Vô Thượng Sát Thần

Chương 510: Đột Phá Chiến Hoàng Trung Kỳ



Phệ Hồn Huyết Tằm?

Trong lòng Tiêu Phàm khẽ run lên, hắn cũng là bên trong Tu La Truyền Thừa tìm ra cái tên này, bởi vì kim sắc trùng kén sau khi thuế biến thì có một cái tên phù hợp với hình dạng hiện tại của nó.

Nghĩ đến phẩm giai kim sắc huyết tằm, Tiêu Phàm cũng liền thoải mái. Trùng Hoàng Huyết Sát Cổ Trùng nguyên lai chính là Thất Giai Hồn Thú, trải qua năng lượng Bạch Thạch cải tạo, thuế biến thành Phệ Hồn Huyết Tằm cũng không có cái gì kỳ lạ.

Hít sâu một hơi, Tiêu Phàm hơi chuyển động ý nghĩ một chút, một đạo huyết kim sắc quang mang từ thể nội Thiên Huyễn Huyền Thủy Giao bắn ra, rơi vào lòng bàn tay Tiêu Phàm.

- Quả nhiên là Phệ Hồn Huyết Tàm.

Nhìn huyết tằm trên lòng bàn tay, Tiêu Phàm hít sâu một hơi, nói:

- Nếu như để cho người ta biết ta có Phệ Hồn Huyết Tàm, nhất định sẽ gây ra rất nhiều phiền phức, cho nên việc này nhất định không thể để cho người khác biết được, phàm là người biết đều phải chết.

Nghĩ vậy, con ngươi Tiêu Phàm vô cùng băng lãnh, hắn trước tiên nghĩ đến Sử Vô Pháp. Sử Vô Pháp cũng đã đoán được sự tình hắn nắm giữ Trùng Hoàng Huyết Sát Cổ Trùng, chỉ là không biết Trùng Hoàng thuế biến mà thôi.

Tiêu Phàm cũng âm thầm quyết định, không phải vạn bất đắc dĩ, tốt nhất đừng bại lộ Phệ Hồn Huyết Tàm.

- Ân?

Đột nhiên, Tiêu Phàm nhíu mày lại, một cỗ cường đại khí tức nhanh chóng hướng về phương hướng hắn, đây là một loại bản năng Linh Giác.

Hơi chuyển động ý nghĩ một chút, Phệ Hồn Huyết Tàm lòng bàn tay đột nhiên biến mất, tiến vào bên trong Hồn Hải, ngay lúc đó, Tiêu Phàm lách mình xuất hiện ở một cây đại thụ.

Mấy tức sau, một thân ảnh áo trắng rơi vào bên cạnh thi thể Thiên Huyễn Huyền Thủy Giao, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc:

- Đây là Giao Long? Lại bị người giết! Tam Ca đâu?

Thanh niên áo trắng liếc nhìn bốn phía lại không có phát hiện ra bất luận bóng dáng nào.

- Tiểu Ngũ.

Cũng đúng lúc này, một đạo thanh âm đột ngột vang lên, thanh niên áo trắng thiếu chút nữa thì xuất thủ, chẳng qua là khi hắn nhìn thấy đạo thân thể máu me đầm đìa

kiZFFtḹa,ZKlDGlXPpẖ sát khí trên người trong nháy mắt biến mất không còn một mảnh.

Rất hiển nhiên, người nói chuyện là Tiêu Phàm, mà thân ảnh áo trắng kia lại là Quan Tiểu Thất vội vàng chạy tới.

- Tam Ca, Giao Long này là do ngươi giết?

Quan Tiểu Thất nuốt nước miếng, hoàn toàn quên bản thân vừa mới lo lắng.

- Xem như thế đi, đây không phải Giao Long, chỉ là Giao.

Tiêu Phàm đắng chát gật đầu. Có thể giết chết Thiên Huyễn Huyền Thủy Giao, cơ hồ đều là công lao Phệ Hồn Huyết Tàm.

Nhưng hắn có thể khống chế Phệ Hồn Huyết Tàm, cho nên Thiên Huyễn Huyền Thủy Giao cũng coi như bị hắn giết chết.

