trong tay cụt của Sử Vô Pháp gào thét mà ra, kim sắc trùng kén lập tức tiến vào bên trong Hồn Hải.
Sau đó thu hồi con ngươi, nhìn về phía mười tu sĩ Phong Minh. Tu sĩ Phong Minh lập tức bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, liền Sử Vô Pháp cũng bị dọa đến chạy trốn, bọn hắn những người này sao có thể là đối thủ Tiêu Phàm?
Trốn?
Không phải bọn hắn không nghĩ tới, thế nhưng trên người Tiêu Phàm phát ra Sát Ý quá đáng sợ, ai trốn, người đó liền chết!
- Tiêu sư bá.
Đột nhiên Lý Đạo Hiên nằm trên mặt đất kêu lên.
- Ngươi lại vì bọn hắn cầu tình?
Con ngươi Tiêu Phàm băng lãnh quét về phía Lý Đạo Hiên.
Lý Đạo Hiên trầm mặc, hít sâu một hơi nói:
- Chúng ta đều không ngờ đến Sử Vô Pháp lại đối phó Tiêu sư bá, trước đó là ta có mắt không tròng, các vị sư huynh đệ, sư tỷ sư muội, cũng đều không biết Sử Vô Pháp sẽ làm như vậy.
- Đúng vậy, Tiêu Phàm, chúng ta cũng không biết Sử Vô Pháp là người vong ân phụ nghĩa, chúng ta có mắt không tròng.
- Lý sư huynh nói đúng, chúng ta cũng là trước đó mới phát hiện, Sử Vô Pháp muốn đối phó Tiêu sư huynh, nếu như sớm biết chúng ta sẽ không theo Sử Vô Pháp cùng một chỗ.
- Cầu Tiêu sư huynh tha chúng ta một mạng.
Nghe thấy Lý Đạo Hiên nói, những người khác cũng nhao nhao bắt đầu xin khoan dung, còn có mấy người trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Ánh mắt Tiêu Phàm lạnh lẽo liếc mắt quét bọn hắn, hắn cũng biết, không phải tất cả mọi người biết rõ mục tiêu Sử Vô Pháp, dù sao tất cả mọi người Phong Minh cũng không phải là một lòng.
Nhưng ở trong đó khẳng định cũng có người của Sử Vô Pháp, có lẽ Sử Vô Pháp cũng cược bản thân không dám diệt mười mấy người này.
Thà rằng giết nhầm còn hơn bỏ sót, đây không phải chuẩn tắc làm người của Tiêu Phàm.
Có thù báo thù, có ân báo ân mới là Tiêu Phàm.
- Tiểu Lang và Tiểu Kim đâu?
Tiêu Phàm chậm rãi thu hồi Sát Ý, một chỉ bắn ra lập tức phá vỡ phong ấn thể nội Lý Đạo Hiên, những cái dây thừng tự nhiên trói không được hắn.
Nghe thấy Tiêu Phàm nói, mười mấy người Phong Minh cũng buông lỏng một hơi, bản thân xem như nhặt về một cái mạng.
- Tiểu Lang và Tiểu Kim trúng thuốc mê, tại thời điểm mấu chốt, bọn hắn nhảy xuống đầm nước. Về phần Quan Tiểu Thất lại không biết tung tích, thuốc mê nơi này không làm gì được hắn.
Lý Đạo Hiên nói ra:
- Chúng ta là bởi vì sớm ăn giải dược cho nên mới không bị thuốc mê ảnh hưởng.
Ánh mắt Tiêu Phàm chuyển hướng tới đầm nước đang bốc hơi hơi nước, một loại hàn ý thấu xương đập vào mặt. Hàn khí này thậm chí so với hàn khí phía dưới sông băng Tuyết Nguyệt Hoàng Triều còn đáng sợ hơn.
Đoán chừng liền Chiến Hoàng cường giả tiến vào bên trong cũng sẽ bị đông thành tượng băng.
Về phần Quan Tiểu Thất vì sao không bị thuốc mê ảnh hưởng, trong lòng Tiêu Phàm cũng rõ ràng, bởi vì Quan Tiểu Thất hàng năm lấy linh dược làm thức ăn, mặc dù không đạt tới bách độc bất xâm, nhưng độc dược thật đúng là không làm gì được hắn.
Quan Tiểu Thất không việc gì, mấu chốt là cứu Tiểu Kim cùng Phong Lang, nghĩ vậy, Tiêu Phàm lại hỏi:
- Bọn hắn xuống dưới bao lâu?
- Khoảng ba canh giờ.
Lại có tu sĩ mở miệng nói, giờ phút này có thể nịnh nọt Tiêu Phàm, bọn hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Tiêu Phàm gật đầu, ba canh giờ, nghĩ đến lấy thực lực Tiểu Kim cùng Phong Lang vẫn có thể chịu được, sau đó nhìn đám người Lý Đạo Hiên nói:
- Các ngươi đi đi.
- Tiêu sư bá.
Lý Đạo Hiên còn muốn nói cái gì, lại bị Tiêu Phàm cắt ngang. Tu sĩ khác trong lòng kích động vô cùng, hận không thể lập tức rời đi nơi này.