Mặc dù đã đoán được nhưng trong lòng Quan Tiểu Thất vẫn khó mà bình tĩnh. Giao đó, hơn nữa còn là một đầu Giao to lớn như thế, hẳn là Thất Giai đỉnh phong lại bị Tiêu Phàm giết?

Quan Tiểu Thất nhìn Tiêu Phàm như nhìn quái vật, hồi lâu mới nói:

- Tam Ca, Tiểu Kim cùng Tiểu Lang đâu?

Nói ra Tiểu Kim cùng Phong Lang, Tiêu Phàm con ngươi cũng biến thành âm trầm, ngưng tiếng nói:

- Tiểu Ngũ, ngươi tận mắt nhìn Tiểu Kim cùng Phong Lang bọn hắn trốn vào trong đầm nước?

- Đúng vậy, lúc ấy ba người chúng ta đuổi tới bên cạnh hồ nước kia, Tiểu Kim cùng Phong Lang đột nhiên ngơ ngơ ngác ngác tựa như ngủ. Chỉ có ta không sao, lúc ấy Tiểu Lang liền hoài nghi sương mù nơi này có độc, cho nên ta liền lấy hai bát máu cho hai người uống, không nghĩ đến thời điểm này, Sử Vô Pháp bọn hắn xuất hiện.

Nói ra Sử Vô Pháp, Quan Tiểu Thất sát tâm nổi lên.

Ngừng lại, lại nói:

- Nguyên bản ta chuẩn bị mang hai người bọn hắn rời đi, Tiểu Kim dùng hết toàn thân khí lực đem ta ném bay, ta bay ngược vào bên trong, ta nhìn thấy hai người bọn hắn uống hai bát máu liền nhảy vào trong đầm nước.

Tiêu Phàm cau mày, lấy thực lực hai người Tiểu Kim cùng Phong Lang, nếu quả thật tiến vào bên trong đầm nước gặp Thiên Huyễn Huyền Thủy Giao mà nói, tuyệt đối không có cơ hội sống sót.

Hắn biết Quan Tiểu Thất tuyệt đối sẽ không nói dối, chỉ là bản thân hắn không nguyện ý tin tưởng mà thôi.

- Tiểu Ngũ, gân Thiên Huyễn Huyền Thủy Giao là vật liệu luyện chế dây cung vô cùng tốt, thi thể này ngươi nhận lấy đi, ngươi tại đây đợi ta.

Tiêu Phàm để lại một câu nói, liền trực tiếp nhảy vào bên trong đầm nước.

- Tam Ca.

Quan Tiểu Thất kêu to, muốn ngăn cản nhưng Tiêu Phàm đã biến mất không thấy gì nữa.

Mặc dù bản thân Tiêu Phàm bị trọng thương, nhưng tốc độ khôi phục thương thế trong đầm nước sẽ rất nhanh, trong đầm nước ẩn chứa cỗ năng lượng Băng Thuộc Tính, đối với hắn mà nói là thuốc bổ to lớn.

Hơn nữa, hắn đã đụng chạm đến ngưỡng cửa Nhị Trọng Sát Ý, cũng vừa vặn mượn cơ hội này lĩnh ngộ một chút.

Lần này tiến vào đầm nước, Tiêu Phàm có vết xe đổ, thi triển nhất tâm nhị dụng, thời điểm chú ý đến biến hóa chung quanh.

U Linh Chiến Hồn điên cuồng rút ra năng lượng trong đầm nước, Hồn Hải bên trong Tiêu Phàm, Hồn Lực như mưa rào tầm tã, từ hắc sắc Hồn Lực trong vòng xoáy chiếu nghiêng xuống.

Bất quá, đại bộ phận đều bị Bạch Thạch hấp thu, chỉ có tám chín phần mười Hồn Lực bị U Linh Chiến Hồn cùng Vô Tận Chiến Hồn thôn phệ, còn lại một chút lại bị Phệ Hồn Huyết Tằm hấp thu.

Nguyên bản coi như được năng lượng hùng hậu nhưng trước diễn biến như thế lại không tính là cái gì, nhất là Bạch Thạch nốc ừng ực, tốc độ quá đáng sợ.

Bất quá, Tiêu Phàm lại không có quan tâm Hồn Lực biến hóa, đại bộ phận tâm thần đều đắm chìm trong lĩnh ngộ Sát Ý.

- Trước đó một kiếm kia, ta tựa như cùng Tu La Kiếm hòa làm một thể, điều này trong miệng tu sĩ Kiếm Đạo hẳn là gọi là cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đi. Khó trách có thể một kiếm chặt đứt một trảo Thiên Huyễn Huyền Thủy Giao

Trong lòng Tiêu Phàm trầm ngâm, đem chiến đấu trước đó chậm rãi hồi tưởng một lần.

Chỉ là hắn thử nghiệm nhiều lần thi triển Thiên Nhân Hợp Nhất cảnh giới, cũng không thể đi vào loại cảnh giới này, Tiêu Phàm bất đắc dĩ lắc đầu:

- Khó trách người khác đều nói cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất cần một loại cơ duyên, cưỡng ép lĩnh ngộ là không được, có lẽ cũng là thực lực ta không đủ.

- Việc cấp bách là đột phá Chiến Hoàng trung kỳ, nếu như trước đó là Chiến Hoàng trung kỳ, cũng sẽ không bị động như thế.

Tiêu Phàm hít sâu một hơi nói.

Vô Tận Chiến Quyết lặng yên vận chuyển, năng lượng Bạch Thạch bổ sung một chút, thương thế Tiêu Phàm rất nhanh liền khôi phục hoàn toàn.

Ngay tại lúc đó, năng lượng Băng Thuộc Tính bị Tiêu Phàm hấp thu, đầm nước cũng chầm chậm biến trong suốt, một cái đầm năng lượng Băng Thuộc Tính nếu như những người khác gặp được tuyệt đối sẽ bị no bạo, nhưng Tiêu Phàm cảm thấy vẫn chưa đủ.

- Sát Ý, không chỉ có thể từ ngoài vào trong, cũng có thể từ bên trong ra ngoài.

Hồi lâu, trong tay Tiêu Phàm bỗng xuất hiện Tu La Kiếm, Tu La Kiếm rung động nhè nhẹ.

Theo Tu La Kiếm rung động, từng đạo từng đạo kiếm khí ba động hướng về bốn phía tràn ngập đến. Nếu như quan sát cẩn thận có thể nhìn thấy đầm nước bị kiếm khí ba động quấy vỡ nát, chỉ bởi vì dòng nước động tính, bắt không đến mà thôi.

- Ba động?

Tiêu Phàm tự nhiên bắt được, trong mắt một đạo quang mang sáng tỏ. Lấy tay vung lên, một đạo vô hình Kiếm Ý dập dờn ra, sau một khắc, toàn bộ đầm nước đều sôi trào, thật giống như bị đun sôi.

Vô Tận Chiến Điển không ngừng diễn hóa lấy suy nghĩ trong lòng Tiêu Phàm. Tiêu Phàm trên người sát phạt chi khí càng ngày càng nồng, dường như cùng toàn bộ đầm nước cộng minh.

Quan Tiểu Thất ở cạnh đầm nước nhìn thấy một màn này, không tự giác hướng phía sau rút lui mấy bước, trong mắt lóe lên vẻ kiêng dè.

- Sát Ý, Kiếm Ý cùng không gian sinh ra một ít cộng minh, đều sẽ có sức mạnh mang tính chất hủy diệt, đây chính là Nhị Trọng Sát Ý!

Tiêu Phàm chậm chạp nói, hắn rốt cục cũng lĩnh ngộ được Nhị Trọng Sát Ý.

Chẳng qua là vừa mới so sánh, cả người hắn nhìn qua cực kỳ bình tĩnh, căn bản không giống như người vừa lĩnh ngộ Nhị Trọng Sát Ý.

Ngay sau đó, trên người Tiêu Phàm bộc phát ra một cỗ khí tức đáng sợ, trong chớp mắt toàn bộ năng lượng Băng Thuộc Tính trong đầm nước hoàn toàn bị hắn hấp thụ không còn.

- Chiến Hoàng cảnh trung kỳ.

Tiêu Phàm thản nhiên nói, vô hỉ vô bi, lĩnh ngộ Nhị Trọng Sát Ý, đột phá Chiến Hoàng trung kỳ chỉ là nước chảy thành sông mà thôi, cũng không có quá nhiều kinh hỉ, tựa như làm một việc không có ý nghĩa.

MinhLâm - Lục Đạo -