- Ánh mắt về sau sáng lên chút, đi đi.
Tiêu Phàm khoát tay một cái nói, hơi không kiên nhẫn. Nếu như không phải Lý Đạo Hiên là đệ tử của Lê Ngự, Tiêu Phàm căn bản không thèm để ý.
Lý Đạo Hiên biết trong lòng Tiêu Phàm đối với hắn có chút khó chịu, tự nhiên cũng không dám lưu ở chỗ này, vội vàng cung kính nói:
- Vâng, đa tạ Tiêu sư bá.
Lý Đạo Hiên cho đám người Phong Minh một cái ánh mắt, nhao nhao hướng về ngoại giới bay đi, mấy hơi thở sau, phía trên đất bằng chỉ còn lại Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm cũng không gấp xuống thủy đàm mà đi bốn phía quanh đầm nước bắt đầu đánh giá, khi Hồn Lực hắn rót vào đầm nước, lại quỷ dị tiêu tán ra, căn bản là không có cách xâm nhập tìm tòi nghiên cứu.
Bất quá, cuối cùng Tiêu Phàm minh bạch một việc, trong lòng chậm chạp nói:
- Đầm nước này mới là nơi phát ra mê vụ Mê Huyễn Lâm, đầm nước cực kỳ băng lãnh, nhưng lại không kết giao băng, hơn nữa ẩn chứa lực lượng Băng Thuộc Tính nồng đậm, xem ra lần này là có thứ gì. Ta có U Linh Chiến Hồn, hàn ý này đối ta không có bao nhiêu ảnh hưởng.
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm phù phù một tiếng nhảy xuống đầm nước, bọt nước tóe lên cao mấy thước.
Đầm nước phía dưới vô cùng u ám, căn bản không có tia sáng, Hồn Lực lại không cách nào ly thể, ánh mắt Tiêu Phàm bị ngăn cản.
Cũng may U Linh Chiến Hồn vốn là loại Chiến Hồn Âm Ám thuộc tính, điểm ấy hàn ý còn không làm gì được hắn, thậm chí U Linh Chiến Hồn còn hấp thu năng lượng Băng Thuộc Tính trong đầm nước.
Cuồn cuộn Hồn Lực bị U Linh Chiến Hồn hấp thu, vòng xoáy hắc sắc bên trong Hồn Hải điên cuồng xoay tròn, vô số Hồn Lực chiếu nghiêng xuống.
- Năng lượng thật là tinh thuần.
Trong lòng Tiêu Phàm kinh ngạc vô cùng, năng lượng Băng Thuộc Tính nhất định chính là vật đại bổ cho U Linh Chiến Hồn.
U Linh Chiến Hồn bây giờ chỉ là Thất Phẩm Chiến Hồn, muốn đột phá Bát Phẩm liền cần vô tận Hồn Lực, Tiêu Phàm tự nhiên sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào.
Dù sao nơi này cũng không nhìn thấy Phong Lang cùng Tiểu Kim, còn không bằng trước thôn phệ năng lượng Băng Thuộc Tính, nếu như Tiểu Kim cùng Phong Lang có phát hiện, có lẽ còn sẽ tìm tới nơi này.
Năng lượng Băng Thuộc Tính khổng lồ đều bị U Linh Chiến Hồn chuyển hóa thành Hồn Lực, năng lượng này vốn rất tinh khiết, lại qua kim sắc trùng kén rèn luyện, cơ hồ có thể đạt tới cực hạn Chiến Hoàng cảnh.
Theo thời gian đưa đẩy, Hồn Lực thể nội Tiêu Phàm đã đạt tới cực hạn Chiến Hoàng cảnh sơ kỳ, thậm chí còn muốn đột phá Chiến Hoàng cảnh trung kỳ.
- Không được, còn chưa lĩnh ngộ Nhị Trọng Ý cảnh, tận lực áp chế tu vi.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, đình chỉ luyện hóa Hồn Lực.
Mặc dù đột phá Chiến Hoàng cảnh trung kỳ cũng đồng dạng có thể lĩnh ngộ Sát Ý, Hủy Diệt Chi Ý cùng Khoái Mạn Chi Ý, nhưng tại Chiến Hoàng cảnh trung kỳ lĩnh ngộ Ý cảnh, độ khó lớn hơn rất nhiều so với Chiến Hoàng cảnh sơ kỳ.
Về phần nguyên nhân, Tiêu Phàm cũng rõ ràng, chỉ là cảm giác cảnh giới càng mạnh càng tiếp cận thiên địa linh khí thì càng rời xa Thế cùng Ý cảnh.
Ông!
Đột nhiên phát sinh sự tình quỷ dị, chỉ thấy bên trong Hồn Hải Tiêu Phàm, một đạo kim sắc quang mang nở rộ mà ra, sau một khắc, bốn phía cuồn cuộn năng lượng Băng Thuộc Tính điên cuồng hướng về Hồn Hải bên trong dũng mãnh lao tới.
Cái này không phải là U Linh Chiến Hồn thôn phệ, mà là kim sắc trùng kén bên trong Hồn Hải.
- Đây là?
Ánh mắt Tiêu Phàm rơi vào trên người kim sắc trùng kén, hắn trực tiếp trợn tròn mắt.